Trên quan đạo Kỳ Liên Sơn, một đám người đang vây quanh hàng trăm rương gỗ, tay cầm binh khí cảnh giác tứ phía, tất cả đều có vẻ mặt như gặp đại địch.
Tiếp theo, hai lão già áo nâu chậm rãi bước ra khỏi đội ngũ.
Tạ Chấn Hải nhìn quanh bốn phía một lúc, vận đủ nội kình cất cao giọng nói: "Xin hỏi là anh hùng bằng hữu nơi nào đến thăm Long Uy tiêu cục chúng ta, sao không ra mặt cho chúng ta gặp?
"gặp... gặp..."
"gặp... gặp..."
Tạ Chấn Hải nội công rất mạnh, thanh âm mạnh mẽ làm rung động cả không gian hai bên núi.
"Ha ha..." Trên núi đột nhiên truyền lại một trận cười to, thanh âm rền vang, hiển nhiên cũng là nội gia cao thủ.
Tạ Chấn Hải nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy từ sau núi xuất hiện ba người bước ra, phi thân một cái liền hạ xuống quan đạo, bọn họ đúng là Kỳ Liên Trại tam vị trại chủ Vu Trọng, Tiếu Minh và Chu Tiến.
Một chút công phu, sơn tặc Kỳ Liên Trại liền khiến nơi này thủy tiết bất thông.
Vu Trọng tiến lên một bước nói: "Vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, tam đại tiêu cục chi nhất Long Uy tiêu cục long đầu Tạ Chấn Hải lão gia tử?"
"Chính là lão phu, các hạ là Kỳ Liên trại chủ Khoái Đao Thủ Vu Trọng?" Tạ Chấn Hải hồi lễ nói.
"Không sai, ta chính là Vu Trọng."
Lục Tầm cũng bước lên, cười mỉm nói: "Vu trại chủ, chúng ta đi qua quý địa đã quấy rầy, thật sự rất xin lỗi, cho nên chúng ta đã chuẩn bị một chút quà mọn, mong rằng trại chủ nhận cho... Người đâu, đem vật tới."
Nói xong, sáu gã đại hán mang ba cái rương gỗ màu đỏ tới. Vừa mở ra, tất cả đều là lụa là gấm vóc, vàng bạc và ngọc phỉ thúy, những thứ quý trọng như thế, sao có thể xem là một chút quà mọn như Lục Tầm nói.
Đám sơn tặc mặc dù đã thấy qua không ít tài vật, nhưng thấy trân bảo nhiều như thế, cũng không nhịn được hai mắt nhìn chằm chằm, nước miếng chảy ra, ngay cả ba vị trại chủ thấy trọng lễ như thế, trong lòng cũng lay động không thôi.
"Khái!" Tam trại chủ Chu Tiến lấy lại tinh thần liền ho khan một tiếng, đám Vu Trọng liền tỉnh cả lại, lập tức nhớ lại tình cảnh vừa rồi mà đỏ hết cả mặt.
Chu Tiến cười khan hai tiếng rồi nói: "Cám ơn lão gia tử, ngươi cũng thấy đó, sơn trại chúng ta có bốn năm ngàn huynh đệ, ngay cả đống đồ vật này, cho dù chúng ta có ăn no, còn các huynh đệ khác thì sao. Cho nên ngươi xem, cái này... cái này rất khó à." Nói xong hắn xoa xoa đầu, ra vẻ như rất khó khăn.
Kỳ thật Kỳ Liên sơn trại có thể chỉ có khoảng hai ngàn người, Chu Tiến khoa trương như thế tự nhiên là hư trương thanh thế.
Tạ Chấn Hải vẻ mặt biến lạnh, nhíu mày nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
Chu Tiến cười hắc hắc: "Các huynh đệ quả thật rất nghèo hèn, ngay cả ăn cũng không đủ no, vất vả lắm mới đợi được một khối thịt béo tốt, sao có thể dễ dàng bỏ qua? Chỉ cần ngươi để đám hàng hóa đó lại cho chúng ta, chúng ta tuyệt đối không làm khó huynh đệ Long Uy tiêu cục, hơn nữa sau này các ngươi có đi qua đây, huynh đệ Kỳ Liên Sơn chúng ta sẽ mở đường phía trước cho các ngươi, lão gia tử nghĩ thế nào?"
Lục Tầm trầm giọng nói: "Chu trại chủ, chuyến hàng này rất quan trọng, mong rằng trại chủ và các vị huynh đệ nể mặt hai người bọn ta, đợi ta trở về tất có trọng lễ dâng lên."
Chu Tiến cười tà mị nói: "Không phải không nể mặt hai vị lão gia tử, chỉ là các huynh đệ đang chờ được ăn cơm thôi. Ngươi nói xem, là mặt mũi quan trọng hay ăn cơm là quan trọng?"
"Hừ!" Tạ Chấn Hải hừ lạnh một tiếng nói: "Mặt mũi chúng ta cũng để các ngươi lấn áp, muốn cướp tiêu, phải xem các ngươi có bản lãnh không đã!"
Vu Trọng tỏ vẻ khó khăn nói: "Chúng ta cũng không muốn xuất nhân mã, cho nên chúng ta mới dùng lời tốt mà khuyên, ngươi..."
"Ha ha..." Tạ Chấn Hải cười lớn, ngắt lời nói: "Các ngươi muốn làm cường đạo, chẳng lẽ còn muốn để chúng ta dâng đồ lên nữa à, lão phu qua lại giang hồ đã bốn mươi năm, chưa có gì là chưa trải qua, muốn đánh thì đánh."
"Muốn đánh thì đánh..." Long Uy tiêu cục chúng nhân đồng thanh hô lớn, liền xuất trận liều chết.
"Oa! Trá... Trá... không nói nhiều, lão tử giết ngươi trước rồi tính." Tiếu Minh hét lớn, sải bước lên trước, đám Vu Trọng vừa muốn ngăn cản nhưng hắn đã đến trước mặt Tạ Chấn Hải.
Tạ Chấn Hải thấy có người xông tới, trong lòng chợt vui mừng: "Nếu bắt hắn làm con tin, có lẽ có cơ hội thoát khỏi nơi này."
Nhưng Tiếu Minh chẳng phải kẻ thiện lương gì, một thân công lực cũng đã đạt tới Chu Thiên kì tiểu thừa, mặc dù võ công Độc Long chưởng chỉ là trung phẩm võ học, nhưng một đôi độc chưởng uy lực so với thượng phẩm võ học bình thường cũng khó so sánh. Song thủ cùng xuất hướng về Tạ Chấn Hải mà đánh.
Một đôi hắc thủ chưởng tới gần, Tạ Chấn Hải không dám chậm trễ, vận đủ kình khí vào song quyền, tránh nặng tìm nhẹ xông vào đối phương.
Tiếu Minh và Tạ Chấn Hải dù sao cũng không phải đối thủ cùng cấp bậc, hai người giao thủ hơn mười chiêu liền phần được cao thấp.
lúc này, Tiếu Minh khổ sở ngăn cản song quyền của Tạ Chấn Hải, nếu không phải hắn song thủ có độc, chỉ sợ sớm đã bị bắt giữ.
Vu Trọng thấy thế trong lòng thầm mắng Tiếu Minh ngu dốt, nhưng huynh đệ của mình thì không thể không cứu, vì vậy hắn lập tức xông vào trận chiến, nhưng vừa muốn tiến lên lập tức nghe tiếng gió tập kích. Không kịp nghĩ nhiều, một chiêu “Sư Tử phiên thân” liền quay lại công kích.
Người xông đến chính là Lục Tầm, cơ hội như thế lão sao có thể để kẻ khác phá hỏng, thế nên liền ra tay ngăn cản. Hơn nữa ngoài miệng lại cười nói: "Trại chủ hà tất quấy rầy nhã hứng của họ, không bằng để lão đầu tử ta bồi tiếp ngươi tập luyện."
Vu Trọng nóng lòng không yên, mắt thấy Tiếu Minh không chịu được, nếu hắn bị bắt, lần cướp bóc này coi như mất dễ dàng.
Ngay lúc này, Chu Tiến đột nhiên nhảy lên, trực tiếp xông tới Tạ Chấn Hải, quát lớn một tiếng: "Lão thất phu xem ngân tu độc châm của ta." Chiêu này đúng là Chu Tiến dùng kế Vi Ngụy Cứu Triệu.
Quả nhiên, Tạ Chấn Hải trong lòng có sự chú ý, hai tay chậm lại, liền cho Tiếu Minh một cơ hội để hít thở.
"Hưu... Hưu..." Độc châm bắn thẳng đến người của Tạ Chấn Hải.
"Hèn hạ!" Tạ Chấn Hải giận dữ quát lớn, "Bình" song quyền đấm vào Tiếu Minh, tụ bào vung lên ngăn cản độc châm.
Vu Trọng thấy Tiếu Minh nguy hiểm qua đi, cũng không dây dưa nữa, dụng lực song chưởng thuận thế bắn ngược trở lại.
Thế trận hai bên lập tức tách ra.
Vu Trọng thấy tình thế đã ổn định, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ai nói chúng ta muốn đánh? Chúng ta chỉ là muốn vây các ngươi lại thôi. Ha ha!"
Vu Trọng vung tay, sơn tặc lập tức rút khỏi lộ khẩu của quan đạo, để lộ đường đi cho tiêu xa, nhưng hai bên sườn núi sơn tặc đã giơ cung nỏ sẵn sàng.
Cả vùng núi đều đằng đằng sát khí, ai cũng không dám coi thường vọng động, song phương cứ đứng giằng co dưới ánh mặt trời chói chang.