Thương Thiên

Chương 9: Q.4 - Chương 9: Hà xử bất giang hồ






Trong Kỳ Liên trại, Tiếu Minh đang mệt mỏi ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt, nói: “Đại ca! Chẳng lẽ chúng ta cứ để vậy sao? Lão tử không nuốt nổi cục tức này!”

“Rầm!”, Vu Trọng đập mạnh tay xuống bàn, nổi giận nói: “Con mẹ ngươi thì biết cái rắm gì!”

Tiếu Minh là một kẻ rất kiêu ngạo, tuy nhiên đối với đại ca của hắn thì kính sợ đến tận tâm can. Hôm nay phải chịu đựng nhục nhã như thế, đang muốn gỡ chút thể diện nhưng ngờ đâu Vu Trọng lại nổi khùng với hắn, nhất thời ngẩn ra không biết phải làm sao cho tốt.

Chu Tiến dịu mặt lại, quay sang Tiếu Minh nói vẻ nghiêm túc: “Đệ xem chút thể diện này không lấy lại được rồi! Chẳng lẽ huynh quên luồng sát khí nặng nề như hữu hình vừa rồi sao? Đệ chưa bao giờ gặp loại sát khí như thế. Dù cho những đại ma đầu đỉnh đỉnh đại danh trên giang hồ cũng còn thua xa.

Đại ca nói không sai, có những người bọn ta không thể đụng vào được, nếu vì nóng giận mà làm ẩu để đắc tội với những kẻ như thế, đó là tự chuốc lấy diệt vong. Lần này muốn trách thì chỉ trách vận khí của chúng ta không tốt thôi.”

Nói xong câu cuối cùng, bất giác hắn lắc đầu nhè nhè.

Tiếu Minh kêu ầm lên: “Chúng ta đông người như thế này chẳng lẽ sợ một thằng trẻ ranh sao?”

Chu Tiến nghiêm mặt nói: “Có lúc sự chênh lệnh lớn đến nỗi đông người cũng không lại được.”

o0o

Không biết ai đó đã nói một câu kiểu như thế này: “Chỗ nào có người thì chỗ đó có giang hồ!”, có thể thấy giang hồ rộng lớn nơi đâu cũng có.

Như hôm nay, trong một tiểu trấn thôn quê như Bình An trấn lại có người giang hồ qua lại, sắc nặt ai nấy cũng nghiêm nghị, bọn họ đi từng nhóm năm ba người, cùng tụ tập lại một chỗ, chính là khách sạn duy nhất ở đây - Bình An khách sạn.

Nhiều người như vậy tập trung hết vào một chỗ nhỏ như thế, chẳng lẽ lại có chuyện lớn gì sắp xẩy ra?

Trong Bình An khách sạn, phân nửa trong bốn năm chục cái bàn vuông ở lầu trên lầu dưới đều đầy khách, bọn họ đang nói về một cái gì đó, không biết nên nói là khung cảnh nhiệt náo hay là hỗn tạp nữa. Kì lạ là bọn họ ai cũng mang theo binh khí, hơn nữa không hề động đậy đến cơm rượu trà nước trên bàn, dường như đang chờ một điều gì đó.

Không lâu sao, lại thêm một đám người thân mang vũ khí đi vào khách sạn. Bọn họ nhận ra một vài người quen liền tiến đến chào hỏi rồi cuối cùng ngồi xuống sau một phen khách sáo.

Hoàng hôn, giờ Tuất…

“Lão bản! Cho ta một phòng!”

Biết lại có khách tới, mọi người đều nhìn về phía kẻ vừa nói, chỉ thấy một thanh niên mặc áo trắng, tóc cũng bạc trắng đang đứng ở cửa, theo sau còn có một vị tiểu cô nương và bốn đại hán, đặc biết nhất là ngoài vị cô nương kia thì năm người còn lại đều có vũ khí, nhìn qua một cái cũng biết đó là những người trong giang hồ.

Đó chính là bọn Nhạc Phàm, sau lộ trình hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng đã kiếm được chỗ nghỉ trước khi trời tối.

“Ngươi nhìn kìa! Bốn người kia mặc y phục của Long Uy tiêu cục, hẳn là tiêu sư của Long Uy tiêu cục!” Thấy người đến không phải là kẻ mình chờ đợi, đám khách nhân lại bắt đầu quay ra nói chuyện với nhau.

“Gã tóc bạc kia là ai nhỉ? Sao ta chưa hề nghe nói tới?”

“Hắc hắc! Khả năng là bản thân hắn lớn lên đã quái dị, cho nên từ trước đến giờ chưa ra khỏi cửa, chúng ta đương nhiên chưa hề nghe qua.”

“À à! Có lý!”

“Đúng rồi! Ngươi nói họ có đến không? Ai cũng chờ cà ngày trời rồi.”

“Đương nhiên sẽ đến! Tin tức này được truyền từ “Lâu Thượng Lâu” đó. Ngươi không thấy có nhiều người như thế chờ ở đây sao? Kiên nhẫn chút đi!”

Nhạc Phàm đương nhiên nghe được câu chuyện mọi người đang nói, tuy nhiên việc không liên quan thì hắn cũng chẳng hề đếm xỉa tới. Hắn đi đến trước quầy nói: “Lão bản, cho ta một phòng…”

“Không phải, là bốn phòng, còn có bọn ta nữa mà.” Tạ Tiểu Thanh từ phía sau chạy tới nói.

Nhạc Phàm gật đầu nói với chưởng quầy: “Ừ! Bốn phòng! Tiền bạc được chia ra để thanh toán. Còn nữa, ta có một hắc mã bên ngoài, nhờ ngươi chiếu cố giùm.”

Chưởng quầy cũng là người từng trải, tuy thấy có chút không tự nhiên nhưng vẫn cười nói: “Được mà! Được mà!” Tiếp đó lão gọi lớn: “Lục Tử! Mau dẫn khách nhân lên phòng!”

“”Đến đây!”, một tên tiểu nhị từ phòng bên bước ra, mặt mày hớn hở nói: “Khách quan, mời lên lầu!”

Nhạc Phàm vừa định bước lên lầu thì Tạ Tiếu Thanh nói: “Đại ca! Huynh không ăn cơm tối sao, Tiểu Thanh đói bụng lắm rồi.” Nói xong nàng mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Nhạc Phàm.

Nhạc Phàm ngẩn ra, sờ sờ xuống bụng, thầm nói: “Mấy ngày nay đi đường vội vã, thực ra chưa hề ăn thứ gì, nếu không phải có người nhắc thì đúng là không có cảm giác đói. Vậy đi, dù sao cũng cần phải nghỉ ngơi, chi bằng ăn ngon một bữa rồi mới đi tiếp.”

“Ừ, cũng được. Vậy chúng ta ăn cơm trước.”

Tạ Tiếu Thanh nghe vậy sung sướng cười nói: “Lão bản! Chỗ này có món gì ngon nhất mang hết lên đây, cái này không phải thanh toán riêng… ta mời khách.”

Chưởng quầy cười nói: “Không thành vấn đề! Lục Tử, mau bào nhà bếp chuẩn bị.”

“Dạ vâng! Mời khách quan ngồi xuống, sẽ rất nhanh thôi!”

Nói xong, tên tiểu nhị dẫn bọn Nhạc Phàm đến một cái bàn trống bên cạnh cửa sổ, châm trà xong, hắn liền vội vã đi về phía gian bếp phía sau.

Sau khi ngồi xuống, một vị tiêu sư nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, ở đây rất đông người giang hồ tụ tập, bề ngoài rất phức tạp, chúng ta ăn cơm xong thì về phòng sớm đi.”

Tạ Tiểu Thanh dẩu môi, giọng ỉu xìu: “Mấy khi được xem nhiệt náo, sao lại phải đi. Chỉ cần chúng ta không gây sự với ai là được.”

Bốn vị tiêu sư không biết làm sao, thầm nghĩ: “Bà nội ơi, chỉ sợ ngươi gây chuyện thôi đó!”

Nhạc Phàm đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày gì rồi?”

Tạ Tiểu Thanh đáp: “Hôm nay là mùng tám tháng Tám.”

“Mùng tám tháng Tám… mùng tám tháng Tám…thêm vài ngày nữa là Trung thu rồi.” Nhạc Phàm lẩm bẩm, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng đầy những phiền muộn.

Trong lúc mấy tên tiêu sư đang bối rối, lại có bốn người đi vào khách sạn, gồm có hai nam hai nữ. Bọn họ đều ăn mặc hoa lệ, ai nấy tướng mao bất phàm, nhìn qua cũng biết là đệ tử danh môn.”

Tạ Tiếu Thanh cất tiếng hiếu kỳ: “Bọn họ là ai nhỉ?”

Một tiêu sư nói: “Bọn họ mặc áo xanh viền tím, chắc là đệ tử đời thứ ba của Thanh Thành.”

“A!”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, bốn vị khách kia cũng đang đi về phía bọn họ.

Một vị công tử tuấn dật bất phàm bước lên phía trước nói: ”Mấy vị bằng hữu của Long uy tiêu cục này, bọn ta muốn ngồi bên cạnh của sổ, các người có thể sang chỗ khác không?”

Viên tiêu sư chưa kịp đáp thì Tạ Tiểu Thanh đã nhanh nhảu: “Vì sao phải nhường cho các ngươi? Bọn ta cũng thích ngồi ở đây.”

Gã kia tuy thầm tức giận, nhưng tỏ ra không thèm tranh chấp với một tiểu cô nương, hơn nữa vẫn cất giọng lễ mạo: “Tại hạ là Từ Sảng phái Thanh Thành, bằng hữu có thể nể mặt được không?”

“Hả?” Một tiêu sư giật mình nói: “Các hạ là một trong Thanh Thành Tứ Tú, Từ Sảng Từ thiếu hiệp?”

Sắc mặt vô cùng mãn ý, tuy nhiên Từ Sảng lại tỏ vẻ khiêm tốn: “Chính là kẻ mọn này, sau lưng tại hạ là Dư Mộng Cầm, Vũ Văn Cực, Tịch Yên Nhiên trong Thanh Thành Tứ Tú.”

Tiếng bàn tán nổi lên, Thanh Thành Tứ Tú là những anh hùng nữ kiệt trong lứa mới xuất đạo, trên giang hồ rất có danh tiếng, bọn họ đều đã là những nhất lưu cao thủ bậc Chu Thiên kỳ.

Tiêu sư nọ vội vàng cung tay nói: “Nghe danh đã lâu!” Tiếp đó gã nói với Tạ Tiểu Thanh: “Tiểu thư, người ta là danh môn chính phái, với chúng ta cũng có thể nói là đồng đạo, chi bằng nhường cho họ đi!”

Tạ Tiểu Thanh đương nhiên cũng đã nghe qua đại danh của Thanh Thành Tứ Tú, chỉ là bây giờ tự nhiên vô cớ phải nhường chỗ cho người ta thì trong lòng sao không tức giận? Nàng ta thấy Nhạc Phàm đang nhìn ra ngoài cửa sổ như không có chuyện gì, khẽ đảo mắt một cái rồi cười hi hi nói với tiêu sư kia: “Được thôi! Ngươi kêu hắn đứng dậy đi!”

Tiêu sư thấy Tạ Tiểu Thanh nói đến Nhạc Phàm, lập tức chùng xuống. Đến giờ hắn vẫn còn nhớ như in sự việc xảy ra hôm nay, làm sao dám trêu vào Nhạc Phàm, nếu không phải Tạ lão gia sai bọn họ bảo hộ tiểu thư trở về thì e rằng bây giờ đã đi xa lắm rồi.

Cuối cùng viên tiêu sư chỉ đành ngượng nghịu nói với bọn Từ Sảng: “Từ thiếu hiệp, bọn ta không có ý kiến gì, ngươi thử hỏi vị tiểu huynh đệ này xem.” Nói xong đưa tay chỉ Nhạc Phàm.

Từ Sảng ngẩn người, lấy làm kỳ quái sao mọi người ngồi chung một bàn mà không phải là đi cùng với nhau.

----- Bài viết này được cdt thêm vào sau 47 phút và 17 giây -----

Quyển 4: Lộ nan hành

Chương 10: Bất thị giang hồ trung nhân

(Không phải người giang hồ)

Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân

Dịch thuật: cdt

"Mãn nguyệt phi minh kính, quy tâm chiết đại đao..." Nhạc Phàm nhìn ra vầng trăng sáng đang dần mọc lên ngoài cửa sổ, nỗi nhớ về người thân lại tăng thêm vài phần...

"Bằng hữu này, có thể nhường chỗ này cho tại hạ không?" Một âm thanh trong trẻo ngắt đứt dòng suy tư của Nhạc Phàm.

Nhạc Phàm quay đầu lại, thấy một nam tử mặt đẹp như ngọc, khí vũ hiên ngang đang nhìn hắn dò hỏi.

"Ta không muốn đổi!" Nhạc Phàm lạnh nhạt trả lời, rồi hắn lại quay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mọi người đều sửng sốt, không nghĩ là Nhạc Phàm chẳng thèm nể mặt mà trả lời thẳng thừng như thế.

Đám tiêu sư vẻ mặt càng thêm xấu hổ, chỉ có Tạ Tiểu Thanh ngồi bên cạnh là cười thầm.

Lúc này một nữ tử xinh đẹp bước lên quát: "Ngươi có phải là nam nhân không, sao lại không nhường chỗ thế?"

Dòng suy nghĩ của Nhạc Phàm lại bị cắt đứt, trong lòng tức giận, nhíu mày nói: "Ta chưa từng nghe nói nhường chỗ mới gọi là nam nhân?"

Nhạc Phàm trả lời thật tình, nhưng nữ tử đó lại nghĩ hắn nói cho qua chuyện. Vì thế nàng châm chọc hắn: "Xem ra ngươi quả không phải là nam nhân, một chút phong độ cũng không có."

Nhạc Phàm thầm cười lạnh, nhưng hắn không thèm so đo, chỉ nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói: "Ta không muốn đổi."

Nữ tử đó vẻ mặt phẫn nỗ như muốn phát hỏa, lại có một nữ tử mỹ lệ bước đến, chắp tay nói: "Ta là Thanh Thành Tịch Yên Nhiên..."

"Oa... Đó chính là Tịch Yên Nhiên hả, đúng là trăm nghe không bằng một thấy mà!" Nghe thấy Tịch Yên Thiên báo danh, mọi người đều sáng mắt lên.

"... Ta là Thanh Thành Tịch Yên Nhiên, các hạ có thể có thể đổi chỗ cho bọn ta được không, nơi này quá oi bức."

Nếu là nam tử khác nghe Tịch Yên Nhiên khẩn cầu như thế, tất nhiên lập tức đáp ứng. Dù sao nhường chỗ cũng không phải là chuyện gì lớn, lại còn khiến cho hồng nhan vui vẻ thì dại gì mà không làm...

Nhưng Nhạc Phàm bị làm phiền liên tục nên lạnh lùng nói: "Các ngươi quả là phiền phức, ta đã nói là không muốn đổi."

Tức giận, Tịch Yên Nhiên lần đầu tiên gặp một kẻ không thèm để mắt đến nàng, trong mắt không nhịn nổi lóe xuất hàn quang nói: "Xin hỏi các hạ cao tính đại danh, sư môn nơi nào, nói không chừng chúng ta cũng là người đồng đạo, không cần vì chuyện nhỏ này mà làm tổn thương hòa khí." Đến lúc này, Thanh Thành Tứ Tú cũng đã đề cập tới vấn đề sĩ diện.

Nhạc Phàm dĩ nhiên hiểu rõ thần sắc của Tịch Yên Nhiên. Hắn lạnh lùng nói: "Lý Nhạc Phàm, không phải là người giang hồ."

"Không phải là người giang hồ!" Mọi người đều sững sờ, trong đó bao gồm cả Tạ Tiểu Thanh cùng bốn vị tiêu sư, tất cả đều ngây ngốc nhìn Nhạc Phàm.

Vũ Văn Cực đứng phía sau ho khan một tiếng rồi vội bước lên cười khẽ nói: "Nếu các hạ cũng thích nơi này, vậy chúng ta cũng không nên làm khó người. Đi thôi, chúng ta kiếm bàn khác vậy." Câu cuối cùng là hắn quay ra nói với ba người kia.

"Nhưng..." Dư Mộng Cầm thập phần tức tối, vẫn muốn hơn thua. Vũ Văn Cực liền ngăn nàng lại nhỏ giọng nói: "Đừng quên lần này chúng ta trốn đi đó."

Nghe Vũ Văn Cực nói như thế, ba người lập tức trầm lặng. Vũ Văn Cực quay qua Nhạc Phàm và đám tiêu sư, chắp tay nói: "Đã quấy rầy rồi." Nói xong hắn liền đi về cái bàn ở đằng xa, đám Tịch Yên Nhiên đều lạnh lùng liếc Nhạc Phàm rồi quay người bỏ đi.

"Thức ăn đến đây..." Chỉ trong chốc lát, tiểu nhị đã mang thức ăn lên.

Khách sạn tuy nhỏ nhưng thức ăn nơi này đúng là rất ngon. "Đây là tùng tử ngư, đây là thịt bò, đây là sườn nướng đỏ..." Tiểu nhị chỉ các món ăn trên bàn mà giới thiệu.

Nhạc Phàm nhìn đống thức ăn trên bàn mà nhớ lại cuộc sống bốn năm nay, ngoại trừ chém giết thì hắn chưa từng có một ngày an bình, chứ đừng nói đến chuyện ăn ngon...

"Đại ca ca, ăn đi thôi." Tạ Tiểu Thanh thấy Nhạc Phàm ngồi ngây ra, không nhịn được nên thúc giục hắn.

"Ừ." Nhạc Phàm động tác quả nhiên rất nhanh, gắp thức ăn đầy vào trong miệng...

Yên lặng! Cả khách sạn yên lặng chỉ nghe thấy âm thanh ăn uống của Nhạc Phàm.

"Hừ hừ! Quả nhiên là gã nhà quê, ăn uống thật khó coi." Người lên tiếng là Dư Mộng Cầm, chuyện vừa rồi nàng vẫn ghi nhớ rõ, thấy Nhạc Phàm ăn uống thô tục như thế không chịu được phải lên tiếng chọc tức.

Nhưng Nhạc Phàm một chút xấu hổ cũng không có, vẫn ăn uống tự nhiên như cũ, khiến cho đám Tạ Tiểu Thanh vừa tức giận vừa buồn cười.

"Chưởng quầy, lấy thêm thức ăn cho ta."

"..."

Lúc này khách sạn tự nhiên trở nên có vẻ bị áp lực vô cùng.

Nhạc Phàm cảm giác có gì khác lạ nên buông bát cơm xuống quay đầu lại nhìn. Ngoài cửa đang tiến vào là một lão già râu dài đã sáu bảy chục tuổi, thân thể gầy gò, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ mắt đến cằm. Bên cạnh lão là hai đứa nhỏ một nam một nữ, xem chừng chỉ mười ba mười bốn tuổi, chỉ có điều bọn chúng đôi mắt rất sáng, ẩn chứa sự lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi của chúng.

Lúc này, lão già tựa như chú ý thấy Nhạc Phàm đang quan sát mình nên đưa mắt nhìn lại hắn.

Hai người mục quang tiếp xúc tựa như có sự trao đổi. Lập tức lão già có vẻ như gật gật đầu với Nhạc Phàm...

Lão già ngồi xuống bàn bên cạnh Nhạc Phàm, hai đứa nhỏ đi theo cũng ngồi xuống.

Lão già cất cao giọng nói: "Các vị anh hùng hôm nay hình như là vì Tiêu mỗ cùng hai hài tử mà đến đây."

"..."

Mọi người không nói gì.

Lão già tiếp tục lên tiếng: "Lão phu đã nói, chúng ta không có bảo tàng đồ, nếu có thì đã sớm đi tìm rồi. Hơn nữa người trong thiên hạ đều biết bốn tấm Tàng bảo đồ đã bị tam đại thế gia và Giang Nam thủ phú đoạt lấy. Chúng ta chỉ muốn cuộc sống yên ổn, vì sao còn gây khó khăn cho chúng ta."

"Bọn họ là ai thế?"

Tạ Tiểu Thanh thấy Nhạc Phàm hỏi, liền hưng phẩn trả lời: "Muội biết, muội biết. Bọn họ là quản gia Tiêu Cần và tỷ đệ mồ côi Lăng Tố Tâm, Lăng Thiên của Bích Huyết sơn trang. Không nghĩ là đến bây giờ vẫn còn thấy bọn họ."

Lúc này, một âm thanh to lớn vang lên: "Mặc dù các ngươi nói không có Tàng bảo đồ, nhưng ta nghe nói các ngươi đã thấy qua địa đồ, biết vị trí của Tàng bảo đồ. Chỉ cần ngươi đưa bọn ta đến tìm bảo tàng, bọn ta sẽ không làm khó ngươi nữa, ngược lại còn bảo vệ các ngươi được an toàn. Như vậy không phải rất tốt hay sao."

"Không sai, chỉ cần ngươi đưa bọn ta đi tìm bảo tàng, bọn ta liền bảo vệ các ngươi ra đi." Chúng nhân cùng lên tiếng phụ họa.

"Ha ha..." Tiêu Cần cười to, giọng châm chọc: "Các ngươi bảo vệ ta như thế nào, các ngươi có năng lực như thế nào để bảo vệ ta."

"Hừ, ngươi không nên đánh giá thấp bọn ta!"

Tiêu Cần nói: "Ta nói rồi, ta không có Tàng bảo đồ, cũng không biết vị trí của Tàng bảo đồ. Các ngươi tra hỏi cũng phí công mà thôi."

"Hừ, ngươi đừng bức chúng ta phải ra tay!"

"..." Không khí trong khách sạn càng thêm khẩn trương, chưởng quầy thấy thế liền bước ra khuyên can: "Các vị anh hùng hảo hán, đây là sanh ý của tiểu quán, mong các người đừng đánh nhau ở đây!"

Một hán tử đứng lên vung đao quát: "Con mẹ ngươi đúng là nhiều lời, cẩn thận không lão tử bổ cho một đao bây giờ." Chưởng quầy sợ đến rụt cả người lại.

"Được rồi!" Tịch Yên Nhiên thản nhiên đưa cho chưởng quầy một đĩnh bạc rồi nói: "Chừng này cũng đủ cho ngươi sửa chữa rồi."

Chưởng quầy nhất thời hớn hở mặt mày: "Đủ rồi, đủ rồi! Cám ơn cô nương, đa tạ nữ hiệp." Nói xong lão cũng tiểu nhị rút vào bên trong.

Tiêu Cần nói: "Không ngờ là Thanh Thành Tứ Tú cũng vì Tiêu mỗ mà đến, thật là vinh hạnh."

Tịch Yên Nhiên lạnh nhạt nói: "Chỉ là muốn xem náo nhiệt thôi!"

Tiêu Cần cũng không thèm nói lại mà hỏi thẳng: "Các ngươi muốn thế nào đây?"

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.