Nam Cương ở vào vùng cực Tây, nơi có vô số đầm lầy và bụi cây sinh
trưởng là một chỗ rất hung hiểm. Bởi vì điều kiện địa lý hạn chế, nên
các triều đại Hoàng đế chưa bao giờ thiết trí châu phủ, thành lập nha
môn ở chỗ này, bởi vậy triều đình đối với nơi này quản chế cực kỳ bé
nhỏ.
Hơn nữa, nơi đây quanh năm chướng khí bao phủ, độc trùng
mãnh thú vô số, càng có không ít giáo hóa không khai mở, như ác dân uống máu, những người tầm thường , nếu không có vạn bất đắc dĩ, tuyệt sẽ
không giao thiệp với Nam Cương nửa bước, mặc dù là Thiên Đạo cao thủ
cũng sẽ như thế.
Tại một chỗ ở sâu trong rừng hoang, nhật nguyệt vô quang.
Lúc này, trong bộ lạc, trên tế đàn, một ngân sắc thiếu nữ chắp tay
trước ngực, quỳ xuống đất cầu nguyện, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt
vọng.
Ở phía dưới tế đàn, quỳ đầy nam "Dã nhân", những dã nhân
này mặt sắc ngăm đen, tóc rối tung, trên người ăn mặc cực kỳ đơn sơ,
nhưng trên mặt mỗi người bọn chúng biểu lộ lại cực kỳ thành kính, trong
miệng nói lẩm bẩm, tựa hồ tại cầu xin cái gì.
Một hồi qua đi,
dã nhân thủ lĩnh giương cánh tay hô to: "Hỏa thần phù hộ, tộc của ta an
khang... Mãi mãi hưng thịnh, vĩnh viễn hưởng cực lạc..."
"Tế tự bắt đầu... Châm lửa!"
Một tiếng ra lệnh, tế đàn chung quanh bị một bó đuốc đốt lên, ngọn lửa
bốc lên cháy cao vút, chiếu rọi khuôn mặt của mỗi người, xua tan trong
lòng bọn hắn sợ hãi và hàn ý, mang lại cho bọn hắn dũng khí và ôn hòa.
"Đại hỏa!"
"Đại hỏa! Đại hỏa! Đại hỏa!"
Độ nóng của ngọn lửa càng ngày càng cao, trên tế đàn trung tâm thiếu nữ bị nóng toàn thân đỏ bừng. Trong lúc tưởng như thiếu nữ sẽ bị chết
cháy, vừa vặn ngay lúc đó, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, ngay sau đó
sấm sét nổi lên, mưa to gió lớn, từng hạt mưa xối xả như trút nước
xuống.
Đối mặt với biến thiên của thời tiết thay đổi này, những dã nhân ở đây chẳng những không có kinh sợ, ngược lại vô cùng hưng phấn nhảy dựng lên, như là tổ chức tụ hội một cái gì đó.
Tại thời điểm mưa to trút xuống, lửa trên tế đàn dần dần bị dập tắt.
Mưa quất vào mặt thiếu nữ, đánh tan thống khổ của nàng, trong mắt nàng
dần dần khôi phục một tia thần thái. Nhưng mà, không đợi thiếu nữ phục
hồi tinh thần lại, cổ xưa tế đàn lập tức bị một cỗ lực lượng thần bí bao phủ.
Từng đạo bạch sắc quang vân hợp thành một bộ đồ án kỳ
diệu, phía dưới mọi người tất cả đều đình chỉ động tác, cả đám trợn mắt
há mồm nhìn trên tế đàn.
Không có ai biết tế đàn này được kiến
tạo từ khi nào, bọn hắn chỉ biết là khi mình sinh ra thì đã bắt đầu có
tế đàn rồi, chính vì vậy có lẽ tế đàn tồn tại giống như đã thật lâu rồi, mà qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua kỳ quan như thế.
"Ầm!"
Bạch sắc quang vân bỗng nhiên phát nổ, một mảng khí cực lớn đập vào
mặt, đem những người phía dưới thổi bay lên, ngã xuống đất. Mọi người
vội vàng nhìn sang, chỉ thấy hào quang mãnh liệt qua đi, trên tế đàn dần dần hiển lộ ra một cự đại hư ảnh.
"Hỏa... Hỏa thần hiển linh rồi!"
Không biết là ai đã kêu một tiếng, lập tức đốt cháy lên tâm tình mọi người.
"Hỏa thần hiển linh!"
"Hỏa thần hiển linh! Hỏa thần hiển linh! Hỏa thần hiển linh!"
"Đại hỏa!"
"Đại hỏa! Đại hỏa! Đại hỏa!"
Tế đàn trung tâm, một gã nam tử toàn thân trần truồng đứng giữa bầu
trời, dần dần trong con ngươi lộ ra chút ánh sáng tím. Hắn hờ hững bao
quát phía dưới, tựa như Ma Thần cao cao tại thượng, ánh mắt tử kim sắc
nhàn nhạt đảo qua đám người vừa té xỉu thành 1 mảng ban nãy.
Mọi người kinh hãi không hiểu chuyện gì, lúc bấy giờ thủ lĩnh mới giật
mình phát hiện chính mình và mọi người vì ngạc nhiên và bất ngờ như vậy
mà quên quỳ xuống hành lễ.
"Cung nghênh Hỏa thần đại nhân hàng lâm tộc của ta!"
"Cung nghênh Ma Thần đại nhân hàng lâm… "
"Cung nghênh Ma Thần đại nhân hàng lâm… cung nghênh Ma Thần đại nhân hàng lâm."
Đã có thủ lĩnh dẫn đầu, tất cả mọi người hết thảy đều quỳ phục trên mặt đất, trong miệng hô lớn không ngừng.
Nam tử mắt nhắm lại, khí thế cuồng bạo cũng tùy theo tâm tình mà thu liễm.
Tại chính thời điểm mọi người ở đây cảm giác nhẹ nhàng thở ra một hơi,
Ma Thần nam tử cứ vậy mà chậm rãi ngã xuống, đúng lúc rơi vào bên trên
người thiếu nữ tế tự.
Mọi người kinh ngạc không thôi, ánh mắt nhao nhao nhìn về hướng thủ lĩnh.
Trong bóng tối chạy trốn, không ngừng đi về phía trước, không ngừng vấp ngã.
Một tia quang minh rơi xuống, Nhạc Phàm từ trong bóng tối tỉnh lại, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, khắc sâu vào trong óc là một hoàn cảnh lạ lẫm,
trong không khí tràn ngập mùi hương cỏ nhàn nhạt phảng phất,.
Tại đây không phải cổ vực, giống như là bên trong của một cái cây. Ý
nghĩ trong đầu lóe lên, Nhạc Phàm ngồi dậy, vô số trí nhớ, hình ảnh
trong đầu xông lên, nhất là sự việc phát sinh hết thảy trong Hồng Mông
đại điện...
Chính mình vốn đã tiếp nhận cái gọi là Hồng Mông
chi nguyên tẩy lễ, thân thể xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất,
đón nhận lấy trong kí ức cất đi lấy một đoạn đoạn lịch sử bị chôn dấu,
cuối cùng lại bị bốn vị Đại Tôn cùng Mộ Dung Ngạo Hàn liên thủ một kích, đem mình đánh vào cấm chế vực sâu...
Thế nhưng mà, chính mình tại sao lại xuất hiện ở tại đây?
Ngay tại thời điểm Nhạc Phàm lâm vào trầm tĩnh, một thiếu nữ bưng chậu gỗ chân thành đi vào nhà trong thân cây.
"A! Hỏa... Hỏa thần đại nhân người đã tỉnh?" Thiếu nữ kinh ngạc hô lên
đã cắt đứt trầm tư trong lòng Nhạc Phàm, ngay lập tức nàng vội vàng
buông chậu gỗ, tiến lên quỳ rạp trên đất.
"Hỏa thần? Ngươi là
người nào? Nơi đây là địa phương nào?" Nhạc Phàm nhẹ nhàng phất tay, một cỗ lực lượng vô hình đem thiếu nữ nâng lên.
Người thiếu nữ này nhìn chừng vừa mới hai mươi tám tuổi, khuôn mặt thanh tú thuần mỹ, một
thân ngân trang càng lộ ra vẻ tịnh lệ, ngược lại là mỹ nhân thập phần
bại hoại. Nhìn khuôn mặt của thiếu nữ, Nhạc Phàm hơi có chút ấn tượng,
chính là thiếu nữ đã xuất hiện ở trên tế đàn.
"Ta... Ta..." Thiếu nữ vẻ mặt kinh hồn vẫn chưa chưa trấn định, ngay cả lời đều nói không rõ ràng.
Nhạc Phàm thấy thế nhíu nhíu mày, cũng không muốn làm đối phương khó
xử, vì vậy nhàn nhạt khoát tay áo nói: "Đã xong việc, ngươi hãy đi ra
ngoài."
"Dạ?" Thiếu nữ nghe vậy vội vàng lại quỳ rạp xuống đất, dốc sức liều mạng dập đầu nói: "Đại nhân đừng đuổi ta đi, đừng đuổi ta
đi, ta sẽ phụng dưỡng đại nhân thật tốt, mong đại nhân đừng đuổi ta đi
..."
Thiếu nữ thực sự là người phi thường minh bạch, vận mệnh
của mình khẳng định là đã bị nắm giữ ở trong tay vị đại nhân này. Lúc
ấy, nếu không phải vị "Hỏa thần" lăng không mà đến, nếu không phải người thủ lĩnh cho mình ở lại để hầu hạ "Hỏa thần", nói không chừng chính
mình đã sớm bị chôn sống hoặc bị đốt chết rồi. Hiện tại khi nghe xong
đại nhân muốn đuổi nàng đi, nàng làm sao có thể không khẩn trương cho
được, có thể tưởng tượng, nếu bị đại nhân xem thường thì chính mình sẽ
gặp sự đãi ngộ thê thảm đến như thế nào.
Thiếu nữ bên cạnh khóc than, làm cho Nhạc Phàm ý chí sắt đá, cũng không khỏi thở dài một
tiếng. Nghĩ lại, Nhạc Phàm lập tức đã minh bạch ý nghĩ trong nội tâm của thiếu nữ, vì vậy nhẹ nhàng nói: "Đứng lên đi cô nương, ngươi có thể lưu lại, nhưng mà phải nói cho ta biết mấy vấn đề."
Nghe xong lời
nói của Nhạc Phàm, thiếu nữ quả nhiên ngừng tiếng khóc, nhưng mà nàng
vẫn co lại thân thể y như cũ, sợ hãi nhìn vào đối phương.
"Nơi đây là địa phương nào?"
"Bẩm... bẩm đại nhân, nơi này... Nơi này là Nam Cương nội địa, Hỏa Ẩn bộ lạc."
Thiếu nữ ấp a ấp úng trả lời Nhạc Phàm vấn đề, sau đó lặng lẽ nhìn đối phương, nhưng lại trầm mặc không nói.
Ngay tại thời điểm thiếu nữ tâm thần bất định, Nhạc Phàm mở miệng lần nữa nói: "Ngươi tên là gì?"
"A! Ta..." Thiếu nữ hiển nhiên không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi tên của mình, vội vàng hấp tấp nói: "Bẩm đại nhân, ta... Nô tài họ Mục, tên là
Mục Kim Châu, mẫu thân thường nói, Kim Châu đại biểu cho cát tường..."
Nói đến đây, thiếu nữ vội vàng cúi đầu, nước mắt tranh nhau rơi xuống.
Mục Kim Châu chính là thiên kim tiểu thư của một hộ thương nhân trong
thành Vân Nam, nàng vốn phong nhã hào hoa, được đối đãi tử tế trong nhà, hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, được cha mẹ yêu thương, tương lai tươi sáng... Không ngờ tình thế bất ngờ thay đổi, quan binh làm phản, khiến
cho chính mình tan cửa nát nhà, nàng một đường chạy trốn dưới sự bảo hộ
của hạ nhân, kết quả ngộ nhập Hỏa Ẩn tộc lãnh địa, bị bắt đến tế tự.
"Đứng lên đi!" Nhạc Phàm thở dài, tự mình tiến lên đem thiếu nữ nâng
dậy, lần thứ hai nàng không dám phản kháng, chỉ là thân thể bị dọa cho
lạnh run.
"Ta ngủ đã bao lâu?"
"Đại nhân ngủ đã ba ngày ba đêm..."
Mục Kim Châu do dự một chút, ấp úng nói: "Tộc... Trưởng nói, đại nhân
vừa mới hàng lâm nơi đây, cần tĩnh tu để khôi phục nguyên khí,... Cần
tinh huyết của xử nữ... Nô, nô tài tới là để hầu hạ đại nhân."
Thiếu nữ sau khi nói xong, tự nguyện nằm xuống, hai tay bắt chéo nhau ôm trước ngực, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại, như là đang đợi phán
quyết cuối cùng.
Chứng kiến bộ dạng của thiếu nữ như thế, Nhạc
Phàm làm sao có thể không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, lập tức một cỗ
tức giận xông lên đầu. Chừng nào thì bắt đầu? tánh mạng con người là bực nào ti tiện? Một người tôn nghiêm là bực nào thấp kém? Cái này là loạn
thế sao? Không có lực lượng, sẽ không có tư cách phản kháng, cũng như
Mục Kim Châu là người bất hạnh như vậy, mỗi ngày đều thế, mọi người đều
biết, thế nhưng ai có thể đi cứu vớt bọn họ.
Mục Kim Châu đợi cả buổi, nhưng không thấy bất kỳ phản ứng nào, vì vậy nàng lặng lẽ mở hai mắt ra, len lén đánh giá Nhạc Phàm.
Kỳ thật, thiếu nữ giờ phút này trong lòng đang phi thường mâu thuẫn,
một phương diện nàng không muốn mất đi sự trong sạch, một phương diện
khác nàng lại cảm thấy chỉ có trở thành “người” của đại nhân, mới có thể bảo trụ được tính mạng của chính mình. Đây là do tính tình mềm yếu,
không cần phải trách cứ, thực sự mà nói, nàng cũng chẳng qua cũng chỉ là một hài tử mười sáu mười bảy tuổi mà thôi.
"Đại nhân..."
Mục Kim Châu cắn môi, đang muốn mở miệng, lại bị Nhạc Phàm trực tiếp
ngắt lời nói: "Ngươi hãy bỏ đi, ta không cần những thứ này, ngươi hãy ở
bên cạnh ta là tốt rồi."
"Dạ dạ."
Từ trên giường đứng
lên, Mục Kim Châu liên tục gật đầu không ngừng, trong nội tâm nhẹ nhàng
thở ra, cảm giác vị "Đại nhân" này so trong tưởng tượng hoàn hoãn rất
nhiều, ít nhất không giống Hỏa Ẩn tộc hung tàn như vậy.
"Ta muốn đi ra ngoài nhìn xem." Nhạc Phàm nói một tiếng, sau đó hướng phía trước cửa phòng đi ra.