Tà ma chính là tà ác nhất, dơ bẩn nhất thế gian, thân là Đại Tôn sao có
cùng tà ma hợp tác ? Nhưng bây giờ vì trường sinh mà bọn hắn không hề từ chối, đừng nói chỉ là hợp tác, cho dù bản thân có biến thành ác ma bọn
hắn cũng cam long không hối tiếc.
Tất nhiên, người ở đây ai
không phải là nhân vật nhất đẳng của Tu Hành Giới, bọn họ đều có kiêu
ngạo và thận trọng, cũng chính vì hai thứ này nên đối với lời đề nghị
hấp dẫn này họ vẫn còn duy trì được một chút tỉnh táo.
Thấy mọi người trầm mặc không nói, Mộ Dung Ngạo Hàn mất dần kiên nhẫn, hắn có
thể cảm giác được ở bên trong Hồng Mông đại điện kia, có một đạo hơi thở linh hồn đang tồn tại, cho nên càng kéo dài thời gian thì lợi ích bản
thân hắn nhận được sẽ càng giảm.
- Như thế nào ? Bản công tử đã hạ mình trước, các ngươi còn do dự gì ?
Sắc mặt Mộ Dung Ngạo Hàn dần lạnh nhạt nói :
- Đã có người xâm nhập vào Hồng Mông đại điện, các người ở đây trì hoãn, đến lúc đạt được chỗ tốt thì cũng không có nhiều đâu.
- Cái gì ? Bên trong có người ?
- Sao có thể ?
- Ai ở bên trong ?
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi, trên mặt lộ vẻ không tin tưởng.
Sau khi bọn họ tiến vào Cốt Mộ, thật vất vả mới còn sống đến giờ, hơn
nữa sau khi Thiên Duy Chi Môn mở ra, cả đám bọn họ cùng tiến vào vùng
đất Hồng Mông này, ngoại trừ Mộ Dung Ngạo Hàn, thì ở đây không gặp ai
khác…Làm sao lại có người bên trong Hồng Mông đại điện ? Là ai ở bên
trong ?
- Như thế nào ? Kinh ngạc ? Sốt ruột ?
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Mộ Dung Ngạo Hàn cười lạnh nói :
- Bản công tử vốn là Tà linh chi thân, có thể bất tử bất diệt, còn các
ngươi chỉ là thân thể phàm thai, chỉ sợ qua trăm ngàn năm sau đều hóa
thành bụi đất, nếu như các ngươi còn sống đi ra chỗ này, chúng ta cùng
nhìn xem, đến cuối cùng ai sẽ chết trước.
Một câu cuối của Mộ
Dung Ngạo Hàn, giống như một cái dùi nhọn đâm sâu vào tâm khảm mọi
người, nhất là mấy vị Thiên Khung Đại Tôn, mấy người bọn họ tu hành mấy
trăm năm, trên con đường ấy không biết đã phải trả qua bao nhiêu hung
hiểm và trở ngại, trả qua thiên tân vạn khổ mới thành tựu Đại Tôn, làm
sao cam lòng cứ thế chết đi, hóa thành bụi phấn được.
Sống càng lâu thì lại càng sợ chết, lời này chưa hẳn là phóng đại, nhất là lúc Vô Danh Đại Tôn viên tịch trước đó, sự đáng sợ của tử vong này, bọn họ
không hề muốn thử, cho nên càng kiên định với tín niệm trường sinh của
họ.
Chính cũng tốt, mà tà cũng vậy, nếu như không còn mạng để
sống thì lý tưởng để làm gì ? Còn tranh giành lợi ích và quyền lợi để
làm gì ?
Bọn người Lê trưởng lão mặt vẫn không chút biến hóa, trên mặt vài vị Đại Tôn cũng không nhìn ra biến hóa gì.
Một lát sau, Nguyên Hoang Đại Tôn đột nhiên mở miệng, hừ lạnh nói :
- Chư vị đừng nghe tên tiểu từ này nói loạn, người này là hóa thân Tà Ma, trong lòng sao có ý tốt được. Hồng Mông đại điện này quả thật cổ quái,
chắc chắn là hắn muốn lợi dụng chúng ta để đón đỡ tai kiếp, sau đó độc
chiếm Hồng Mông chi nguyên, mọi người phải cẩn thận quỷ kế của hắn, hừ !
- Con kiến vô tri !
Sắc mặt Mộ Dung Ngạo Hàn trầm xuống, hàn quang thấp thoáng trong mắt, cười quái dị nói :
- Ngươi nếu khôn tin, vật hãy thử xem tự bản thân mình có thể mở được cánh cửa kia không, hắc hắc hắc !
Mọi người đều nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều nhìn về hướng các vị Đại Tôn.
Theo thời gian trôi qua một tia sáng tím bắn ra từ trong đại địa dần tiêu tán.
Các vị Đại Tôn cảm thấy được biến hóa này, liền sinh ra một cảm giác
hốt hoảng. Ngay cả chính bản thân họ cũng không nhận ra được, kỳ thật
tâm cảnh của bọ họ đã bắt đầu rối loạn.
Cái gì mà âm mưu quỷ
kế, cái gì mà nhân phẩm đạo đức, so sánh với trường sinh bất tử thì tất
cả chỉ như mây bay gió thoảng mà thôi.
Hồng Mông chi nguyên dần yếu bớt, hy vọng trường sinh bất từ dường như cũng nhỏ dần.
Lời nói của Mộ Dung Ngao Hàn vừa rồi không sai chút nào, Tà Ma chi linh bất tử bất diệt, bản thân chính là tồn tại vĩnh hằng, còn bọn họ đây
chỉ là những thân thể phàm thai, sớm hay muộn thì cũng phải chịu cảnh
diệt vong.
Vì thế mà khát vọng ẩn sâu trong lòng mấy vị Thiên Khung Đại Tôn cuối cùng đã bùng phát, đã không thể dập tắt !
Nói tóm lại, bọn họ không thể so sánh với Mộ Dung Ngạo Hàn, bọn họ
không chờ nổi, cho dù biết rõ đối phương bố trí bẫy rập thì bọn họ cũng
bắt buộc phải nhảy vào.
Hoàn toàn bị dục vọng khống chế, nhưng vẫn còn một vài vị Đại Tôn vẫn còn chút lý trí, nên chưa chịu gật đầu.
- Vậy thì thử chút xem sao ?
Nguyên Hoang Đại Tôn bước đến phía trước Hồng Mông đại điện, hướng đại môn đánh ra một quyền.
Lực lượng cuồn cuồn giống như thái sơn áp xuống đại hải !
- Phốc !
Một tiếng vang trầm đục, đại một không sứt mẻ chút nào, ngược lại
Nguyên Hoang Đại Tôn lại bị một cỗ lực lượng thần bí bất ngờ đánh bay ra ngoài. Thậm chí cả thế giới lực của bản thân cũng xuýt chút nữa tán
loạn.
- Cái gì ?
Mọi người đều kinh ngạc khó hiểu,
không tự giác lui lại mấy trượng, cách xa một chút Hồng Mông đại điện,
nhất là mấy cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, vẻ mặt như đang đối diện
cùng Hoang Man mãnh thú vậy.
Làm sao mà không sợ hãi được ? Ngay cả Nguyên Hoang Đại Tôn cũng bị đánh bay nói gì đến tu sĩ dưới Đại Tôn.
Nguyên Hoang Đại Tôn lại đứng dậy, huyết khí dần bình phục. Nhìn vào
cánh cửa cực lớn của Hồng Mông đại điện mà hắn không thể tin được, trong lòng không biết phải nói gì. Một chiêu, thoáng cái đã khiến mình chịu
nhục, lưc lượng này cuối cùng là gì ? Nếu như Hồng Mông đại điện biết
chủ động công kích thì Nguyên Hoang Đại Tôn sợ rằng mình đã hồn phi
phách tán.
Lại một hồi trầm mặc, vài vị Đại Tôn mày mặt nhăn nhó.
Thiên Khung Đại Tôn theo bản năng liếc nhìn Minh Huyễn Đại Tôn, dù sao
đối phương cũng được xem là có thực lực cực mạnh trong đám người, chỉ
tiếc là Minh Huyễn Đại Tôn được mặt nạ bảy màu che giấu, nên Thiên Khung Đại Tôn không thể nhìn ra chút manh mối nào.
Rơi vào đường cùng, Thiên Khung Đại Tôn liền chuyển hướng về Mộ Dung Ngạo Hàn nói :
- Hồng Mông chi nguyên chính là thiên địa chí bảo, chúng ta đều biết là
vậy, chẳng qua các hạ cũng không muốn cướp làm của riêng sao ? Ít nhất
thì cũng không thoải mái như lời các hạ nói, có thể không cần đi vào
được ?
- Hừ !
Vẻ mặt Mộ Dung Ngạo Hàn khinh thường nói :
- Lão gia hỏa, không cần phải thăm dò ta, bản công tử tất nhiên cùng muốn có Hồng Mông chi nguyên, nhưng cho dù ta không chiếm được thì cũng
không có ảnh hưởng gì lớn, cùng lắm là nghĩ cách khác để khôi phục lực
lượng thôi, mà cả đám các ngươi tất nhiên sẽ không chết tử tế được.
Những lời này thật sự thoải mái, trên thực tế Mộ Dung Ngạo Hàn so với
bất kỳ ai còn sốt ruột hơn. Ở sâu trong linh hồn hắn, Tà Ma chi linh
đang liên tục kêu gọi. Hồng Mông chi nguyên không chỉ là Sinh Mệnh chi
nguyên mà đồng dạng có Lực Lượng chi nguyên, chỉ cần tìm được vật này,
hắn không những chắc chắn khôi phục lại lực lượng ban đầu mà còn có thể
đột phá rào cản thiên địa, siêu thoát tam giới, đạt được thành tựu cao
nhất là Tà Thánh.
Đến lúc đó, cho dù thiên địa có tan vỡ, vũ trụ hủy diệt thì bản thân Mộ Dung Ngạo Hàn hắn vẫn có thể vĩnh hằng bất hủ.
Không tìm được đáp án mong muốn, Thiên Khung Đại Tôn sao lại không biết Mộ Dung Ngạo Hàn là hóa thân tà ma, làm sao có thể dễ dàng lộ ra tâm tư bản thân ! Hắn vừa hỏi như vậy, chỉ là để tìm được một chút phương
hướng từ lời nói của đối phương, hai là để hiểu rõ hư thực của Hồng Mông đại điện, hợp tác thì cũng không phải là không được, chính là hắn không xác định được bên trong Hồng Mông này cuối cùng là hung hiểm đến đâu,
nếu như tùy tiện ra tay, chỉ sợ mắc bẫy của đối phương.
Chẳng
qua nói đi cũng phải nói lại, nhiều Đại Tôn cường giả như vậy. bọn họ
cũng không hề lo sợ Mộ Dung Ngạo Hàn sẽ bất ngờ phản bội.
Tâm tư xoay chuyển, Thiên Khung Đại Tôn cùng vài vị Đại Tôn khác trao đổi ánh mắt.