Thiết Nam nhẹ nhàng cầm “Vũ kinh tổng cương”, mặc dù hắn không biết vật trong tay lai lịch ra sao, nhưng thấy Nhạc Phàm vẻ mặt nghiêm túc như thế, cũng trịnh trọng gật đầu.
Nhạc Phàm nhìn ra phía trước nói: "Vật đó chính là do Bạch tiền bối truyền lại, ngươi cứ quay ra hướng Tây Bắc mà hành lễ, xem như là đã bái sư".
"Vâng, được!" Thiết Nam quỳ hướng về Tây Bắc, cung kính dập đầu lạy ba cái, tiếp theo đứng dậy hỏi: "Lý đại ca, ta còn chưa biết sư phụ tên là gì?”
Nhạc Phàm khẽ cười nói: "Sư phụ ngươi, tên là Bạch Tố Vân…"
"Bạch Tố Vân, tên này dường như đã nghe qua ở đâu… Bạch, Bạch gia? A!" Nhớ tới rất nhiều truyền thuyết trên giang hồ, Thiết Nam cả kinh hô: "Có… có phải là Bạch Vũ đế lão nhân gia!?"
Nhạc Phàm nhìn bộ dáng của hắn rất là buồn cười nói: "Đừng có như vậy, khiến người ta cười cho, đúng vậy, sư phụ ngươi chính là Bạch tiền bối".
"Ta… nhưng ta…"
"Được rồi, lão không cần người khác cảm kích báo đáp, ngươi chỉ cần tu luyện cho tốt võ học đó, thừa kế nó cho tốt cũng đã là hình thức báo ân rồi" Nhạc Phàm vỗ vỗ bả vai Thiết Nam cổ vũ, tiếp tục nói: "Thân thể cũng không cần lo lắng. Ta tuy không có nội lực, nhưng có thể sử dụng châm cứu giúp ngươi thông huyệt, đến lúc đó ngươi lại dựa theo “Vũ kinh tổng cương” vận khí pháp quyết mà hành công thì sẽ thành công".
"Cảm ơn…"
"Ngươi nếu đã gọi ta là Lý đại ca, sau này giữa chúng ta không cần phải khách khí".
"Ừm… Lý đại ca".
"Có một chuyện ta phải nhắc nhở ngươi…" Nhạc Phàm thanh âm lạnh lẽo, nghiêm túc nói: "Phải biết rằng biết cũng là có tội, việc ngươi thân mang kỳ học ngàn vạn lần không thể nói cho bất kỳ một ai, kể cả sư phụ và bằng hữu ngươi. Nếu không ngươi chẳng những hại chết bản thân, mà còn hại chết bọn họ! Điều này ngươi phải nhớ cho kỹ, nếu có người hỏi ngươi học từ đâu, ngươi cứ nói được một lão nhân truyền thụ, bất cứ điều gì cũng không được nói ra.
Quyển sách này ngươi trước tiên phải học thuộc đi, ta sẽ chờ ở đây, ngươi nếu có vấn đề gì có thể hỏi ta. Chờ ngươi ghi nhớ toàn bộ nội dung “Vũ kinh”, ta sẽ đem nó tiêu hủy toàn bộ, để tránh hậu hoạn về sau".
Thiết Nam nghe vậy mồ hôi lạnh đầy người, cuống quít gật đầu, lập tức dấu bao vải dầu vào lòng ngực.
"Đi thôi, ngươi về lại phòng, ta trước tiên là thông huyệt cho ngươi, để ngươi khỏi đau đớn nữa".
"Vâng"…
Nhạc Phàm và Thiết Nam vừa rời đi, Quý lão đột nhiên gấp rút phi vào hậu viện, lớn tiếng nói: “Không hay rồi! Đã xảy ra chuyện…"
Nhạc Phàm nhíu mày, hắn biết Quý lão rất bình tĩnh, nếu không có chuyện gì đặc, lão chắc chắn sẽ không bối rối như thế. Vì vậy bước nhanh lên hỏi: "Sao vậy Quý lão?"
Quý lão không kịp hít thở, vội vàng nói: "Nhạc Phàm nhanh đi xem Tư Đồ phủ, Thiết Cường lão đệ đã xảy ra chuyện!"
"Cái gì?!" Thiết Nam kinh hãi, khẩn trương hỏi: "Ta… sư phụ ta làm sao?"
"Bình tỉnh một chút!" Nhạc Phàm chặn vai Thiết Nam lại, quay qua Quý lão hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Khoảng hai canh giờ trước, bất quá tin tức cũng mới từ các huynh đệ ở đó truyền về. Bọn họ thấy hạ nhân của Tư Đồ phủ mời đại phu, nghe mới biết được là Thiết Cường tại phủ bị người ta đánh trọng thương…"
Nhạc Phàm kéo Thiết Nam lại nói: "Chúng ta đi xem sao, phiền Quý lão ở lại chiếu cố cho cả nhà".
Thiết Nam dẫn đầu chạy như bay, lo lắng hỏi: "Lý đại ca, có phải bọn họ muốn trả thù không?"
"Chắc là không phải. Bọn họ muốn trả thù cũng không phải là bây giờ" Nhạc Phàm lạnh giọng nói: "Tới rồi hãy nói, để xem Tư Đồ phủ giải thích thế nào… Hừ!"
Trước đó vài ngày, trên đỉnh Bình Nham giang hồ bị sát hại rất nhiều, vì vậy triều đình cũng không thể không quan tâm đến việc này, vì vậy đã phái Cẩm y vệ và Lục phiến môn đi tới Hàng Châu thu thập những người này.
Đối với lần hành sự này, Trịnh Hoa Hùng đang rất buồn bực. việc này rõ ràng là làm khó hắn, người trong giang hồ dễ đối phó vậy sao? Bất quá trên có chính sách, thì dưới có đối sách. Ngay khi Trịnh Hoa Hùng gặp khó khăn, thì được một quý nhân tương trợ, chẳng những giải quyết cứu hắn khỏi khốn cảnh, còn làm cho hắn lập được một đại công lao tại triều trung.
Dùng lực lượng triều đình muốn đối phó với các thế lực bang phái cường đại dám chắc là không được, vì vậy Trịnh Hoa Hùng mượn mấy người của các bang phái nhỏ mà khai đao. Trải qua mấy ngày đợi im ắng, mới đi tới đó, tại Chiết Giang tình hình cũng đã yên tĩnh, mà hắn cũng thu hoạch khá nhiều, có thể nói nhất cử lưỡng tiện. Đang cao hứng, nhớ tới vợ con mình đang ở tại Ứng Thiên thành, vì vậy mang theo đại đội nhân mã quanh lại thăm hỏi. Nhưng lại không biết, chuyến đi này cũng nổi lên một trận phong ba bất bình…
Tư Đồ phủ nằm ở giữa thành, chỗ phồn hoa, từ bên ngoài nhìn vào, cũng giống như các biệt thự giàu sang khác. Bất quá đi vào cũng chỉ thấy đình viện sâu hun hút, khó mà thấy được toàn cảnh.
Lúc này, nha hoàn và gia đinh của Tư Mã phủ đang qua lại giữa đại sảnh và vườn cây, tạo nên một bức tranh náo nhiệt tưng bừng. Chỉ có huynh muội Tư Đồ Hoành là trong lòng trầm trọng.
Trong một gian phòng tại Tây viện, Tư Đồ Hoành cúi đầu nói: "Cha, chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao? Người thật sự không để ý đến bệnh của tiểu muội sao?"
"Bốp!" Một âm thanh vang lên từ cái bàn, một tiếng quát: "Hỗn hào! Yến nhi là con của ta, ta như thế nào lại không quan tâm đến nó? Ngươi… Ài!"
Tư Đồ Hướng Đông lúc này mặc trang phục thương nhân, bốn mươi năm phong sương cũng lưu lại trên mặt không ít dấu vết, vóc người có vẻ thành đạt hào phóng. Hắn ngữ khí chầm chậm, nói tiếp: "Việc này vốn là ngoài ý muốn, ai bảo một Thiết Cường nho nhỏ, lại dám đi gây mâu thuẫn với người của Lục phiến môn".
Tư Đồ Hoành dằn giọng nói: "Nhưng Thiết Cường cũng không sai, vì bảo vệ kẻ dưới tay mà bị người đánh trọng thương, người nọ cũng quá đáng. Hơn nữa Thiết Cường lại là sư phụ của Thiết Nam, nếu việc này không cho người ta một lời giải thích, chúng ta dựa vào cái gì mà đi mời người chữa bệnh cho muội muội? Vốn ta còn muốn mời sư phụ Thiết Nam đến nói một tiếng, nhưng bây giờ…"
"Hừ!" Tư Đồ Hướng Đông hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Giải thích?! Giải thích cái gì? Ta xem ngươi hồ đồ rồi, đừng quên chúng ta chỉ là thương hộ, nhờ người chống lưng cho ta, Tư Đồ phủ mới có vị thế như ngày hôm nay. Mặc dù ở chỗ này là do nhà Tư Đồ ta định đoạt, nhưng với thế lực của chúng ta, dựa vào cái gì để làm cho đường đường là Tổng bộ đầu đi xin lỗi một hạ nhân? Huống chi đó là người của cô phụ(*), bọn họ không trách tội là may rồi, chúng ta còn so đo cái gì?
…Nói cách khác, cho dù ngươi nói người nọ có thể nhìn ra bệnh của muội muội ngươi, nhưng hắn có thể trị được không? Ngay cả lão ngự y của hoàng cung cũng thúc thủ vô sách, đừng nói chi là một tiểu tử thôn dã! …Còn nữa, thật không biết ngươi hôm nay sao lại như vậy, vì người ngoài mà lại đi tranh cãi với ta mấy lần, bản thân hãy tự tỉnh táo lại đi! Hừ…"
"Nhưng…"
"Được rồi được rồi…" Tư Đồ Hướng Đông ngắt lời nói: "Ta không phải đã đưa hắn nghỉ tại phòng khách, mời đại phu đến rồi sao, cùng lắm thì bồi thường nhiều tiền tý, chờ hắn tỉnh lại thì đưa hắn về, có gì đâu mà không được, không phải là chuyện nhỏ sao? Thấy ngươi lo lắng như vậy, thật sự chẳng biết vì sao!
Nghe nói lần này cô phụ ngươi lại lập đại công, trở về dám chắc là được thăng chức. Thủy trướng xuyên cao(**), đến lúc đó nhà Tư Đồ chúng ta địa vị cũng được đề cao không ít! Ha Ha…" Nghĩ đến sau này nhà Đồ địa vị bay cao Tư Đồ Hướng Đông cười dài.
"Hy vọng có thể chuyện to hóa nhỏ…" Tư Đồ Hoành nhớ tới ánh mắt lạnh như băng cùng khí thế kinh khủng của Nhạc Phàm, thủy chung không thể không lo lắng. Nhưng hắn cũng biết, cha mình luôn luôn xem ích lợi làm trọng, tuyệt đối không nghe theo ý kiến của mình.
Tư Đồ Hướng Đông xua ống tay áo, không kiên nhẫn nói: "Có cái gì mà lo lắng ? Cô phụ ngươi chính là Tiên thiên cao thủ, ở trên giang hồ cũng là nhân vật không kém. Hơn nữa hắn lại dẫn theo nhiều cao thủ như vậy đến đây, ai dám làm càn? Nếu có cái gì tốt xấu, bọn họ nhất định bắt ngay… Đi thôi, cô phụ ngươi bọn họ cũng đã chờ nãy giờ, sao lại không ra đón tiếp".