Thương Thiên

Chương 22: Q.12 - Chương 22: Hoang ngôn dữ chân tương (2)






Đối với việc Nhạc Phàm, Trần Hương đột nhiên đòi đi, Tang Nha Tộc trưởng tuy có nhiều nghi hoặc nhưng cũng không có ngăn cản hai người rời đi. Đương nhiên, hắn không phải không nghĩ tới dùng biện pháp mạnh bắt đối phương lại, nhưng hắn do dự…

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tang Nha Tộc trưởng mỗi lần nhìn vào hai mắt của Nhạc Phàm, đều cảm giác được một loại nguy hiểm xuyên thấu tận linh hồn. Thân cũng là thợ săn, hắn khó mà hoài nghi về trực giác của bản thân.

Bởi vậy, cuối cùng đành phải để cho người trong tộc đưa hai người đối phương đi.

Đợi hai người Nhạc Phàm ra khỏi sơn động, A Đồ lúc này vẻ mặt tò mò mới hỏi: "Tộc trưởng, thả bọn họ đi như vậy sao?"

"Không thả thì có thể thế nào? Các ngươi chỉ có thể phái người giám thị hành động của bọn họ…"

Vừa dứt lời, Tang Nha Tộc trưởng lại suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Thôi thôi, tinh thần lực của đối phương khổng lồ dị thường, trực giác càng linh mẫn, có thập thần xuất mã, cũng có thể sẽ bị phát hiện. Hơn nữa, nếu như hai bên phát sinh xung đột, ngược lại còn sinh ra rất nhiều việc ngoài ý muốn…"

"Thập thần… cũng bị phát hiện!?" A Đồ ngạc nhiên cắt ngang.

"Hai người nọ sở hữu dị thuật phi thường kỳ quái, tinh thần lực cũng không yếu hơn ta, không phải cao thủ bình thường có thể sánh bằng…" Tang Nha Tộc trưởng trầm trầm lắc đầu, đang nói chợt chuyển: "Được rồi, các ngươi chỉ cần đưa người trong tộc ra ngoài quan sát, không cho bất luận kẻ nào đến gần nơi này. Về phần những người khác, các ngươi tạm thời không cần để ý tới, để cho bọn họ tạm thời chết bớt đi".

"Vâng, Tộc trưởng".

A Đồ lên tiếng lui ra, vẻ mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước đây.

Những người còn lại cũng đi theo lui ra ngoài.

Rời khỏi sơn cốc bí đạo, Nhạc Phàm cùng Trần Hương dừng chân tại rừng cây cách đó không xa.

"Ca, như vừa rồi xem ra, bọn họ khẳng định có việc gạt chúng ta… Tại sao không hỏi mà đã đi?"

"Nhã Nhi, chúng ta cho dù có hỏi nữa, muội thấy bọn họ sẽ nói thật sao?"

"Vậy… ý của ca là tạm thời rời đi, sau đó mình sẽ nghĩ biện pháp điều tra sau?"

"Không sai, nếu bọn họ không nói, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình đi thăm dò".

"Nắm chắc được bao nhiêu phần?"

"Lần này, không biết".

Hai người đều tự hỏi tự trả lời.

Nhạc Phàm đột nhiên đứng lên nhìn ra bốn phía, núi rừng cách xa, cây cối rậm rạp…

Ngay sau đó, Nhạc Phàm từ trong hộp sắt sau lưng lấy ra "Thái a kiếm", sau đó bắt đầu công việc.

"Ca, người đang làm cái gì vậy?!"

Trần Hương thấy Nhạc Phàm loay hoay, chặt chém cây cối xung quanh, vì vậy tò mò đi theo phía sau đối phương.

"Ta bây giờ đang lập một đại hình trận pháp, để ngừa vạn nhất…"

Tay vẫn không ngừng, Nhạc Phàm trầm ngâm nói: "Tang Nha Tộc trưởng nọ khi nói chuyện tìm cách né tránh, hiển nhiên không muốn cho chúng ta biết cái gì đó, đối phương mặc dù tuổi đã cao, nhưng phương thức công kích quỷ dị vô cùng, những người Thủ lăng nhất tộc này tuyệt đối không đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Hơn nữa, ta vẫn hoài nghi, bảo tàng theo lời Thi Bích Dao nói, trong đó nhất định còn ẩn dấu bí mật gì đó mà chúng ta không biết. Trước mắt có nhiều biến cố có thể xảy ra, ta cũng không thể tính toán ra được. Cho nên vừa rồi ta rút lui, cũng là muốn chúng ta có thời gian chuẩn bị được tốt hơn!"

"Ta hiểu, ca…" Trần Hương có thể cảm nhận được áp lực trên lưng của đối phương.

Bất khuất chứ không phải làm chuyện không đáng.

Nhạc Phàm đã dự tính tới trường hợp xấu nhất cùng với quyết tâm sinh tử! Dù vậy, hắn cũng hy vọng bản thân có thể còn sống.

Song, phân tranh cho tới bây giờ cũng sẽ không như bản thân muốn mà dừng lại được.

Sắc trời dần dần mờ tối.

Dưới ánh trăng, Nhạc Phàm ra sức huy động bảo kiếm, cây cối thi nhau đổ xuống. Các khoảng trống liên tiếp nhau, nhìn qua giống như là những chướng ngại kỳ quái, phảng phất như đem chung quanh phân cách ra…

Lúc này các khoảng trống, lớn nhỏ khác nhau, dài ngắn không đồng nhất, có chừng bốn mươi chín chỗ, diện tích chừng bảy tám trăm trượng.

Đợi sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, Nhạc Phàm hướng về Trần Hương nói: "Ta chuẩn bị khởi trận, lúc này muội cứ đứng yên tại chỗ là được rồi".

Sau khi lấy lại tinh thần, Trần Hương vẻ mặt không thể diễn tả: "Đại ca, người… người một mình bố trí một trận pháp lớn như vậy sao? Cái này… làm sao có thể?"

Trần Hương tuy không tinh thông kỳ môn thuật, nhưng nàng tốt xấu cũng là Thiên môn Cung chủ, tự nhiên hiểu được một ít ảo diệu trong đó. Một mình bố trí một trận pháp khổng lồ như vậy, không chỉ có thông hiểu trận pháp, mà phải cần… một lượng lớn nhân lực vật lực… Trận pháp trước mắt khổng lồ dị thường, cho dù so ra còn kém đại trận hộ sơn của Thiên môn, nhưng cũng là phi thường khó làm, một người làm sao có thể hoàn thành?!

Nhạc Phàm thu hồi bảo kiếm, giải thích: "Nhã Nhi không cần kỳ quái, ta trong lúc vô ý học qua một loại trận quyết phi thường lợi hại, có thể dẫn động bất cứ trận cơ nào, coi như là một người bố trí cũng không thành vấn đề, chỉ bất quá phí chút tinh lực và nguyên khí mà thôi… Trận pháp này tên là "Thất tinh thất biến", bao hàm có bốn mươi chín loại biến hóa, rất mạnh, có thể ẩn cả núi vào bên trong, ẩn vào không hiên ra… Đáng tiếc, với năng lực và điều kiện của ta hiện nay, chỉ có thể bố trí trận pháp rộng mấy trăm trượng mà thôi".

Chỉ có một mình mà có thể lập ra một trận pháp lớn như vậy, còn nói bản thân chỉ có thể như thế!? Nếu như một người tu hành nghe Nhạc Phàm nói câu này, tất nhiên sẽ dở khóc dở cười, không biết nên nói đối phương cuồng vọng hay là khiêm nhường.

Trần Hương im lặng, nàng tựa hồ nhìn thấy vẻ mặt dễ dàng của đối phương, nhưng thật ra lại dấu trong đó áp lực cực lớn.

Dù sao, một người bố trí một tòa trận pháp khổng lồ như vậy… cũng quá là miễn cưỡng!

Nhạc Phàm không nhiều lời nữa, trực tiếp vọt đến một cây đại thụ ở trung ương, ngưng thần tĩnh khí, xếp bằng mà ngồi.

Lúc này, hắn tâm như dòng nước, “Tinh thần quyết thủ quyết”, “Kỳ kinh” trung trận pháp biến hóa, trong đầu nhất nhất hiện ra.

"Thất tinh thất biến, càn khôn nghịch chuyển, thiên địa vi hợp, nhất sanh nhất tử…"

Theo khẩu quyết mà thầm niệm, Nhạc Phàm tâm linh thôi động hai tay, chiếu theo thủ quyết của “Tinh thần quyết” không ngừng thôi diễn… Trận tâm, phương vị, thời gian, tiếp điểm, giao động, biến ảo, liên hệ…

Sanh môn, tử môn, tù môn, thương môn, đoạn môn, tâm môn, khổ môn…

Đây là lần thứ hai Nhạc Phàm thử nghiệm một trận pháp cỡ lớn, so với chiến trận, cũng thiếu đi sát khí của binh lính, uy lực tự nhiên thấp hơn rất nhiều, cũng tương đối dễ dàng hơn nhiều.

Ở trên ngọn cây, Nhạc Phàm hai mắt nhắm lại, vẻ mặt lạnh lùng dị thường nghiêm túc! Chỉ thấy hai tay hắn như hóa thành ngàn bóng ảnh đang huy vũ, trên ngón tay ngưng tụ thành những điểm sáng.

Phía dưới, Trần Hương khẩn trương chờ đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.