Thương Thiên

Chương 66: Q.11 - Chương 66: Hồng trần kinh thiên biến (3)






Mặt trời ngả về phía Tây, bầu trời tối dần, giống như tâm tình bị đè nén của mọi người, vừa âm u vừa hỗn loạn.

Thế gian cho tới giờ thật nhiều chuyện, giang hồ tranh đấu tới bao giờ mới nghỉ?

Là mệt mỏi, là uể oải, có lẽ còn cái khác nữa…

Nhạc Phàm hiện tại, không muốn đợi chờ tại nơi trầm trọng này thêm một phút nào nữa, không muốn nghĩ thêm một phút nào nữa! Vì vậy hắn ôm chặt Trần Hương vào lòng, cũng không nói gì rời khỏi đây, chỉ để lại một bóng hình cô độc, trên mặt đất mênh mông càng lúc càng dài. Tựa hồ, cứ vậy mà đi xa khỏi giang hồ, không quan hệ với nó nữa.

"Ngao ô..."

Gầm lên một tiếng không giải thích được, Tiểu Hỏa lặng lẽ đi theo phía sau Nhạc Phàm, nó không biết tại sao mình lại đi theo… Nó chỉ biết rằng, đi theo bên cạnh Nhạc Phàm, đã trở thành thói quen của mình, hơn nữa cảm giác như vậy cũng không tệ lắm.

Đối với sự ra đi của Lý Nhạc Phàm, không ai giữ lại, cũng không ai bàn tán, dù sao, bọn họ không ai có tư cách để nói gì. Đám người Khấu Phỉ, Lỗ Thứ thủy chung không có mở miệng, không phải không muốn, mà là không thể. lúc này, Lý Nhạc Phàm cần có không gian, yên bình, của chính mình… Không kẻ nào có thể bắt hắn đi làm gì nữa, ít nhất tại giờ phút này, không ai có thể!

Long Tuấn, Đinh Nghị trong tay ôm một quyển sách vết mực còn chưa khô, vô lực quỳ trên mặt đất, đó là vật duy nhất Lý Nhạc Phàm để lại cho bọn chúng trước đại hội. Vẻ mặt hai người thương tâm nhưng biểu hiện không hề có chút dấu vết nước mắt, có lẽ, có kiểu khóc không cần phải có nước mắt.

Ở một góc dưới đài, Quan Tâm hai mắt ướt đẫm, lòng càng mơ hồ hơn, nàng rốt cục hiểu rằng có loại tình gọi là xa vời. Bởi vì, nàng đã thấy được, rồi lại không thấy…

Nhìn bóng hình đó dần dần đi xa, Thiết Huyết thở dài một tiếng, trong lòng như chứa đựng rất nhiều điều phức tạp. Có thả lỏng, có tiếc hận, có bất đắc dĩ, có khổ sở, thậm chí còn có cả chúc phúc.

Giang hồ rối loạn, có lẽ giang hồ vốn là chưa bao giờ có bình yên.

Các thế lực lớn đều bị tấn công, Thiết Huyết hiểu rằng sự việc phi thường nghiêm trọng, lập tức cùng các thế lực lớn đạt thành đồng minh, trước tiên đánh lui ngoại địch rồi cái khác bàn sau.

Bởi vậy, các thế lực lớn sau khi bố trí bàn bạc với nhau vội vã quay về cứ địa, mà những nhân sĩ giang hồ còn lại thì từng tốp năm tốp ba rời khỏi bình nguyên. Về phần Thiên Âm lão quái cùng đám người Lỗ Thứ, bên nào cũng đều có nơi để đi, không lưu lại nữa.

Đợi toàn bộ mọi người rời đi hết, trên Tụ võ đài trống trải chỉ còn Thiết Huyết đứng thẳng một mình. Như bơ vơ, như thương xót… lại như cô độc.

Đại hội võ lâm cuối cùng vì vậy kết thúc trọn vẹn, mặc dù kết quả không làm cho người ta hài lòng như trong tưởng tượng, nhưng mọi người chính là không tiếp thu kết quả như vậy không được. Nếu đã không cách nào thay đổi, bọn họ chỉ có thể âm thầm chờ đợi, qua ngày mai, giang hồ sẽ thành loại cảnh tượng thế nào … hoặc phồn vinh, hoặc càng loạn!

...

Ngoài thành Lạc Dương, cổng lớn của Thúy Liễu sơn trang đóng chặt.

Sau khi Mộ Dung thế gia người quay lại, lại không có một chút động tĩnh nào, ngay cả người của tam đại thế gia còn lại đồng dạng bị từ chối ngoài cửa.

Trong mật thất, Mộ Dung Ngạo Hàn ngồi xếp bằng trên giường ngọc, quanh thân vụ khí vờn quanh, như ẩn như hiện…

Mộ Dung Thành cùng Mộ Dung Lãnh Tuyết yên lặng canh giữ ở một bên, trên mặt tràn đầy quan tâm cùng lo lắng.

Chỉ lát sau, Mộ Dung Ngạo Hàn chậm rãi mở hai mắt, trong ánh mắt lạnh lẽo vẫn như cũ lộ ra nỗi sợ hãi còn sót lại với một “Tiển” đó của Nhạc Phàm, tựa hồ đã thành một loại tì vết ở nơi sâu thẳm

trong linh hồn.

"Ngạo Hàn…"

"Đại ca, ngươi đã khá hơn chưa?"

Hai cha con thấy Mộ Dung Ngạo Hàn đã tỉnh lại, vội vàng đi tới, vẻ khẩn trương trên mặt trở nên hòa hoãn.

"Ừm!"

Sau khi khôi phục tinh thần, Mộ Dung Ngạo Hàn gật đầu suy yếu, thanh âm khàn khàn đáp ngắn gọn: "Sư thúc lúc sắp đi có cho ta ăn một viên "Cửu chuyển ích thần đan", bây giờ đã không có gì đáng lo nữa, chỉ cần tu luyện nửa tháng sẽ có thể hoàn toàn bình phục".

"Không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi…"

Chứng kiến con mình hôm nay ra bộ dạng này, Mộ Dung Thành thở dài nặng nề nói: "Ngạo Hàn, không ngờ rằng Lý Nhạc Phàm đó bỗng dưng lại hung hãn như thế, xem ra chúng ta đã coi thường hắn rồi. Mặt khác tên Thiết Huyết kia, cũng vượt xa phỏng đoán của chúng ta, một con người có thể độc ác với chính bản thân mình, đó mới là nhân vật thực sự độc ác!"

Mộ Dung Lãnh Tuyết cũng tràn đầy cảm xúc: "Cha nói quả không sai, lần này chúng ta vẫn còn sai lầm một chút, cuối cùng cũng thất bại ngay trước ngưỡng thành công. May là lần này đại ca không việc gì, nếu không Mộ Dung gia chúng ta, sợ là không còn ngày lộ diện nữa!" Mộ Dung Thành suy nghĩ một chút, tiếp lời: "Ngạo Hàn, không bằng trước tiên chúng ta đem tất cả lực lượng thu về trước, chờ khi vết thương của ngươi khá hơn chúng ta bàn kế lâu dài".

"Thất bại trước ngưỡng thành công? Tính kế lâu dài? Ha ha..."

Mộ Dung Ngạo Hàn không những không mệt mỏi, ngược lại nở nụ cười, tinh thần phấn chấn nói: "Cha, Lãnh Tuyết, chuyện còn chưa kết thúc, hai chữ thất bại nói còn quá sớm đó".

"Ồ?" Mộ Dung Thành mắt sáng ngời, thanh ấm gấp gáp hỏi: "Ngạo Hàn chẳng lẽ còn có sắp đặt khác sao?"

"Chúng ta đã bố trí lâu như vậy, thắng bại sao có thể do một mình ta quyết định được?" Mộ Dung Ngạo Hàn hai mắt nghiêm nghị nói: "Lúc đầu mặc dù ta rất tự tin có thể thắng, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, ta đã âm thầm bố trí mấy quân cờ, chỉ cần ta không chết, những quân cờ này sẽ nằm trong tay ta, đến lúc đó, cho dù Thiết Huyết kia có thống nhất giang hồ, có lực lượng đâu mà cùng ta ganh đua dài ngắn? Hừ hừ..."

"Nhưng…" Mộ Dung Lãnh Tuyết lo lắng nói: "Đại ca, ta hiểu ý tứ của ngươi, nhưng người của Ma môn đã nhúng tay vào thì làm sao bây giờ? Chống lại lời đe dọa của lão quái vật đó, chúng ta cũng không có nửa phần thắng! Lần này bọn chúng đã thắng ván cược giang hồ, người của Ẩn tông cũng không thể can dự vào việc giang hồ, ta lo…"

"Cái này không đáng ngại" Mộ Dung Ngạo Hàn khoát tay, cười thần bí nói: "Giang hồ cùng thiên hạ thực sự phân chia rõ ràng sao? Lãnh Tuyết đừng quên, giang hồ trải khắp thiên hạ, mà chúng ta, còn có một lực lượng tranh đoạt thiên hạ…"

"Ý của đại ca là…" Mộ Dung Lãnh Tuyết sợ run lên, bỗng dưng cười nói: "Đại ca là muốn làm cho giang hồ và thiên hạ xáo trộn, sau đó thừa cơ nước đục bắt cá?"

"Tình thế của thiên hạ, phân chia lâu tất phải hợp, hợp lâu tất sẽ chia…" Đột nhiên trong lúc đó Mộ Dung Ngạo Hàn thần thái bay bổng: "Chỉ có loạn thế mới có thể thành công bá nghiệp đời đời của chúng ta! Chỉ cần chúng ta có thể làm cho các thế lực lớn trong giang hồ tan rã, dần dính dáng đến quyền hành trong thiên hạ, vậy người của Ma môn cũng không có lý do can dự vào tranh đấu giữa chúng ta… Đến lúc đó bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản bước tiến của chúng ta, cho dù người của Ẩn tông cũng chỉ là công cụ cho chúng ta lợi dụng mà thôi".

Sau một phen kích động, Mộ Dung Thành phấn chấn nói: "Vậy theo ý tứ của Ngạo Hàn, chúng ta bây giờ nên hành động phải không?"

"Không sai!"

Mộ Dung Ngạo Hàn mắt lộ ra vẻ hung ác nói: "Ta phải làm cho người khác bắt đầu tranh đấu vì ta, ta phải làm cho bọn họ do ta mà diệt vong, ta phải làm cho người giang hồ do ta mà loạn, ta phải làm cho thiên hạ do ta mà thay đổi! Cơ hội của chúng ta, ngay đêm nay".

Mới chập tối, sắc trời đã tối tăm, đường cái hẻm nhỏ trong thành Lạc Dương đã nhen nhóm đèn đuốc.

Một ngày nhiều chuyện cuối cùng cũng trôi qua, những người trong giang hồ này kéo theo thân thể uể oải không chịu nổi trở lại Lạc Dương.

Không có quá nhiều hưng phấn cùng bàn tán, bọn họ lúc này giờ phút này vẫn đắm chìm trong không khí khẩn trương của đại hội võ lâm như cũ, thậm chí có kẻ, trực tiếp dựa vào một góc tường, há hốc mồm ra mà ngủ, hy vọng ở trong mơ không có tranh chấp giang hồ.

Lầu Phượng Dương trong thành yên tĩnh dị thường!

Vào lúc này, một nơi bán hoa bỗng dưng yên tĩnh như thế, quả thật làm cho người ta cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ thanh lâu này có chuyện gì phát sinh trọng đại hơn chăng? Vốn là nhân hứng mà lại, mọi người định làm khách tại thanh lâu này, cuối cùng không được mất hứng mà về.

"Tỷ tỷ, những người trong giang hồ đó cũng đã trở về rồi, Ngũ lão bọn họ sao còn chưa tới nhỉ?" Nô Kiều giờ phút này đã đem Tiểu Minh Hữu mang về Phượng Dương lầu, nhưng thấy Ngũ lão vẫn chưa tới nơi, trong lòng có chút không giữ được nhẫn nại.

"Ta nghĩ, bọn họ chắc sắp tới rồi đấy!" Thi Bích Dao nhìn sắc trời bên ngoài một chút, trả lời không yên tâm… Lập tức, nàng lại nhìn về phía góc nhà nơi có Tiểu Minh Hữu, sau đó tiến lên nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi không lâu nữa đâu có thể được tự do rồi".

"Hừ!"

Tiểu Minh Hữu lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương, cũng không nói lời nào. Mặc dù mấy ngày này bản thân được ăn no mặc ấm, thậm chí so với cuộc sống trước kia còn muốn tốt hơn gấp trăm lần, nhưng tâm lý của hắn lại không được thoải mái, hắn chưa bao giờ khát vọng tự do đến như thế, hắn hy vọng có thể ngay lập tức trở lại bên cạnh Nhạc Phàm… Hắn, vẫn chỉ là một hài tử, mặc dù kiên cường, nhưng hắn chưa từ bỏ được tâm lý dựa dẫm.

"Tiểu Dao…"

Đúng vào lúc này, ngoài phòng truyền đến một thanh âm già nua và dịu dàng.

Lời còn chưa dứt, mấy thân ảnh đã xuất hiện ở trong phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.