Thời gian chậm chập trôi qua.
Hơn hai mươi châm... Nhạc Phàm sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Hơn một trăm châm... Nhạc Phàm lúc này toàn thân đầy máu, nhưng sắc mặt lại trở nên tốt hơn.
Rồi thêm một trăm châm nữa... Nhạc Phàm lúc này ngay cả một chút khí lực để cắn răng cũng chẳng còn.
Hơn ba trăm...
Hơn bốn trăm...
Hơn năm trăm...
Sáu trăm châm... Bây giờ Nhạc Phàm đã chết lặng, tâm linh cũng không hề
sáng suốt, hoàn toàn nhờ vào một chút ý chí mà duy trì bản thân khỏi bị
hôn mê.
Vạn tiên sinh đứng tránh ra để Lý Đàm nâng Nhạc Phàm lên, rồi tiếp tục châm.
Ôm hài tử của chính mình đang chảy máu đầy người, Lý Đàm trong lòng bi
thống không nên lời, cố nén nước mắt vào lòng mà tự nhủ: "Hài tử, con
phải sống, con không phải nói là sẽ chăm sóc ta sao, nếu con cũng bỏ ta, ta còn sống trên đời này làm gì chứ". Đúng là “phụ tử chi tình huyết
nhục liên tâm”.
Qua hai canh giờ, Vạn tiên sinh lúc này đã tâm
lực tiều tụy, toàn thân đầy mồ hôi, nhưng vẫn không dừng lại, đã đả phá
được hơn bảy trăm huyệt, thành công như đã ở trước mắt.
"Chỉ còn
chín huyệt vị cuối cùng, chính là chín khiếu huyệt liên hoàn, nên phải
châm cùng lúc mới được, nhưng thống khổ gấp trăm lần, nếu vượt qua là
đại công cáo thành, chuẩn bị nhé..." Vạn tiên sinh hai tay cầm chín
châm, lui về sau một bước, đột nhiên phát lực, chín chiếc châm xuất ra
đồng thời, tạo thành một hàng từ trán xuống tới rốn, vừa vặn đả trúng
huyệt Thần Đình cùng tám huyệt khác.
Đau đớn vô cùng làm Nhạc
Phàm chút nữa là không thể vượt qua, tựa như thống khổ lan ra toàn thân, làm tan nát cả nội tạng. Tâm trí dần dần trở nên mơ hồ...
Năm ba tuổi Nhạc Phàm khóc hỏi cha: "Cha, tại sao mọi người lại khi dễ con,
nói con là tai tinh (ngôi sao mang họa), nói con hại chính mẹ con, tại
sao chứ?"
Lý Đàm giơ tay tát hắn, nghiêm nghị nói: "Nam nhân đổ
máu chứ không rơi lệ, muốn người khác không khi phụ con thì phải tự
cường, nếu con mạnh mẽ hơn chúng, chúng dám khi dễ con nữa sao".
Đột nhiên bị đánh, tiểu Nhạc Phàm thấy oan ức, nhưng lại nghe cha nói thế, lập tức lấy tay gạt nước mắt rồi gật đầu thật mạnh.
Thấy tiểu Nhạc Phàm hiểu chuyện, Lý Đàm sao lại không đau lòng nên quay ra
vuốt đầu hắn, ôn nhu nói: "Mẹ con không chết, bà ấy luôn sống trong lòng chúng ta, nên sau này không cần để ý người khác nói thế nào".
Tiểu Nhạc Phàm mơ hồ gật đầu như đã hiểu chuyện.
Bốn tuổi, bắt đầu gian khổ cầm dao chặt củi. Năm tuổi học viết được tên
mình thì vui sướng vô cùng. Sáu tuổi theo cha học săn thú. Bảy tuổi thì
cha vì cứu mình mà bị độc xà cắn nên luôn tự trách mình. Lần đầu tiên
săn được thú thì thỏa mãn vô cùng... Tất cả kí ức trở về như phảng phất
trong tâm trí.
Nhạc Phàm suy nghĩ ngày càng mơ hồ, dần dần bị những cảm xúc xưa cũ bao phủ.
Vạn tiên sinh thấy vậy, biết Nhạc Phàm rơi vào tình trạng khẩn yếu. Nếu
không kịp thời kéo hắn về hiện thực, hắn sẽ vĩnh viễn không hồi tỉnh
lại. Nếu tiếp tục như thế, hắn sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Tựa hồ như được bản năng sinh tồn thức tỉnh, Nhạc Phàm ý thức được tâm trí
mình như sắp tiêu tan, cho nên liều mạng chống chọi lại ảo giác đó, lại
mơ hồ nghe thấy có người đọc Dưỡng tâm kinh truyền lại đoạn thanh tâm
ngưng thần: “Tâm tĩnh nhược thủy, động nhi bất kinh, chỉ vu bình tĩnh;
mệnh bách niên, bất thụ ngoại vật chi ki bá, tâm vu thiên địa, hà cầu
trường sinh; tâm nhược tĩnh, thiên tháp nhi bất kinh, thần nội liễm,
mệnh ngoại phóng, vô thần kí vô mệnh, dưỡng mệnh vu dưỡng thần..."
Dưỡng tâm kinh niệm càng nhanh, tâm linh cũng bắt đầu chậm chạp khôi phục lại một chút sáng suốt. Ngay lúc này, trong cơ thể Nhạc Phàm, đạo khí thể
kì dị kia chuyển động, do không có trở ngại ở huyệt đạo nên nhanh chóng
chạy khắp cơ thể, qua Bách Tuế huyệt rồi Dũng Tuyền huyệt và bảy trăm
hai mươi huyệt vị, tuần hoàn không ngừng qua thất kinh bát mạch.
Nằm trên giường, Nhạc Phàm đã yên ổn lại, trên người đã hết chảy máu, hơn
nữa toàn thân bên ngoài có một lớp khí mỏng trong suốt, làm cho máu đọng trên thân bị hòa tan nhanh chóng, sau đó chầm chậm thấm vào da thịt,
cuối cùng không thấy gì nữa, như là cho tới bây giờ chưa từng chảy máu.
Nếu không phải có vết máu dính trên giường chứng minh, có thể khiến
người ta tưởng là bị ảo giác.
Thấy hiện tượng kì dị trước mặt,
hai người đứng đó không nhịn được kinh hô, nhưng lại thấy Nhạc Phàm đang dần dần khôi phục huyết sắc, trong lòng vui mừng, không còn vẻ mặt lo
lắng khẩn trương như vừa rồi nữa..
Nhưng Lý Đàm cũng chưa yên tâm, lo lắng hỏi: "Tiên sinh, sao vừa rồi lại như thế, hiện tại Tiểu Phàm đã qua khỏi chưa?"
Vạn tiên sinh cũng thở dài một tiếng, vẻ mặt mệt mỏi, chậm rãi ngồi xuống
ghế, gật đầu nói với Lý Đàm: "Tiểu Phàm hơi thở đã bình thường, hiển
nhiên đã qua khỏi, hơn nữa sắc mặt cũng tốt lắm, khôi phục rất nhanh, so với ta tưởng còn tốt hơn nhiều, cái mạng của Tiểu Phàm là từ Diêm Vương tha cho về đó".
Rồi ông lại lắc đầu nói: "Nhưng ta cũng không
rõ, lớp khí trong suốt trên người Tiểu Phàm rốt cuộc là cái gì. Thần khí như vậy, ngay cả huyết khí cũng có khả năng thu hồi lại, xem ra thế
giới quả có nhiều chuyện kì lạ".