Thương Thiên

Chương 32: Q.12 - Chương 32: Hoàng lăng địa cung (1)






Hoàng hôn đã gần đến…

Xung quanh Tuyết sơn, một vùng sương lạnh trắng mịt mù vẫn bao phủ như cũ!

Mà lúc này, hồ dưới chân núi ầm ầm dậy sóng, Thánh thú trông cửa của Thủ lăng nhất tộc đang bị một cái lưới ngũ sắc cực lớn vây khốn ở giữa mặt nước, không thoát được!

Năm người năm phương, ngũ hình biến hóa, qua lại thay đổi tuần hoàn, phát triển không ngừng… Đây chính là “Ngũ hành khốn thiên trận” mà Ngũ lão rất lấy làm ngạo mạn.

Trận này vốn là lợi hại, lại thêm Ngũ lão dùng bí pháp đề thăng công lực, uy lực càng lớn vô cùng.

"Oa... Oa... Oa..."

"Hóa Xà" kêu rống lên phẫn nộ, thanh âm vừa sắc nhọn vừa kinh khủng vang vọng giữa trời đất… làm cho thú rừng xung quanh đều sợ hãi tránh đi!

Trên trời bờ hồ, Ngũ lão mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, nhưng khuôn mặt thì lại có chút đắc ý. Mất già nửa ngày công phu, năm người các nàng rốt cục xua tan thủy triều của con thú, lại còn vây khốn "Hóa Xà"… Bây giờ, chỉ cần đợi tới khi mặt trời xuống núi là xong.

Trên bờ hồ, Thi Bích Dao nhìn sắc trời một chút, lại nhìn về nơi đỉnh núi, toàn thân không khỏi lặng đi, lập tức chợt bừng tỉnh: "Thì ra như thế, thì ra như thế…"

Lập tức, Thi Bích Dao lập tức hướng Ngũ lão hô lên: "Ngũ lão, các người mau nhìn về phía đỉnh núi kia…"

Ngũ lão nghe vậy, ánh mắt đồng thời chuyển vào đỉnh núi, chỉ thấy một mảng sương lạnh trắng mịt mù đó đang dần dần tan đi, một vùng trời sáng sủa trong trẻo!

"Thì ra là phải đợi tới khi mặt trời lặn, sương lạnh nơi này mới có thể tan đi!"

Bà già áo lam như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, vội nói: "Đi! Chúng ta mau lên đỉnh núi."

Thời gian không đợi người, Ngũ lão lần nữa hợp lực đánh "Hóa Xà" rơi vào đáy hồ, sau đó mang theo Thi Bích Dao bay lên đỉnh núi.

"Đông hải ngàn dậm hữu cô đảo, thập vạn mã não thủy trung tàng, bạc tuyết sơn đầu vọng tây lạc, bàn thạch tự chuyển đoạn môn khai, Thất tinh Bắc đẩu biến hóa mười chín lần, thì ra là ở trong núi này… Bạch tuyết sơn đầu vọng tây lạc… vọng tây lạc…"

Thi Bích Dao nhẩm đi nhẩm lại sáu câu tiên tri theo như lời Nhạc Phàm, đột nhiên run lên: "Ngũ lão, các ngươi mau nhìn chỗ kia!" Dứt lời, đưa ngón tay hướng về hồ dưới chân núi.

Chỉ thấy, ánh nắng sót lại của mặt trời sắp lặn rải ra từng chùm ánh sáng vàng rực, mặt hồ phản chiếu ánh sáng ngũ sắc lộng lẫy… Chỉ một lát sau, toàn bộ ánh sáng đều chiếu xạ lên trên vách núi tuyết trắng.

Vách núi nhẵn bóng như gương, sau đó hội tụ thành một cột sáng hoa mỹ, phản xạ vào một nơi trống trơn trên ngọn núi phía tây bắc.

Mọi người lặng đi, tất cả đều bị cảnh tượng kỳ diệu này làm cho chấn động!

Các nàng đương nhiên sẽ không cho rằng cảnh tượng nhìn thấy trước mắt chỉ là một sự trùng hợp, thời gian chuẩn xác, cái hồ im lìm kỳ quái, vách núi trơn nhẵn… Tất cả những điều này đủ để nói rằng trong đó ngầm dấu huyền cơ.

"Mọi người mau nhìn, nơi đó chắc chắn chính là cửa vào, xem ra cố gắng của chúng ta không có uổng phí!"

Một thanh âm kinh hãi lẫn vui mừng thức tỉnh mọi người, Bạch bà bà lập tức ngự không vọt lên, bay về điểm cuối theo cột sáng chỉ dẫn.

Mọi người sau đó theo sát tiến lên theo!

Điểm cuối của cột sáng là một hắc động dài rộng chừng một trượng!

Cửa động sâu hun hút không ngừng cuồn cuộn hấp thụ thiên địa linh khí, cột sáng hoa mỹ bắn vào trong đó, không hề có một chút động tĩnh.

Chứng kiến tình huống quỷ dị như thế, cao thủ như Ngũ lão cũng cảm thấy choáng váng đến tê cả da đầu!

Một cái cửa như vậy, rốt cuộc là thế nào mà hình thành? Thực sự có thể tiến vào không?

"Nên làm gì bây giờ?"

Không thấy rõ tình huống bên trong, Bạch bà bà cúi đầu trầm ngâm, tứ lão còn lại nhìn nhau…

Thi Bích Dao khẽ cau mày nói: "Ngũ lão, Bích Dao cho rằng việc này không nên chậm trễ, cho dù nguy hiểm chúng ta cũng nên thử một lần. Nếu không…" Nếu không làm sao, không cần nàng nói, mọi người tự nhiên minh bạch.

Lần này bọn họ đến đây, chính là vì tìm Thánh vật, nếu bởi vì khó khăn mà rút lui, còn không bằng bỏ cuộc ngay từ đầu cho nhẹ nợ.

Thoáng do dự, bà già áo đỏ nói lớn: "Đại tỷ, để ta đi dò đường trước, nếu không có nguy hiểm, các ngươi hãy vào!"

Chưa đợi cho mọi người có phản ứng, bóng hình của bà già áo đỏ đã biến mất ở trước mắt.

"Đáng chết! Lão Ngũ ngươi làm gì thế?!"

Bà già áo đen phản ứng lại đầu tiên, mặc dù bình thường nàng ăn nói lạnh nhạt, nhưng tình tỷ muội mấy chục năm, sự qua tâm trong lòng sao có thể ít được? Lúc này thấy bà già áo đỏ lấy thân thử hiểm nguy, bản thân cũng nhảy theo vào hắc động…

"Ôi... hai tên gia hỏa lỗ mãng này!"

Bạch bà bà thấy thế, lắc đầu bất đắc dĩ: "Tỷ muội một lòng, đồng sanh cộng tử, chúng ta cũng vào đi thôi!"

Ba lão cùng Thi Bích Dao không hề chậm trễ, tung mình nhảy vào lỗ đen...

Trong bóng tối.

"Bùng... Bùng... Bùng..."

Đợi sáu người mới vừa vào hắc động, trong hồ nhất thời nhô lên ngàn tầng sóng lớn!

"Hóa Xà" phá vây mà ra, không ngừng xoay quanh không trung giương nanh múa vuốt, điên cuồng rít gào! Một đôi đồng tử thú tính dữ tợn nhìn quanh bốn phía, đầy trời mưa tên đánh xuống…

Phẫn nộ bộc phát, trong vòng vài dặm một bãi ngổn ngang!

Một trận phát tiết không kết quả, "Hóa Xà" đình chỉ cử động điên cuồng của mình, ngay sau đó chìm vào trong hồ không một tiếng động.

Hết thảy tất cả lại khôi phục yên lặng, ngoại trừ bãi ngổn ngang xung quanh kia.

Mặt hồ phẳng lặng, cột sáng hoa mỹ vẫn chưa biến mất.

Xa xa, ba bóng hình cực nhanh vút qua, thì ra là tộc trưởng Tang Nha mang theo Nhạc Phàm, Trần Hương tới trước một bước.

"Chẳng lẽ đây là cửa vào Hoàng lăng?"

Nhìn hắc động trước mặt, Nhạc Phàm không khỏi lặng đi.

"Không sai, đây chính là cửa vào Hoàng lăng địa cung!"

Tang Nha tộc trường nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Thật là cao thủ lợi hại, không ngờ ngay cả Thánh thú cũng không làm gì được các nàng."

Suy nghĩ một chút, Nhạc Phàm nhìn qua dấu vết dưới chân, đứng dậy nói: "Sáu dấu chân khác nhau, xem ra, chắc là các nàng đã tiến vào rồi." Nói rồi, Nhạc Phàm búng một khối đá vào hắc động, thế nhưng không có phản ứng gì.

Tộc trưởng Tang Nha trầm giọng nói: "Cánh cửa 'Kỳ môn' này chính là Thiên cơ môn năm đó đặc biệt thiết kế riêng cho Hoàng lăng địa cung, đã có thể ngăn cách với thế tục không bị bên ngoài xâm lấn quấy nhiễu, có thể tự động thu nạp thiên địa linh khí, bảo trì địa cung không bị thủy triều lạnh giá ăn mòn... Chỉ có điều, khuyết điểm duy nhất của 'Kỳ môn' chính là mỗi ngày đều sẽ cố định mở ra chốc lát. Đương nhiên, Thiên cơ môn vì phòng ngừa người ngoài xông vào, ở bên trong đã bố trí vô số cơ quan ngầm, nếu là người không biết đường đi, thì lại càng nguy hiểm!"

Nhạc Phàm không nhiều lời nữa, Trần Hương giữ yên lặng, ai cũng không biết ở trong lòng bọn họ suy tính cái gì.

Mặt trời dần dần hạ xuống, những tia nắng màu vàng còn lại nhạt dần rồi tiêu tan…

"Không hay, 'Kỳ môn' sắp khép lại rồi…"

Mắt thấy cột sáng sắp biến mất, hắc động chuẩn bị khép lại, tộc trưởng Tang Nha mặt lộ lo lắng: "Thập thần tướng bọn họ thế nào vẫn còn chưa tới? Thôi, hay là vào xem trước rồi hãy nói."

Hừ một tiếng, tộc trưởng Tang Nha sải bước tiến vào hắc động.

Nhạc Phàm, Trần Hương nhìn nhau một cái, đồng thời tung người nhảy vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.