Cửu U Giới, cả thế giới bị bao phủ trong sát khí, bất luận một sinh linh nào bước vào thế giới này đều sẽ trở nên điên cuồng.
Trong một sơn cốc, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió rít.
Dưới một vách đá dựng đứng, phu phụ Phó Suất ngồi cạnh nhau, toàn thân
nhiễm đầy tiên huyết, nhìn qua dường như là bị thương nặng.
Chung quah bọn họ, đầy xác của những con mộc ly... Thân như báo, trên
lưng có cánh chim, toàn thân đầy gai nhọn, nhìn qua vô cùng kinh khủng.
Mà ở cách đó không xa, còn có mấy trăm con mắt nhìn chằm chằm vào hai người, đồng thời không ngừng tiến lại gần.
Phó Suất cầm trong tay thanh kiếm, lại lấy một hồ lô rượu bên hông ra,
ngửa đầu uống một ngụm lớn, trên mặt hiện lên sự thống khoái.
- Hảo tửu! Thực sự là hảo tửu!
Nghe trượng phu cười to như vậy, vẻ lo lắng trên mặt Nhan Nguyệt Thi giảm đi không ít, vì vậy tức giận nói:
- Đồ thô lỗ nhà chàng, sắp chết đến nơi rồi mà còn tâm tình uống rượu.
Phó Suất nghe vậy phản bác:
- Uống rượu thì đã sao? Phó Suất ta muốn uống rượu là uống, cần gì nhìn
tâm tình vui vẻ hay không? Huống chi, chết trước chết sau đều là chết,
cho nên uống rượu hay không cũng như nhau, uống rượu vào tâm tình đương
nhiên sẽ tốt hơn.
- Hừ, bình thường ta không thấy cái miệng của chàng lưu loát như vậy nha.
Nhan Nguyệt Thi cướp lấy hồ lô rượu, bản thân nàng cũng uống hai ngụm, vô cùng sảng khoái.
Hai người hành tẩu trong giang hồ đã được vài thập niên, núi đao biển
lửa cũng đều gặp qua, hai chữ "sinh tử" bọn họ đã sớm nhìn thấu, ngoại
trừ có chút luyến tiếc Tiểu Băng Nhi ra, cũng không có lo lắng chuyện gì khác.
- Lão phó, chúng ta sẽ chết sao? Chàng thử nói xem, lúc chúng ta chết có bị biến dạng không?
Vấn đề này của Nhan Nguyệt Thi khiến cho Phó Suất khổ não không thôi, hắn lắc đầu cười khổ:\
- Nữ nhân a! Lúc nào cũng đặt dung mạo lên trên vị trí đầu tiên, ngay cả
người làm trượng phu như ta, vĩnh viễn đều chỉ có thể là lão nhị.
- Cái gì mà lão nhị, lão tam, thật là khó nghe.
Nhan Nguyệt Thi hừ một tiếng, hướng ma trảo về phía hông trượng phu.
- Ta nói đúng a...
Phó Suất cười gượng hai tiếng nói:
- Mọi người thường nói, người đã chết thì sẽ biến thành quỷ, thành quỷ
thì sẽ không thay đổi, vì vậy, Nhan tiểu thư đây đương nhiên sẽ vĩnh
viễn mỹ lệ như thời còn trẻ a.
- Hừ! Coi như là chàng thức thời.
Hai người trêu đùa một phen, hoàn toàn không để ý đám Mộc Ly trước mặt này, phảng phất như không để ý tới sinh tử.
Nhan Nguyệt Thi gỡ một miếng ngọc trụy từ trên tay xuống, sau đó cùng
với miếng ngọc trụy trên cổ tay Phó Suất hợp lại thành một, vừa vặn tạo
thành một đôi.
Phó Suất nhìn đôi uyên ương ngọc trụy vô cùng sống động này, có chút cảm khái nói:
- Thực sự phải cảm tạ Văn tiền bối đã đưa cho chúng ta đôi Uyên Ương trụy này, chí ít chúng ta còn có thể chết ở một chỗ.
- Đúng vậy!
Nhan Nguyệt Thi ôn nhu gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Không cầu cùng sinh, chỉ cầu cùng tử.
...
Đám Mộc Ly từng chút một kéo gần khoảng cách lại, bên tai bọn họ không
ngừng truyền đến tiếng kêu, mùi máu tương nồng đậm có thể ngửi thấy một
cách rõ ràng.
- Lão Phó, chàng nói xem, trên đời này có thần tiên tới cứu chúng ta hay không?
Cứ như vậy mà chết đi, Nhan Nguyệt Thi có chút không cam lòng.
Phó Suất mỉm cười, nhẹ giọng trấn an:
- Thập Phương giới này quá lớn, chúng ta đến địa phương quỷ quái này cũng đã hơn nửa tháng, ngay cả bóng người cũng không thấy. Ha ha, trừ phi
thực sự có thần tiên, bằng không sẽ không có ai tới cứu chúng ta...
Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, một đạo lưu quang xẹt qua trong đêm tối.
Thấy cảnh tượng như vậy, Nhan Nguyệt Thi tức thì trừng hai mắt, kêu lên:
- Lão Phó... Chàng xem, có phải là thần tiên hay không?
- Nàng nói ngốc nghếch gì đó? Trên thế gian này làm sao có?
Phó Suất vừa nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, trên thế gian làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Nhìn lưu quang rất nhanh sẽ tới gần, hai người lúc này mới xác định,
đối phương đang tiến về hướng này... Mặc kệ là tới cứu người cũng tốt,
hay muốn tìm kiếm bảo vật cũng được, thậm chí là đi ngang qua, chỉ cần
thấy có người đi ngang qua thì đó chính là hi vọng.
...
Xuy! Xuy! Xuy!
Một đạo hàn quang màu xanh biếc xuyên qua đàn Mộc Ly, trong nháy mắt đã đem theo hơn mười sinh mệnh.
Một phen giết chóc máu tanh, mấy trăm đầu Mộc Ly đã bị tiêu diệt!
Phu phụ Phó Suất vốn tưởng rằng lần này chạy không thoát, ai ngờ lại
được cứu vớt, biến hóa đột nhiên phát sinh khiến cho phu phụ hai người
có cảm giác từ khổ đau đến miền cực lạc.
- Đa tạ tương trợ... Ách! Minh Hữu, sao ngươi lại ở chỗ này?
Phu thê hai người đang muốn tiến lên tạ ơn, thế nhưng khi bọn họ nhìn rõ bộ dáng người tới, nhất thời vui mừng.
- Phó đại ca, Phó đại tẩu.
THích Minh Hữu nâng hai người dậy, đợi hai người ăn xong hai mai đai dược, khôi phục một chút ít.
Sau đó Thích Minh Hữu giải thích:
- Sau khi tu luyện tới Thiên Huyền chi cảnh thì có thể sinh ra một loại
cảm ứng bản năng, cái này gọi là Thiên nhân giao cảm... Sau khi ta tiến
vào Cửu u Giới này tâm thần vẫn không yên, vì vậy mới dùng Vấn Tinh
Thuật bói một qur, mới biết chuyện phát sinh ở nơi này. Vì vậy ta mới
cấp tốc chạy tới đây, may mà còn kịp.
- Thì ra là thế!
Phu phụ phó xuất bừng tỉnh, đồng thời cảm thán vận may của mình. Lần này nếu như không có Thích Minh Hữu xuất thủ cứu giúp, hai người bọn họ sợ
rằng đã xuống âm tào địa phủ rồi.
Ong ong ong!
Giữa lúc ba người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên thiên địa biến sắc, trung ương Cổ Vực xuất hiện động tĩnh dị thường.
- Đó... Đó là cái gì?
Nhìn thiên địa rung chuyển, phu phụ Phó Suất cảm thấy khẩn trương.
Thích Minh Hữu trầm giọng nói:
- Nếu như ta không đoán sai, đó chính là Thiên Duy chi môn.
- cái gì? Đó chính là đại môn thông tới Thiên Giới?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Thích Minh Hữu gật đầu nói:
- Thiên Duy chi môn sắp mở ra, đám người Nhạc Phàm đại ca hẳn sẽ đi tới đó, ta phải mau chóng tới xem, các người...
- Chúng ta không cần...
Phó Suất cười khổ lắc đầu nói:
- Bản thân mình là người hiểu rõ bản thân nhất, điểm nhỏ nhoi ấy chúng ta vẫn tự biết, đừng nói hiện tại chúng ta bị thương, cho dù là lúc đỉnh
phong thực lực vẫn yếu kém. Có đi cũng là gây thêm phiền phức cho mọi
người, không bằng tìm chỗ dưỡng thương chờ tin tức.
Nhan Nguyệt Thi phụ họa:
- Đúng vậy! Chúng ta đã quyết định tạm thời tìm một địa phương an toàn chữa thương, sau khi bình phục mới đi ra.
- Vậy được rồi.
Thích Minh Hữu thấy thế cũng không nói nhiều, lấy mấy thứ từ trong giới tử ra nói:
- Những Phù văn này đều do ta luyện chế ra, uy lực không tồi, có thể dùng để ẩn nấp khí tức, vừa công vừa thủ, các người mau nhận lấy, lúc nguy
cơ trước mắt còn có thể bảo mệnh.
Phu phụ Phó Suất không nói nhiều, lên tiếng cảm ơn, sau đó thu lấy toàn bộ đám phù văn này.
- Phó đại ca, Phó đại tẩu, các người phải bảo trọng!
- Minh Hữu, ngươi cũng phải bảo trọng.
Trong Bạch Vân Giới, Khấu Phỉ một đường thẳng tiến, không biết đã chém chết bao nhiêu dị thú, sát ý toàn thân bừng bừng.
Trong Không Minh Giới, Mặc Toàn vừa mới tránh khỏi sự truy sát của ba trùng thú, đang ở trong một sơn động điều tức.
Thiên Nhai Hải Giác giới, Đình Nghị đang ngồi trên mặt viên đá ngầm,
nhìn về phía Hải vực rộng lớn không nhìn thấy điểm cuối kia, trong lòng
phát sầu.
Thế giới quá khứ, tỷ muội Chu gia phân biẹt bị nhốt trong thế giới mộng ảo, thủy chung vẫn không tìm được đường ra.
...
Chín chiếc quang trụ xuất hiện, đem đến biến hóa thật lớn cho Cổ Vực, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của chúng tu sĩ.
Bao gồm cả đám người Khấu Phỉ ở bên trong, đông đảo tu sĩ không hẹn mà cùng hướng về phía trung tâm Hậu Thổ giới mà chạy đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, sóng ngầm Cổ Vực bắt đầu chảy.