Trong đoạn đường ngắn ngủi, Cầm Thiến hết hỏi cái này đến cái kia, miệng nói liên tục không ngừng, làm cho Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi tự nhận là kinh nghiệm giang hồ lão luyện, cũng cảm thấy đau đầu không thôi. Đám người Thanh Thiên ở xung quanh thấy bộ dáng hai người chật vật như thế, đều lắc đầu cười khổ. Xem ra, một người biết nhiều, cũng không phải là chuyện tốt!
Đi tới trước đài cao, mọi người dừng bước.
Lúc này, các thế lực lớn còn chưa đến, đã tới đều là các nhân sĩ giang hồ bình thường, thế nhưng không có Anh hùng thiếp, cũng không cách nào lên đài cao, dần dần, người ở bên dưới càng lúc càng đông, đến nước cũng khó mà chảy qua được.
"Lý Nhạc Phàm, ta còn có việc, không thể đi cùng các ngươi nữa…" Vương Sung là Tam đương gia của Thanh bang, lúc này tự nhiên phải phản hồi bang hội.
Phó Suất tiến lên vỗ vỗ vai đối phương nói: "Huynh đệ bảo trọng, lần sau gặp mặt chúng ta sẽ uống cho thống khoái".
"Lão Phó, tẩu tẩu bảo trọng… Các vị cáo từ…"
"Vương huynh đệ bảo trọng".
"Mời!"
"Sau này còn gặp lại".
"A, tiểu tử chờ một chút!"
Lỗ Thứ tựa hồ nhớ tới cái gì, không cần nói với người khác tiếng nào, trực tiếp đuổi theo hướng Vương Sung vừa tới.
"Thiên địa vô cực, càn khôn 'Độn' pháp! Ta sao lại vừa rồi không nghĩ tới!" Phó Suất trong đầu linh quang chợt lóe, lập tức quay về phía đám người Nhạc Phàm nói: "Nhạc Phàm huynh đệ, ta và Nguyệt Thi muốn đi thăm mấy lão bằng hữu nhiều năm không gặp…"
"Đúng vậy đúng vậy!" Nhan Nguyệt Thi vội vàng phụ họa nói: "Chúng ta tạm biệt tại đây… Các vị bảo trọng".
"Sau này còn gặp lại".
Không đợi mọi người phản ứng, Nhan Nguyệt Thi đã kéo Phó Suất vội vã rời đi, trong nháy mắt đã biến mất ở trong đám người, võ công thân pháp như vậy ngay cả đám người Thanh Thiên cũng tự than thở là không bằng.
"Sao lại cứ như vậy mà đi… Thật không có ý tứ!" Cầm Thiến thất vọng trề môi, ánh mắt nhìn ra bốn phía: "Nhiều người như vậy…"
"Khụ khụ!" Ngũ Tử cắt ngang nói: "Lý tiểu huynh đệ, chúng ta bây giờ không tiện lộ diện, muốn đi hội hợp cùng với người của các Ẩn tông, cũng không cùng đi với các người được".
"Phải đi sao?" Nhạc Phàm gật đầu, nội tâm đột nhiên sinh ra sự buồn bã. Trải qua cuộc hội họp hôm qua, hắn đối với ẩn sĩ và ẩn tông cũng hiểu rõ hơn nhiều. Trông những người này, không gặp những tình huống đặc biệt, bình thường cũng khó mà gặp được.
Đồng thời, trong lúc cùng với đám người Ngũ Tử luận võ, Nhạc Phàm cũng ý thức sâu sắc được sự nhỏ bé của bản thân. Mặc dù mình đánh lui được Lỗ Thứ, nhưng dù sao đối phương chỉ đứng bất động, nếu thực sự động thủ, mình có thể đánh trúng đối phương hay không thì vẫn chưa biết được.
Hơn nữa dựa theo lời Ngũ Tử nói, Lỗ Thứ sở học hỗn tạp, bây giờ ngay cả "thiên đạo trung cảnh" cũng chưa đạt tới, cho dù có thể đánh bại đối phương, cũng không thể chứng minh Nhạc Phàm có phải rất mạnh hay không. Ít nhất chống lại Ma Kiếm lão nhân, hắn có bao nhiêu phần thắng.
"Phải đi về sao?" Cầm Thiến vẻ mặt buồn bã, hiển nhiên rất không vui. Nhưng nàng biết quy củ thủy chung vẫn là quy củ, nếu mình phá hủy quy củ, sợ rằng sau này cũng đừng nghĩ đến việc được đi chơi.
"A di đà phật…" Thanh Thiên tiến lên nói: "Lý đại ca, duyên đến duyên đi cũng là duyên, tiểu tăng cùng Ngũ Tử sư huynh muốn đi trước một bước…"
"Lý đại ca, hãy bảo trọng!"
"Cáo từ!"
Nhìn đám người Thanh Thiên đi xa, Nhạc Phàm chuyển hướng sang Vân Phương nói: "Đến lúc đi thì phải đi thôi, ta thấy các ngươi cũng nên đi thôi, nơi này quá rối loạn".
"Đại ca! Người…"
Thiết Nam đang muốn phản đối, Nhạc Phàm ngắt lời nói: "Các ngươi đi lâu như vậy, cũng nên trở về với Tô gia gia và Quý lão. Trở về đi, bọn họ đang nhớ tới các ngươi đó… Nếu có cơ hội, hãy đến thăm Bạch lão bá, lão cũng là một lão nhân cô độc" Lập tức, Nhạc Phàm đem nơi ở của Bạch Tố Vân nói cho mọi người.
Vân Phương hiểu được ý tứ của Nhạc Phàm, trịnh trọng gật đầu nói: "Lý đại ca yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho Thiết Nam bọn họ".
"Đại ca…"
"Đi thôi!"
Thiết Nam thanh âm nghẹn ngào, Tư Đồ Yến cũng thấy trong lòng khó chịu. Nếu Nhạc Phàm đã quyết định, bọn họ không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Đưa mắt nhìn mọi người từ từ rời đi, Nhạc Phàm tựa hồ trở lại dĩ vãng cô độc, một mình hành tẩu, chỉ có Tiểu Hỏa yên lặng theo sát ở sau.
Khoảng đất trông tại bình nguyên.
Long Tuấn cùng Đinh Nghị đang đi qua đi lại, vẻ mặt dị thường lo lắng.
Chu Phượng lẳng lặng ngồi ở trong lòng Chu Tĩnh Nguyệt, con mắt hồng hồng hàm chứa nước mắt trong suốt, hiển nhiên là vừa mới khóc.
Bốn người không nói, không khí trầm trọng dị thường.
"Vậy các người sau này có tính toán gì không?" Long Tuấn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thiên hạ to lớn, Chu Khang thái tử dám chắc sẽ không buông tha cho các người".
"Chúng ta chỉ là nữ lưu yếu ớt, còn có thể có tính toán gì, nếu là không cách nào phản kháng, không thể làm gì khác hơn là ẩn tính mai danh sống qua ngày mà thôi" Chu Tĩnh Nguyệt cười cười âm u, tiếu rất đau khổ, tiếu rất cay đắng.
Long Tuấn nhìn ra được cừu hận trong mắt đối phương, đó là sự không cam lòng không thể tránh được!
Chu Khang đã lên ngôi vị Hoàng đế, mặt sau còn có Tống vương làm chỗ dựa, mặc dù không phải quyền khuynh thiên hạ, cũng thừa sức đối phó với Chu Tĩnh Nguyệt và đám người Long vệ. Nhất định, trong sự tranh đấu này, mấu chốt quyết định thắng bại thủy chung vẫn là binh quyền.
Ngày nay, trong thiên hạ binh quyền lớn nhất không thể nghi ngờ là Tống vương, binh mã gần năm mươi vạn, chiếm cứ Thiểm Tây một dãi. Tiếp theo chính là Đại Nguyên soái Mạc Chinh, binh lực có hơn ba mươi vạn trấn thủ Biên hoang Bắc môn quan. Thứ ba là "Tĩnh quốc quân" có khoảng hơn hai mươi vạn nghĩa quân. Sau đó là binh mã của triều đình phân tán ở các nơi.
Giữa các thế lực này, không có khả năng nào để Chu Tĩnh Nguyệt sử dụng. Bởi vậy, nàng muốn báo thù, cơ hồ có thể thấy là không tưởng.
Trầm mặc chốc lát, Đinh Nghị đột nhiên nói: "Ta sẽ giúp các người".
"Cái gì!?" Chu Tĩnh Nguyệt sửng sốt, tới lúc này rồi, chỉ cần không người nào đến tặng cho một cước cũng tính là may mắn rồi, nàng làm sao hy vọng có ai có thể trợ giúp mình.
Đinh Nghị nhắc lại: "Ta sẽ giúp các người. Bất kể sau này như thế nào, ta cũng sẽ giúp các người".
"Ý của Đinh Nghị chính là ý của ta" Long Tuấn vỗ vỗ vai huynh đệ, vẻ mặt kiên định không có một chút nào có ý nói giỡn.
Hồi tỉnh lại, Chu Tĩnh Nguyệt buồn bã nói: "Các người làm như vậy, là vì thương cảm chúng ta sao?"
"Chúng ta đích xác là vì các người, nhưng không phải là vì thương cảm các người" Long Tuấn buồn cười nói: "Đường đường Tam công chúa Đại Minh, xinh đẹp và trí tuệ, võ công cùng dũng khí song toàn, cần gì phải để người khác thương cảm. Nếu thương cảm cũng là thương cảm chúng ta, xảy ra đại sự như vậy cũng không sớm nói cho chúng ta biết, ta thật đau lòng, buồn quá buồn quá".
"Phì…"
Thấy bộ dáng thương cảm của Long Tuấn, Chu Phượng tiểu nha đầu cũng phải phì cười, không khí hòa hoãn đi không ít.
Đinh Nghị cũng nói: "A Tuấn nói dúng, chúng ta là thật tâm muốn giúp các người".
"Các người càm gì phải làm như vậy… Sự thật tàn khốc như thế, các người làm như vậy có đáng giá không? Đáng giá không?" Chu Tĩnh Nguyệt nhìn thẳng vào hai người đối phương, tâm trạng vạn phần khổ sở.
Long Tuấn và Đinh Nghị cùng cười, lớn tiếng nói: "Con người cả đời này, cũng phải làm nên đôi ba chuyện đại sự oanh oanh liệt liệt… Nếu không làm sao xứng với phận làm trai".
"Các ngươi không hối hận sao?"
"Có một số việc, làm có lẽ sẽ hối hận, nhưng nếu không làm, chắc chắn là sẽ hối hận…"
"Các người…" Tri kỷ như thế, bảo sao Chu Tĩnh Nguyệt không cảm động: "Cảm ơn!"
"Đi chết đi!" Chu Phượng vẻ mặt đỏ bừng, giận dữ hô lên: “Ai… ai muốn hứa cho hai gã xấu xa bại hoại các ngươi… xấu xa bại hoại!"
"Ta… ta cái gì cũng chưa nói mà!" Đinh Nghị trong lòng ủy khuất, cũng không dám phản bác.
Sau khi tươi cười, Long Tuấn nghiêm chỉnh nói: "Chu nha đầu, tình cảnh của ngươi bây giờ rất nguy hiểm, nếu không… Chúng ta đi đến chỗ của 'Tĩnh Quốc Quân' đi, bọn họ có quan hệ không nhỏ với sư phụ của chúng ta, nói không chừng có thể giúp chúng ta".
"Tĩnh Quốc quân!" Chu Tĩnh Nguyệt con mắt sáng ngời, mặc dù bản thân có kế hoạch khác, nhưng nếu có thể có "Tĩnh Quốc quân" hỗ trợ, cơ hội thành công sẽ gia tăng rất nhiều.
Trong lúc Chu Tĩnh Nguyệt đang trầm ngâm, một đám người đông đảo hướng tới nơi này mà đi tới, thấy quang cảnh này, có ít nhất cũng phải là mấy trăm người!
"Tỷ tỷ… tỷ tỷ, bọn họ muốn làm gì!?" Chu Phượng thấy nhiều người như vậy khí hung hãn đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới tái nhợt.
"Đứng lại! Là người phương nào đến?"
Lúc này, Long Tuấn, Đinh Nghị thân là nam tử, tự nhiên bước ra, che ở phía trước hai người Chu Tĩnh Nguyệt.
Đám người dừng bước lại, chỉ có ba lão giả tiến lên. Người cầm đầu ôm quyền nói: "Quan Đông nhất đao Cát Thiên Phong, bái kiến hai vị ân công" Dứt lời, lão giả hành lễ thật sâu.
"A!" Long Tuấn hai người vội vàng kêu lên, nhìn lại người mới đến: “Sao lại là người!... Người sao lại ở chỗ này? Bọn họ là ai? Những người đó là ai?"
Cát Thiên Phong giới thiệu: "Bên cạnh ta hai vị này là bạn tốt của ta, Hoài Hà đại hiệp Trữ Kiếm Trùng và Thanh Vân Phi Từ Thanh… Những người phía sau đa số đều là giang hồ đồng đạo của những người mà hai vị ân công lần trước cứu ra".
"Trữ Kiếm Trùng Từ thanh ra mắt Long thiếu hiệp, Đinh thiếu hiệp…"
"Ta đã đợi ra mắt Long thiếu hiệp, Đinh thiếu hiệp".
Mọi người đồng loạt thi lễ.
Long Tuấn mờ mịt nói: "Các người tại sao không trở về? Tới nơi này làm cái gì?"
"Chúng ta lần này đặc biệt đến đầu phục hai vị ân công" Cát Thiên Phong ánh mắt kích động nói: "Sau khi sự kiện lần trước, chúng ta cũng đã nghĩ rất nhiều, lực lượng của một người thì quá nhỏ, chỉ có mọi người đoàn kết lại cùng một chỗ mới có thể cùng tà ác đấu tranh. Cho nên chúng ta hy vọng hai vị ân công có thể lãnh đạo chúng ta, bảo vệ giang hồ chính nghĩa, diệt trừ Ngũ độc giáo lũ bại hoại giang hồ này".
"Đầu phục chúng ta?!" Long Tuấn kinh hãi nói: "Không phải đâu! Bản thân ta còn tự bảo vệ mình không xong, sao có thể lãnh đạo các người".
"Đúng vậy đúng vậy!" Đinh Nghị cũng kinh sợ không ít.
Không phải là hai người khiêm nhường, mà là sau khi bọn họ gặp được đám người Lỗ Thứ kia, mới hiểu được bản thân còn rất yếu ớt. Đệ nhất đệ nhị cao thủ trên giang hồ hiện nay đều là tiểu nhân vật, không thể giống các cao thủ như Lỗ Thứ, Ngũ Tử đều xa lánh trần thế mà tu luyện, chỉ bằng một chút công phu mèo quào cảu hai người, còn không phải là đi làm mồi sao!
Bất quá, đám người Cát Thiên Phong thấy, Long Tuấn cùng Đinh Nghị võ công thật ra cũng không phải là quan trọng nhất, chính thức làm cho cả đám người ra quyết định như vậy cũng bởi vì thân phận của hai người. Bọn họ chính là đồ đệ của "Đao cuồng" Lý Nhạc Phàm, nổi danh là hung thần, cho dù là giang hồ đệ nhất bang phái, cũng phải nể mặt phần nào?
Nghĩ đến đây, Cát Thiên Phong phấn chấn không thôi, tiếp tục khuyên: "Hai vị ân công, các người chẳng những là ân nhân cứu mạng của chúng ta, còn có tâm địa hiệp nghĩa, sự tích của các người trên giang hồ đều được truyền lưu, các người tựa như xóa đi bóng tối của giang hồ… Không, là hai ngọn đèn sáng, chiếu sáng hy vọng của chúng ta…"
Nghe đối phương xưng tụng, Long Tuấn, Đinh Nghị trợn tròn mắt, Chu Tĩnh Nguyệt, Chu Phượng cũng trợn tròn mắt. Chuyện gì đã xảy ra, trông vị võ lâm lão tiền bối như thế, lại có thể nói ra những lời nói kinh tởm như thế, thật không còn thiên lý!
Long Tuấn cố nén cảm giác khó ở, vô lực nói: "Các người trở về đi, chúng ta còn có…"
"Ân công…"
Cát Thiên Phong đột nhiên quỳ xuống, Trữ Kiếm Trùng, Từ Thanh cũng quỳ một gối xuống, phía sau mấy trăm người giang hồ cũng đều quỳ xuống.
Nhìn một đám người như vậy quỳ gối trước mặt mình, ngay cả da mặt dày như Long Tuấn, cũng không thừa nhận nổi!
"Các ngươi nhanh đứng lên đi!" Đinh Nghị tay chân lúng túng, không biết nên như thế nào mói tốt.
Cát Thiên Phong nghiêm nét mặt nói: "Nếu ân công không đáp ứng, chúng ta cũng không đứng dậy".
"Vậy các người cứ quỳ đi, ta đi trước đây!"
Dứt lời, Long Tuấn liền kéo đám người Đinh Nghị chạy như bay rời đi.