- Các ngươi nói xem, lần này ai đạt được đệ nhất?
- Còn phải nói
sao, nhất định là Lý Nhạc Phàm, người này ngay cả Đại Tôn cũng dám động
thủ, hắn không được đệ nhất thì ai được? Hắc hắc.
- Vậy cũng chưa chắc, Lý Nhạc Phàm này to gan lớn mật, dám đắc tội với Đại Tôn, nói không chừng người ta đã xóa tên hắn.
- Xóa tên? Lý Nhạc Phàm rõ ràng đã bất phân thắng bại với Ma Kiếm lão
nhân, nếu như chỉ vì Đại Tôn mà xóa tên, vậy thì quá không công bằng a.
- Công bằng? Trong Tu Hành Giới, lời của Đại Tôn chính là Thánh dụ, ai dám phản đối.
- Coi như là Đại Tôn, cũng không thể coi tất cả mọi người đều là kẻ ngốc a.
- Được rồi, các ngươi cãi nhau cái gì, lẽ nào các ngươi đã quên, phía sau Lý Nhạc Phàm còn có Vô Danh Đại Tôn ủng hộ sao?
- Vô Danh Đại Tôn nguyên thọ sắp hết, Phật Tông hiện tại cũng khó bảo toàn, sau này Lý Nhạc Phàm kia chỉ sợ khó mà sống tốt.
- Vậy cũng không chắc..
- Tùy các ngươi nói thế nào cũng được, dù sao đi nữa ta cũng ủng hộ Lý Nhạc Phàm này.
- Đây là lần đầu tiên ta thấy có người dám đối nghịch với Đại Tôn, ta cũng ủng hộ Lý Nhạc Phàm.
- Hoàn toàn đồng ý.
...
Ngày hôm sau, trên Đăng Thiên Thai đầy người đứng đó, cả đám túm ba tụm năm
đều nghị luận xem ai bài danh phía trước, ai bài danh phía sau.
Không bao lâu sau, một đạo quang ảnh bay tới, rơi vào giữa đài, chính là Diệu Âm Tử.
Diệu Âm Tử hờ hững nhìn bao quát xuống phía dưới, thanh âm ầm ĩ dần dần biến mất.
- Hôm nay là ngày công bố bài danh thế lực chi tranh, người có tên trên bảng, mời lên Đăng Thiên Thai.
Trong khi nói chuyện, Diệu Âm Tử lật tay lấy ra một miếng ngọc tiên, khẽ phất tay một cái đem nó huyền phù trên không trung, vừa vặn đánh vào miệng
pho tượng hoang mãng cổ thú.
Trong sát na, pho tượng hoang mãng cổ thú giống như là sống lại, phát ra tiếng rống to kinh thiên.
Rống rống rống.
Trong tiếng gầm gừ, những người có tên hiển hiện trên những chiếc cột, kim quang lóng lánh.
Vị trí thứ một trăm, Mật thị - Mật Chỉ Hà.
Vị trí thứ chín mươi chín, Âu thị - Âu Tầm.
Vị trí thứ chín mươi tám, Văn Nhân thị - Văn Nhân Chính.
...
Vị trí thứ tám mươi lăm, Ấn thị - Ấn Vô Tà.
Vị trí thứ tám mươi tư, Táng Kiếm Cốc - Đoạn Chính Dương.
Vị trí thứ tám mươi ba, Võ Thần Điện - Tân Thư.
....
Vị trí thứ bảy mươi bảy, Túc thị - Túc Duyến.
Vị trí thứ bảy mươi sáu, Dung thị - Dung Nham.
Vị trí thứ bảy mươi lăm, Hách Liên Vô Song.
...
Những cái tên này đối với Tu Hành Giới mà nói cũng không còn là cái tên xa lạ gì, bọn họ đại biểu cho một đời tuổi trẻ của Tứ Tông Thập Thị, có thể
nói là thiên kiêu chi tử, vì vậy bọn họ có thể ở trên bảng, không ai cảm thấy ngoài ý muốn.
...
Thiên Môn Quân Vũ, Thánh Vực Mễ Triết, Thánh Vực Thạch Kiền.
Vô Ưu Đảo Cầm Thiến, Ma Môn Bích Dao, Cửu Di Quách Tường Phong, Cửu Di Quan Trọng Nghĩa.
Phật Tông Thanh Thiên, Thiên Môn Băng Nguyệt, Thiên Tuyết Lĩnh Ngưng Nhi, Thánh Vực Thiết Nam, Thánh Vực Ngũ Tử...
Những cái tên này xếp hạng ở vùng giữa, không phải là dòng chính tông môn thì chính là môn đồ Đại Tôn, đồng dạng cũng không có ai cảm thấy bất ngờ,
ngược lại, đại biểu của Thiên Đạo liên minh, lần này trong thế lực chi
tranh đã đạt được thành tích không tồi.
Không Văn, Thái Tiêu,
Điêu Minh, Cửu Huyền và Mạc Bắc, năm người này xếp hạng dưới một trăm,
mà Khấu Phỉ, Thích Minh Hữu, Vương Sung, Quan Tâm, bốn người này có tên
trong một trăm người đứng đầu. Về phần những xếp hạng trước đều là những cao thủ lâu đời của Tu Hành Giới, cao thủ có sáu thế lực lớn, Tông chủ
của Tứ đại ẩn tông, hộ pháp và gia chủ của Thập đại thị tộc, trưởng lão.
Nhìn những cái tên lấp lánh kim quang kia, thần tình mọi người phía dưới
biến đổi khác nhau... Có sùng kính, có chán ghét, có ước ao, có đố kỵ,
thậm chí còn có khinh thường.
Từng cái tên lóe lên xuất hiện, tim mọi người cũng nhảy lên từng cái, ánh mắt gắt gao nhìn tên mười người đứng đầu lần này.
Đệ thập, Thánh Vực Ngao Uyên.
Đệ cửu, Thánh vực Phong Thần Tú.
Đệ bát, Thiên Tuyết Lĩnh Ô Triêu Dương.
Đệ thất, Thánh Vực Viên Liệt.
Đệ lục, Cửu Di Xích Trung Thiên.
Đệ ngũ, Ma Môn Triệu Thiên Cân.
Đệ tứ, Thiên Tuyết Lĩnh Lãnh Sơ Hàn.
Đệ tam, Phiêu Miểu Tông Mộ Dung Ngạo Hàn.
Đệ nhị, Đại Minh Vương Triều Chu Khanh Cảnh.
Đệ nhất, Thiên Đạo liên minh Lý Nhạc Phàm.
...
Toàn bộ bảng vừa ra, phía dưới tức thì ồ lên.
Khác với khi trước, mười vị trí đầu tiên trước đây đều là do thế lực của Đại Tôn đảm nhiệm, mà lần này người xếp vị trí thứ ba là thế lực của Đại
Tôn. Nhưng đây là lần đầu tiên kết quả lại như vậy, khiến cho mọi người
khó có thể tin.
Nhưng mà, khiến cho mọi người ngoài ý muốn nhất
chính là vị trí thứ nhất của Lý Nhạc Phàm, đắc tội Đại Tôn không ngờ lại có thể chiếm vị trí thứ nhất, khiến cho những người muốn nhìn kịch hay
này thất vọng. Chỉ là, vừa nghĩ tới uy thế ngày đó của Lý Nhạc Phàm, mọi người cũng bình thường trở lại. Lực chiến Ma Kiếm lão nhân, ngạnh kháng một kích của Đại Tôn, biểu hiện như vậy nếu không chiếm được vị trí đệ
nhất, thật đúng là không có thiên lý.
Hơn nữa, dựa vào biểu hiện của Chu Khanh Cảnh và Mộ Dung Ngạo Hàn cũng xứng đáng với vị trí hiện tại.
Phía dưới tranh luận không ngừng, trên Đăng Thiên Thai, Diệu Âm Tử vẫn lạnh
nhạt như cũ, dường như chuyện này không có quan hệ với nàng.
...
Lát sau, tiếng xôn xao dần dần lắng xuống, những người có tên trên bảng đều tụ tập trên đài.
Diệu Âm Tử đảo qua mọi người, đôi mi thanh tú nhíu lại, nguyên nhân của nó, chính là việc không nhìn thấy Lý Nhạc Phàm.
Nghĩ đến bản thân Lý Nhạc Phàm bị trọng thương, Diệu Âm Tử cũng không tính toán với đối phương, vì vậy nói:
- Lần này phân tranh, trăm người đầu tiên đều có thưởng, ngoài trăm vị
trí đầu tiên chỉ có tư cách tiến vào Cổ Vực, hi vọng chư vị tiếp tục nỗ
lực tu hành, sớm ngày leo lên đỉnh phong chi cảnh.
Trước sau đều
một cách nói chuyện như nhau, Diệu Âm Tử khoát tay một cái, đem phần
thưởng một trăm vị trí cấp cho mọi người... Đợi đến khi mười người cuối
cùng mới dừng lại.
Dựa theo lệ cũ, phần thưởng mười bài danh đầu tiên đều do Đại Tôn tự phát ra, Diệu Âm Tử tự nhiên không thể quá phận.
Bỗng nhiên, một cỗ uy áp như biển cả bao phủ Đăng Thiên Thai, vô biên vô
hạn, thẩm thấu linh hồn, nắm trong tay sinh linh vạn vật... Mọi người
biết, đây chính là khí tức của Đại Tôn!
Uy thế đến từ Huyền Thiên Phong, mọi người vội vã nhìn lại, chỉ thấy một hư ảnh thật lớn bao phủ toàn bộ Huyền Thiên Phong.
Oanh!
Thiên Uy vô biên không thể khinh nhờn.
Hư ảnh thật lớn này như khắc sâu trong lòng mỗi người, không được phép mạo phạp, thậm chí không dám nhìn thẳng, đây chính là Thiên Khung Đại Tôn
đứng đầu Thánh Vực.
Trong nháy mắt Thiên Khung Đại Tôn xuất hiện, mọi người phía dưới đều cảm nhận áp lực rõ ràng, quả thực vô cùng khó
chịu, hít thở không thông. Cũng may cảm giác này chỉ là thoáng qua một
chút, tất cả đều khôi phục lại bình thường, nhưng tim bọn hắn không nhịn được mà đập nhanh. Rất khó có thể tưởng tượng, Lý Nhạc Phàm dưới áp lực này lại có thể ngạnh kháng một chưởng của Đại Tôn.
Trên Đăng
Thiên Thai, sắc mặt Chu Khang Cảnh và Mộ Dung Ngạo Hàn đại biến, trong
lòng hiện lên vô số ý niệ,. Bọn họ vốn tưởng rằng mình đã tiếp cận cảnh
giới vô hạn Đại Tôn, thế nhưng vừa rồi cảm thụ áp lực kia mới khiến cho
bọn họ phát hiện ra, sự chênh lệch của mình và Đại Tôn không chỉ có một
chút.
Khác với oai một chưởng của Thánh Ngôn Đại Tôn, dưới hư ảnh Thiên Khung Đại Tôn, tất cả mọi vật đều nhỏ bé, giống như là con kiến
hôi. Hắn muốn ngươi chết, ngươi phải chết! Đây chính là uy thế của Thiên Khung Đại Tôn.
- Bái kiến Thiên Khung Đại Tôn!
Diệu Âm Tử dẫn đầu quỳ xuống, vẻ mặt kính cẩn.
Ngay sau đó, mọi người trước sau quỳ xuống, đồng thanh hô:
- Bái kiến Thiên Khung Đại Tôn.
Đại Tôn hiện thân đều phải quỳ, cho dù đây chỉ là một hư ảnh.
- Đều đứng lên đi!
Tiếng như sấm động, hư ảnh Thiên Khung Đại Tôn vẻ mặt lạnh nhạt, giống như đế vương nhân gian, tiếp nhận sự triều bái của thần dân.
...
Đợi mọi người đứng dậy, bàn tay to lớn của Thiên Khung Đại Tôn khẽ lật,
trước mặt hắn xuất hiện một lỗ hổng, lộ ra khí tức hỗn loạn.
Không để ý tới ánh mắt kinh hãi của mọi người, vô số vật phẩm từ trong lỗ
hổng bay ra, rơi vào trong lòng bàn tay Thiên Khung Đại Tôn.
- Ngao Uyên...
Thiên Khung Đại Tôn lên tiếng, một thân ảnh cao gầy từ trong đám người bay ra, huyền phù trên không trung.
- Ngao Uyên bái kiến tôn giả!
- Biểu hiện lần này của ngươi không tồi, bản tọa ban thưởng cho ngươi
Thiên Tinh ba trăm, lục phẩm kỳ bảo một kiện, thiên niên Linh Chu mười
con.
- Ngao Uyên tạ ơn tôn giả!
...
- Phong Thần Tú tiến lên phía trước.
Thiên Khung Đại Tôn vừa nói xong, một thân ảnh lảo đảo bay lên không trung, dường như đang say rượu.
Thấy dáng dấp môn nhân như vậy, sắc mặt Thiên Khung Đại Tôn không vui, cũng
không nói thêm gì, trực tiếp ban thưởng cho đối phương, sau đó để hắn
lui ra.
Kế tiếp cũng như vậy, đều vô cùng nhàm chán.
Tới ba vị trí đầu tiên, Thiên Khung Đại Tôn bỗng nhiên dừng lại nói:
- Mộ Dung Ngạo Hàn ở đâu?
- Vãn bối Mộ Dung Ngạo Hàn bái kiến Thiên Khung tôn giả.
Mộ Dung Ngạo Hàn trước mặt Thiên Khung Đại Tôn tận lực biểu hiện khiêm tốn, không dám lộ ra biểu hiện đắc ý.
- Quả nhiên thiên tư hơn người, thật không uổng phí công sức Phong Đạo Huyền tài bồi.
Thiên Khung Đại Tôn lại nói:
- Đây là phần thưởng của ngươi, Thiên Tinh năm trăm, thất phẩm kỳ bảo một kiện, thiên niên linh chu ba mươi con, Đại Tôn cảm ngộ một phần...
Lời vừa nói ra, trên dưới đài tức thì kinh hãi! Những phần thưởng trước tuy rằng quý trọng, nhưng không tính là độc nhất vô nhị, quan trọng nhất
chính là phần cảm ngộ Đại Tôn kia.
Cảm ngộ Đại Tôn kia chính là
ngọn đèn chỉ dẫn tâm linh, chỉ dẫn trong con đường đại đạo vô hình, nếu
như ai thu được phần cảm ngộ này, đường tu hành sau này tương đối bằng
phẳng. Thiên hạ to lớn, tiếp cận sáu vị Đại Tôn, bởi vậy có thể thấy
được cảm ngộ Đại Tôn là thứ khó mà có được. Huống chi, ngưng tụ một phần cảm ngộ, sẽ tiêu hao không ít tâm lực, cho dù có cảnh giới Đại Tôn,
cũng sẽ không tùy ý làm ra, thế mới biết phần cảm ngộ này quý báu ra
sao.
...
Một đoàn huyền quang bay ra, bắn thẳng vào mi tâm Mộ Dung Ngạo Hàn.
Mặc dù Mộ Dung Ngạo Hàn đã sớm biết nội dung trong đó, nhưng việc vui trước mắt, vẫn mừng rỡ như cũ, thế nhưng nơi này không phải là địa phương tốt để tu luyện, bằng không sợ rằng hắn đã luyện hóa đoàn huyền quang kia.
Sau khi tạ ơn Thiên Khung Đại Tôn, Mộ Dung Ngạo Hàn khom người lui ra, sau đó Chu Khang Cảnh tiến lên.
- Chu Khang Cảnh bái kiến Thiên Khung tôn giả.
So với sự câu nệ trịnh trọng của Mộ Dung Ngạo Hàn, Chu Khang Cảnh có vẻ
không kiêu ngạo không siểm nịnh, dù sao xuất thân của hắn cũng là huệ
duệ hoàng tộc, vừa là vua một nước, sự kiêu ngạo từ trong xương cốt
không cho phép hắn cúi đầu.
Thiên Khung Đại Tôn cũng không để ý
tới thái độ của Chu Khang Cảnh, chỉ là dường như có chút hứng thú quan
sát đối phương một phen:
- Tử khí lượn lờ, long hoàng đế tướng,
thiên tử thế tục quả không tầm thường, không ngờ "Tử Khung Chân Long
Giám" đã tu luyện tới đỉnh phong, không tồi, không tồi... Đây là phần
thưởng của ngươi, năm trăm Thiên Tinh, bát phẩm kỳ bảo một kiện, thiên
niên Linh Chu năm mươi con, Đại Tôn cảm ngộ một phần.
Có một màn vừa rồi, mọi người không còn ngạc nhiên nữa.
- Tạ ơn Thiên Khung tôn giả.
Chu Khang Cảnh thu hồi phần thưởng, mặt ngoài nhìn qua không có bất luận
một biến hóa gì, thế nhưng trong nội tâm hắn hiện tại đang kích động
không thôi, so với Mộ Dung Ngạo Hàn chỉ hơn chứ không kém.
...
Sau khi Chu Khang Cảnh lui ra, ánh mắt Thiên Khung Đại Tôn đảo qua hỏi:
- Lý Nhạc Phàm đâu?
...
Phía dưới không có người nào trả lời.
- Lý Nhạc Phàm đâu?
Thanh âm Thiên Khung Đại Tôn một lần nữa vang lên, thế nhưng đợi một lát cũng không thấy có người trả lời.
Trên Đăng Thiên Thai, đám người Thanh Thiên, Thiết Nam nhìn nhau, vẻ mặt Khấu Phỉ, Vương Sung càng bất đắc dĩ.
Do dự mãi, Khấu Phỉ không thể làm gì khác hơn là tiến lên phía trước nói:
- Thiên Khung tôn giả, tiểu tử Lý Nhạc Phàm này có thương tích trong
người, vì vậy không thể qua đây, xin tôn giả đừng trách tội.
- Ồ?
Thiên Khung Đại Tôn lên tiếng, ngữ khí trầm ổn nói:
- Chuyện này vô phương, nếu hắn không thể qua đây, vậy ngươi đem phần
thưởng của hắn chuyển lại cho hắn đi a... Năm trăm Thiên Tinh, bát phẩm
kỳ bảo một kiện, thiên niên Linh Chu trăm đầu, Đại Tôn cảm ngộ hai phần.
Đại Tôn cảm ngộ hai phần? Hai phần?
Oanh!
Lần này toàn bộ Thiên Tuyệt Cốc sôi trào, hai phần Đại Tôn cảm ngộ là cái
khái niệm gì a, quả thực chính là đại cơ duyên thiên địa!
Cả một
đám đỏ mắt, nếu như không phải đây là Thiên Tuyệt Cốc, nếu đây không
phải là phần thưởng Đại Tôn tự thân phát ra, nếu không phải còn Đại Tôn ở nơi này, sợ rằng đã có người liều lĩnh xông lên chém giết.
- Cửu Châu loạn kiếp, sinh linh đồ thán, ba ngày sau định chủ thiên hạ, Tu Hành Giới không được tham dự.
Sau khi phát thưởng, thông báo sự tình, nhiệm vụ của Thiên Khung Đại Tôn
cũng coi như hoàn thành viên mãn. Hư ảnh kia cũng dần dần tiêu tán.
Khấu Phỉ ngây ngốc nhìn phần thưởng của Thiên Khung Đại Tôn phát cho, tâm
thần không kiềm chế được, mãi đến khi Thiên Khung Đại Tôn rời đi hắn
cũng quên hành lễ.
...
Sau khi Thiên Khung Đại Tôn rời đi, mọi người giống như được đại xá đều thở phào nhẹ nhõm.
Ẩn Lâm đại hội còn phải tiếp tục, lúc này thanh âm của Diệu Âm Tử lại vang lên:
- Hiện tại bắt đầu, "Chiến bảng" và "Sinh tử bảng" đều xuất hiện, nếu tự tin thì đều có thể lên đài.
Sau khi nói xong, Diệu Âm Tử dẫn động bí quyết, trên Đăng Thiên Thai lần
thứ hai bay ra hai thạch thai thật lớn, huyền phù trên không trung.
Cùng lúc đó, phía bênh cạnh Đăng Thiên Thai quang mang tăng vọt, từng cái
tên hiện ra, đây chính là những người lưu trên "Chiến bảng" và "Sinh tử
bảng".
Mọi người tâm thần kích động, tranh đấu đã sắp bắt đầu.