Thương Thiên

Chương 70: Q.13 - Chương 70: Hung tinh (2)






Nhạc Phàm vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía tay trái của hắn, ở trên có một con rắn nhỏ quấn quanh.

Đúng thế, một con rắn nhỏ không tới hai thước, to cũng chỉ cỡ ngón tay cái, toàn thân phủ bởi hoa văn màu vàng kim, thần bí mà quỷ dị. Lúc này, trong miệng nó đang ngậm một hạt châu màu xanh sẫm.

- Đây là loại rắn gì?

Thân là thiếu gia Bạch gia, Bạch Đông Hoa từ nhỏ đã học qua đủ loại y thư, nhưng loại rắn trước mắt, hắn đúng là lần đầu nhìn thấy. Phải biết rằng Bạch gia truyền thừa ngàn năm, tuyệt không phải y đạo thế gia phổ thông có thể so sánh với. Điều này chứng tỏ lai lịch của con rắn nhỏ này không giống bình thường.

Bạch Đông Hoa đang định mở miệng hỏi thăm, Dược Nhi đột nhiên la thất thanh:

- Cửu thiếu gia mau nhìn, con rắn nhỏ kia đang ngậm nội đan của Lục Nhi!

- Cái gì!?

Bạch Đông Hoa vội tỉnh táo lại, nhìn về phía miệng của tiểu hoàng xà, không chỉ là nhìn thấy một hạt châu ở đó, hắn thậm chí còn có thể ngửi thấy được hương thuốc nồng đậm của nó.

- Nghiệt súc ngươi dám! Mau nhổ nội đan ra...

Tiểu Phương tử ở bên cạnh Bạch Đông Hoa dựng đứng lông mày lên, rút ra lưỡi dao ở thắt lưng xông về phía tiểu hoàng xà.

Đối mặt với sự xâm phạm của địch nhân, tiểu hoàng xà tự nhiên sẽ không lùi bước, đôi mắt lóe ra hung quang, toàn thân tản mát ra khí chất hung bạo!

- Không tốt!

Cảm nhận được hung khí như thực chất của tiểu hoàng xà, tâm thần Bạch Đông Hoa xao động mãnh liệt! Hắn biết, con rắn nhỏ này tuyệt đối không phải là thứ gì hiền lành, nếu không lập tức ngăn lại hành động của tiểu Phương tử, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

- Tiểu Phương tử mau trở lại...

Bạch Đông Hoa hét lớn một tiếng, tiểu Phương tử cũng hơi khựng lại một chút.

Đột nhiên, tiểu hoàng xà phát động thế công, giống như một viên đạn bắn ra, nhằm thẳng mi tâm của đối phương!

"A!"

- Tiểu Phương tử...

Mắt thấy thảm kịch sắp phát sinh, một bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện, đem tiểu hoàng xà túm lại, đồng thời cũng đem thanh niên kia kéo lại từ trong tay tử thần.

Người vừa ra tay tự nhiên là Nhạc Phàm, chuyện này do hắn mà ra, hắn cũng không muốn gây thêm chuyện thị phi nữa.

Nếu như là một con thú dữ, lúc này tất nhiên sẽ nổi hung tính, nhưng tiểu hoàng xà cùng với Nhạc Phàm huyết mạch tương liên, tự nhiên sẽ không có cắn trả. Bất quá nó vẫn gắt gao nhìn đối phương, hạt châu trong miệng đã bị nuốt vào trong bụng.

Tiểu Phương tử mê mang nhìn đối phương, đối mắt của nó cực kỳ lăng lệ, như thể có khả năng đâm thủng linh hồn của hắn.

Dược Nhi vội chạy tới bên cạnh thanh niên, kiểm tra trên dưới người của hắn:

- Tiểu Phương tử, tiểu Phương tử ngươi thế nào? Ngươi không sao chứ? Ngươi đừng làm ta sợ mà!

Dược Nhi gấp đến độ nước mắt lèm nhèm, tiểu Phương tử lúc này mới bình ổn trở lại:

- Ta, ta không sao, ta tưởng vừa rồi ta chết chắc rồi…

Tâm thần hơi buông lỏng, tiểu Phương tử thở ra một hơi thật dài, đặt mông phết xuống đất.

- Các hạ đây là ý gì? Muốn cùng Bạch gia chúng ta đối địch sao?

Thấy người mình không sao, Bạch Đông Hoa lại chuyển tâm chú ý về phía Lý Nhạc Phàm. Mặc dù đối phương vừa ra tay ngăn chặn thảm kịch, nhưng chung quy mọi chuyện cũng bắt đầu từ tiểu hoàng xà cả hắn, hắn phải chịu tất cả trách nhiệm. Nhất là con rắn nhỏ kia lại vừa nuốt mất nội đan.

Giang Tiểu Phong cũng thừa dịp này lặng lẽ lui về phía sau Nhạc Phàm.

Kể từ đó, cục diện nguyên bản là lúng túng, thoáng cái đã khẩn trương lên.

Trong trang viên hoàn toàn yên tĩnh, người của Bạch gia cũng lục tục chạy tới.

Nhìn thấy tình huống này, Giang Tiểu Phong bắt đầu âm thầm lo lắng. Nơi này là địa bàn của người ta, chính mình lại tới nơi này cầu y, nếu như làm quá, không nói tới việc cầu đông cầu tây gì, hai tay khó địch lại bốn tay, có thể giữ được mạng không rồi hãy nói.

"Sao ta lại xui xẻo như vậy? Mà đây cũng không phải là lần đầu bị Lý Nhạc Phàm kéo xuống nước, ta là kẻ gieo họa hay Lý Nhạc Phàm mới là kẻ gieo họa đây?"

Oán niệm trong lòng Giang Tiểu Phong càng lúc càng lớn, hắn thậm chí còn có ý nghĩ quét sạch Tuyệt Mệnh cốc này, bất quá lý tưởng này không biết tới năm nào tháng nào mới có thể thực hiện.

- Đông Hoa, xảy ra chuyện gì?

Một nhóm người đi tới, mà cầm đầu chính là Thất bá trong miệng của Bạch Đông Hoa.

Không đợi đối phương đáp lời, vị Thất bá này khịt khịt mũi, đột nhiên biến sắc:

- Di!? Sao lại có mùi tử khí? Lại có cả mùi của Lục Nhi, chẳng lẽ Lục Nhi đã chết?

Vẻ mặt hòa ái của lão nhân sau khi biến sắc tạo cho người ta một áp bách thật lớn.

- Dược Nhi, ngươi vẫn luôn phụ trách chiếu cố cho Lục Nhi, tại sao lại có chuyện này phát sinh? Ngươi biết Lục Nhi đối với Bạch gia ta trọng yếu thế nào không? Nó còn trọng yếu hơn tính mạng của ngươi nữa, hôm nay nếu ngươi không có lời giải thích rõ ràng, lão phu sẽ đánh gãy chân của ngươi!

Đối mặt với chất vấn của lão nhân, Dược Nhi đổ đầy mồ hôi lạnh. Nàng biết người trước mắt tuyệt đối là lòng dạ độc ác, tuyệt đối nói được làm được.

"Đông!"

Không chút nghĩ ngợi, Dược Nhi vội vàng quỳ xuống đất, khóc nức nở:

- Bạch tổng quản, chuyện này không liên can tới ta, Lục Nhi sau khi ăn linh ngọc xong thì lăn ra ngủ, vì thế ta mới đi nấu thuốc cho tiểu thư, ai ngờ lúc trở lại thì không thấy nó đâu. Cho nên ta mới tìm tới nơi này, ai ngờ vừa tới thì Lục Nhi đã chết, ngay cả nội đan của nó cũng bị con rắn nhỏ kia nuốt mất.

Vừa nói xong, thiếu nữ lại chỉ tay về phía tiểu hoàng xà. Mọi người nghe vậy, đều đưa ánh mắt dời về trên người Lý Nhạc Phàm.

- Nội đan?

Sắc mặt của Bạch tổng quản âm lãnh như sắp chảy nước:

- Ngươi nói, nội đan của Lục Nhi bị nó nuốt?

Dược Nhi gật đầu yếu ớt, thân hình run sợ co lại thành một đoàn.

- Tất cả đều xong rồi...

Trong mắt lão nhân lộ ra vẻ thống khổ, hồn bay phách lạc, cứ đứng như thế mà lẩm bẩm một mình.

Dưới vô số ánh mắt, vẻ mặt của Nhạc Phàm vẫn thản nhiên, Giang Tiểu Phong đứng ở bên cạnh hắn lại âm thầm kêu khổ không thôi.

Bất đắc dĩ, Giang Tiểu Phong gắng gượng nói:

- Được rồi, ta thừa nhận tiểu gia hỏa lông xanh kia do chúng ta mà chết, nhưng chúng ta không có cố ý, tai nó vô thanh vô tức tiếp cận chúng ta, uy hiếp tới tính mạng của ta. Việc này chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ mà thôi.

Giang Tiểu Phong lại nói tiếp:

- Vật có lông xanh kia là vật gì? Ta xem là như vậy đi, nếu nó do chúng ta đánh chết, chúng ta sẽ bồi thường cho các ngươi, mọi người không cần làm ầm lên như vậy...

- Bồi thường?

Nghe được lời này, Dược Nhi giận tím mặt:

- Ngươi nói bồi thường? Ta phi! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lục Nhi của chúng ta được nuôi dưỡng bằng linh thảo trân quý suốt hơn hai mươi năm, thiên hạ khó tìm ra được con thứ hai, ngươi nói bồi thường? Ngươi bồi thường được sao?

"Ách!"

Giang Tiểu Phong bị tắc ngẹn, không nói ra được thêm chữ nào, giá trị này nếu mình nói bồi thường được, quả thật là nói khoác không biết ngượng miệng rồi.

Ho khan một tiếng, Giang Tiểu Phong lại thối lui về phía sau Lý Nhạc Phàm, vẻ mặt như không có mặt mũi nào gặp người khác.

Lúc này Bạch Đông Hoa tiến lên một bước nói:

- Các hạ vừa mới nói, Lục Nhi là vì tiểu hoàng xà của người mà đến, đây là có ý gì?

- Lục Nhi vì con rắn nhỏ kia mà tới?

Mọi người đều có vẻ kinh ngạc, Bạch tổng quản cũng có chút động dung, tỉ mỉ đánh giá bộ dạng của tiểu hoàng xà, bất quá cũng không có nửa điểm ấn tượng.

"Hoàng xà!? Hoàng xà là thượng cổ dị chủng, điều này ta biết, bất quá từ trăm ngàn năm trước đã sớm tuyệt tích, hơn nữa hoàng xà tuyệt đối không có bộ dáng như thế này!"

Suy tư trong chốc lát, Bạch tổng quản trực tiếp hỏi Nhạc Phàm:

- Ngươi nói nó đúng là hoàng xà?

- Đúng vậy.

Nhạc Phàm gật đầu nói:

- Tiểu hoàng xà này là do ta nuôi, chẳng qua là nó ăn Tử diệp thất tinh quả nên mới biến thành bộ dáng như thế này. Mà cũng vì điều này, cho nên linh khí trên người nó vô cùng nồng đậm, cho nên Ngọc linh lung kia ngửi thấy mùi mới chạy sang.

- Cái gì!? Tử diệp thất tinh quả!?

Lúc này tới phiên người của Bạch gia thất kinh.

Ở Bạch gia, cho dù là hạ nhân địa vị thấp nhất cũng biết tới Tử diệp thất tinh quả. Bởi vậy không ai không cảm thấy khiếp sợ.

Mặc dù là khiếp sợ, nhưng Bạch tổng quản cũng không mất đi tĩnh táo, hắn âm trầm nói:

- Ngươi biết Ngọc linh lung?

- Ân.

Nhạc Phàm vốn là có biết, nghe hỏi không tự chủ được thốt ra.

- Các hạ đến tột cùng là ai?

Bạch tổng quản cố nén giận, hướng ánh mắt lạnh như băng thẳng về phía Nhạc Phàm. Nếu đã biết Ngọc linh lung, hắn tuyệt sẽ không đối đãi đối phương như người bình thường. Hơn nữa, từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm khủng bố trên người đối phương. Nếu không, hắn đã sớm ra tay bắt người.

Trầm mặc trong chốc lát, Nhạc Phàm chậm rãi nói:

- Ta chỉ tới cầu y.

- Tốt, rất tốt.

Bạch tổng quản cười giận dữ:

- Chuyện này lão phu không thể làm chủ được, sẽ có gia chủ định đoạt, các hạ tự giải quyết cho tốt.

Tiếp theo, Bạch tổng quản hướng mọi người nói:

- Chuyện hôm nay không cho phép các ngươi truyền đi, cũng không được nhắc tới trước mặt tiểu thư, bằng không đều theo gia pháp xử trí!

Dứt lời, hắn liền phẩy tay áo bỏ đi, những người còn lại cũng dần dần rời đi.

Ở Bạch gia, trừ bỏ bảy vị trưởng lão và gia chủ ra, vị Bạch tổng quản này quyền cao không ai bằng. Nhưng chuyện này hắn cũng không cách nào xử trí, những người khác tự nhiên là không dám tự tiện hành động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.