Tại một ngọn núi vô danh, nơi đây mây mù che phủ. Vạn vật dần ấm lên trong mùa đông lạnh giá, màu trắng bàng bạc bao phủ lên tuyết khi trời sáng.
Những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu sáng mang tới sinh cơ tràn trề, núi non hùng vĩ xanh biếc như được phủ lên một lớp bạc dày đặc rực rỡ.
Ở sâu trong núi có một hàn đầm, quanh năm không đóng băng nhưng cực kỳ lạnh lẽo.
Lúc này, có hai gã thiếu niên để mình trần đang nổi bồng bềnh bên trên hàn đầm, trên người có một lớp sương trắng mỏng manh vờn quanh, mơ hồ như là thần tiên vậy.
"Bùng!"
Trong đầm nước đột nhiên nổ tung, hai gã thiếu niên phóng vụt lên cao, sau đó từ từ hạ xuống.
"A Tuấn, tu luyện thật sự là khổ cực! Cũng không hiểu sư phụ lúc đầu làm sao vượt qua được".
"Hắc hắc… Thật may mắn là chúng ta có sư phụ tốt, đã giúp chúng ta đả thông kinh mạch toàn thân… Thêm nữa còn lưu lại cho chúng ta những kinh nghiệm tâm đắc, bí kíp võ công, cuối cùng bây giờ đã có chút thành tựu".
"Đáng tiếc chúng ta đã đi vào những con đường không giống nhau, sau này sẽ tự phải dựa vào bản thân rồi".
"Sư phụ đã từng nói, muốn thành công thì phải dựa vào cố gắng của chính mình".
"Đúng vậy! Khổ luyện mấy tháng, thành quả so với chúng ta dự đoán còn tốt hơn… A Tuấn, còn có hai ngày nữa là hết năm rồi, chúng ta có nên ra ngoài xem xét một chút không".
"Ừ, ta cũng có ý định này. Với thực lực chúng ta bây giờ, tự bảo vệ hẳn là phải không vấn đề".
Đột nhiên! Trên bầu trời có bồ câu đưa thư bay tới, thiếu niên cao gầy lấy thư ra xem, vừa nhìn đột nhiên sắc mặt đại biến!
"Làm sao vậy A Tuấn?"
"Huynh đệ dưới chân núi truyền đến tin tức… Bên ngoài, đã xảy ra chuyện!"
…
Niên niên tuế tuế tân giáp chí
Tuế tuế niên niên quá hàn đông
Đại tuyết phân phi tán tường thụy
Loạn thế nhân gian hoàn thái bình!
(Năm năm tháng tháng lại qua đi
Tháng tháng năm năm đông cuối kỳ
Tuyết rơi có phải điềm lành đến
Loạn thế nhân gian vẫn thái bình!) - huntercd
Hôm nay đã là cuối đông, tiếng trẻ em đốt pháo, gõ thanh la, đánh trống vang dội khắp nơi, dân chúng thiên hạ vẫn vui mừng như trước. Tuy là loạn thế, nhưng trong lòng bọn họ vẫn ôm ấp hy vọng tốt đẹp.
Có người hạnh phúc thì sẽ có người bất hạnh, không khí bên ngoài thì tốt đẹp, nhưng trong quân doanh hết thảy vẫn như cũ, bọn họ vẫn cách hạnh phúc một khoảng rất xa.
Sáng sớm tuyết không rơi.
Nơi Tĩnh quốc quân đóng quân là một vùng tuyết trắng mênh mông, mọi việc trong doanh trại bắt đầu tiến hành bình thường. Khói bếp bay lên, dọn tuyết bố trí phòng ngự, binh sĩ tuần tra, binh lính tập luyện…
Giữa sân tập…
"Đội thứ nhất lên!"
"Hây…"
"Giết… giết…"
"Đội thứ hai lên!"
"Hây…"
"Giết… giết…"
Cuối đông ở phương Bắc lạnh ghê gớm! Bọn lính cắn răng luyện tập trong băng tuyết, miệng thở ra sương trắng, tay bị lạnh cóng… Có lẽ là do tưởng nhớ thân nhân, có lẽ là do khát vọng sinh tồn, bọn họ vì lòng tin của chính mình mà vẫn kiên trì.
"Tới rồi! Lý tiên sinh tới!"
Một tiếng kinh hô, đám binh sĩ dừng thao tác trong tay lại, chăm chú nhìn vào một góc trong sân tập, ngay cả đại tướng đầu lĩnh cũng quay đầu nhìn lại, trên nét mặt tràn đầy vẻ mong chờ.
Chỉ thấy ở một góc xa trên sân tập, một loạt tướng sĩ đứng sắp hàng chỉnh tề, bọn họ chỉ mặc áo mỏng, đao dựng trước chân, đứng thẳng lưng, dáng vẻ hiên ngang hiện lên hai chữ tự hào.
Những người này đều do Trương Phong Nghị cẩn thận lựa chọn ra, là những chiến sĩ được theo Nhạc Phàm học đao. Bốn đại doanh lựa chọn được một người, cận vệ doanh được một người, thêm vào Trương Tĩnh Cừu, Trương Uyển Anh, Vương gia ba huynh đệ, Hoa Khuê và Liêu Cường, tổng cộng mười hai người.
"Trời ơi! Nhạc huynh đệ rốt cục đã tới, ngày đại hàn cũng không cho ngủ thêm một chút".
"Là vậy mà, ta vốn số khổ. Sắp chết cóng đến nơi rồi, thực sự là số khổ!"
"Chúng ta cũng lạnh cóng cả rồi! Số khổ! Hắc hắc…"
Không cần nhìn cũng biết là ba gã náo nhiệt nhà họ Vương, nói nhảm liên tục làm cho mọi người bật cười, Trương Uyển Anh không nhịn được cũng phải mỉm cười.
Hoa Khuê cùng Liêu Cường cười hắc hắc, đang muốn đáp lời, đã thấy Trương Tĩnh Cừu lạnh lùng nhìn lại, bộ dạng của nhân vật này khiến cho mấy người trong lòng lạnh ngắt, nhất thời bọn họ sợ đến không dám lên tiếng nữa.
Nhạc Phàm chậm rãi đi tới, vẻ mặt dứt khoát lạnh lùng. Hắn sớm đã có thói quen hay để ý đến ánh mắt của người khác, tuy nhiên cũng không thích để ý tới. Có lẽ chỉ trước mặt bằng hữu thân thiết, hắn mới có thể thả lỏng thần kinh của mình.
Tiến lên quay về phía mười hai người, Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Ý chí là mấu chốt sống còn, lúc trên chiến trường, không có gì có thể quan trọng hơn so với việc sống còn!"
Mọi người trầm mặc! Bọn họ đã trải qua sinh tử, làm gì không rõ ý tứ của Nhạc Phàm.
Những ngày này, tình hình chiến sự yên bình. Mười hai người nhân cơ hội này, không chút lơ là luyện tập mấy động tác của Nhạc Phàm truyền thụ, cũng có một vài kỹ xảo dùng đao. Cho tới bây giờ, đã nắm được căn bản.
Nhạc Phàm cũng không nói gì nhiều chỉ ngắn gọn: "Nhớ kỹ, đao pháp của ta, chỉ để giết người!"
Lời nói vừa dứt, Nhạc Phàm tiện tay rút đại đao của một người trước mặt, bắt đầu múa đao…
Khảm (chặt), phách (bổ), chuyển (xoay), giá (đỡ), đạn (búng), trảm (chém), tha (kéo), không có động tác hoa mỹ, không có khí thế làm cho người ta sợ hãi, càng không có lực sát thương gì, bảy động tác đơn giản lần lượt được lặp đi lặp lại…
Mọi người thấy vậy đều nghi hoặc, rõ ràng mấy chiêu này chính là mấy động tác Nhạc Phàm vẫn bắt bọn họ phải luyện tập, không có điểm nào đặc biệt cả.
Mọi người đương nhiên không cho rằng Nhạc Phàm lại đùa bỡn mình, Vì vậy tiếp tục nhìn xem…
Theo động tác dần nhanh hơn của Nhạc Phàm, đao phong càng lúc càng lớn! Bốn phía sân tập yên tĩnh dị thường, cuối cùng chỉ nghe được tiếng từng đợt đao phong chém vào không khí…
"Vù…"
"Xoẹt… xoẹt"
Hai tay biến hóa càng lúc càng nhanh, thế đao càng múa càng mãnh liệt… Bảy động tác đơn giản biến hóa liên miên bất tuyệt, trở nên cực kỳ tự nhiên.
"Ồ…" Mọi người than lên kinh hãi, lập tức ngưng thở, mắt nhìn không rời phía trước, sợ bị bỏ sót mất dù chỉ nửa điểm. Vòng quanh như thế, bọn họ cũng thấy hoa cả mắt.
Đao ảnh đầy trời không ngừng biến hóa… Một hồi thì biến thành hình tròn, bao bọc lấy Nhạc Phàm ở giữa; một hồi giống như đá lớn vỡ tung, bắn vọt ra bốn phương tám hướng; một hồi lại như hàng vạn con ngựa phi chồm lên, khí thế đồ sộ chấn động tinh thần mọi người; một hồi như chiến trường chém giết, sát khí tung hoành ngang dọc…
Áp lực thật lớn, tụ tập dày đặc làm cho người ta sắp ngạt thở! Đao phong mãnh liệt lạnh buốt từng đợt một quất vào mặt đau rát! Đám người ở sân há hốc mồm, trong lòng đã bị chấn động tới cực điểm!
Xưng danh "Đao cuồng" thực nào phải hư danh. Khí thế thật bá đạo! Đao pháp thật điên cuồng! Thật là một người lợi hại!
Sau một hồi biểu diễn luyện qua, Nhạc Phàm lại nhất nhất chỉ dẫn chỗ nối liền với nhau của đao pháp, thấy vậy binh lính của hắn hâm mộ không thôi. Tuy nhiên, bọn họ cũng mừng thầm vì đã có thể may mắn học được đao pháp như vậy, trong lòng rất thỏa mãn. Không dám mong có thể trở thành cao thủ lợi hại, chỉ mong rằng có thể sống sót trên chiến trường.
Trở lại doanh trướng của mình, Nhạc Phàm tiếp tục tu luyện nguyên khí.
Trải qua nhiều ngày suy nghĩ, rốt cuộc hắn đã minh bạch được một chuyện. Tu luyện tại sa trường, nguyên khí đặc biệt tụ tập nhanh hơn và có hiệu quả hơn, giống hệt như năm đó tu luyện tại "Tử dịch doanh". Bởi vì nơi đây có lưu lại nguyên khí của người đã chết, đó là tinh hoa của tính mạng.
Hiện tại nguyên khí trong cơ thể của Nhạc Phàm rốt cuộc đã khôi phục được ba thành, mặc dù không nhiều lắm, nhưng ngần đó cũng đủ để cho hắn ứng phó với thay đổi của tương lai.
"Tiên sinh!"
Vệ binh bên ngoài doanh trướng khẽ gọi, dứt lời nói: "Chủ soái kêu ta mời tiên sinh tới một chuyến".
"Ừm".
Nhạc Phàm đi vào bên trong doanh trướng chủ soái, tại đây chỉ có Trương Phong Nghị, Cừu Mính, Trần lão tướng quân ba người.
"Trương Thúc, Mính Di, Trần lão bá…"
Trương Phong Nghị cười hỏi: "Tiểu Phàm, ngươi cần mấy món đó chúng ta đều chuẩn bị được rồi, thực ra ngươi định làm gì vậy?"
"Đều đủ rồi?" Nhạc Phàm tinh thần run động.
"Hắc! Đương nhiên là đủ, nhiều món như vậy làm cho chúng ta phải cấp bách chuẩn bị trong mấy ngày đó! Bây giờ có phải nên nói ra để dùng làm gì không?"
Ngay từ ngày đó khi Nhạc Phàm đáp ứng trợ giúp bọn họ, hắn đã nhờ Trương Phong Nghị chuẩn bị cho hắn một số lớn tư liệu để dùng, như thiết sa, huyền thạch, mộc trang… Trương Phong Nghị cũng không biết Nhạc Phàm cần những đồ vật này để làm gì, ngay cả Cừu Mính cũng rất nghi hoặc. Bất quá, sau này bọn họ sẽ biết được rằng, khổ cực của mình chẳng những không có uổng phí, mà còn làm cho bọn họ cảm thấy phi thường ngoài ý muốn, rung động, kinh hãi!
Nhạc Phàm không đáp hỏi lại: "Trương Thúc, 'Tĩnh Quốc quân' phòng ngự như thế nào?"
"Hai mặt thọ địch, mười bảy vạn binh lực không chống đỡ nổi ba đợt tấn công lớn" Lão tướng quân bật thốt lên ra, lão đặc biệt hiểu rõ về tình hình của "Tĩnh Quốc quân".
Trương Phong Nghị nói thêm: "Bây giờ có Tiểu Phàm ở đây, bọn họ cũng không dám tới làm bừa. Nếu thực sự dùng tới đao pháp Tiểu Phàm truyền thụ, chúng ta tự bảo vệ mình hẳn là không thành vấn đề".
Cừu Mính trong mắt có ý cười nói: "Tiểu Phàm hỏi vậy, chẳng lẽ có tính toán gì hay hơn chăng?"
Nhạc Phàm gật đầu nói: "Đúng! Công thành…"
"Cái gì?! Công thành?!" Mọi người cảm thấy khó thở, đột nhiên không biết làm sao nói tiếp.
Lại là Cừu Mính mở miệng trước tiên: "Đánh chiếm thành Hà Giang là biện pháp nguy hiểm nhất, nếu thành công, có thể đạt được ích lợi lớn nhất… Nhưng không biết Tiểu Phàm có nghĩ kỹ chưa, cho dù có ngươi hỗ trợ, chúng ta muốn công thành vẫn còn rất miễn cưỡng. Nếu chẳng may lưỡng bại câu thương, thế lực khác tất sẽ thừa cơ mà vào".
"Đúng vậy đúng vậy! Nếu không nắm chắc toàn thắng, biện pháp này tuyệt đối không thể làm được!" Trương Phong Nghị, Trần lão tướng quân cũng hiểu rõ lợi hại trong đó.
"Cho nên con cần tới những tư liệu này để bố trí chiến trận…" Nhạc Phàm kế tiếp đem ý nghĩ của mình nói cho ba người một lần.
Trận pháp! Đúng vậy, Nhạc Phàm chính là muốn trước khi đánh trận, bố trí một trận pháp thật lớn! Lấy địa hình làm gốc rễ, lấy quân làm lực, lấy thuật làm trọng tâm.
Năm đó, Nhạc Phàm học được thuật đánh trận ở chỗ Lệ Vân lão nhân, lại từng ở trong sa trường đánh giết tới bốn năm, hiểu rõ được biến hóa của quân tình, thuật đánh trận tuyệt đối là mấu chốt của hai bên khi đối đầu.
Đương nhiên, đánh trận thông thường mọi người đều biết cách điều khiển, Trần lão tướng quân cùng Cừu Mính cũng được xem như cao thủ về mặt này, tự nhiên tác dụng đối với bọn họ không lớn. Nhưng cái mà Nhạc Phàm bày trận đánh, chính là sáng kiến kết hợp kỳ môn thuật với trận pháp, trong đó không chỉ có mỗi một hai điểm huyền diệu.
Phải biết rằng, thuật đánh trận đối với kỳ môn thuật mà nói, có thể nói rất là nông cạn nhỏ hẹp, từ cổ chí kim cơ hồ không có ai lại đi tập trung vào nghiên cứu cả. Nói một cách khác, kỳ môn thuật mặc dù huyền diệu, nhưng phạm vi thực dụng chỉ tính là nhỏ. Trên chiến trường sử dụng tới mấy vạn đại quân để đánh giết, hoàn toàn không thích hợp cho quân của hai bên dùng khi chiến đấu.
Tại "Ẩn tiên cốc" sau khi theo Hoàng Phủ lão nhân học tập trận pháp, Nhạc Phàm đã từng nghĩ tới việc đem thuật đánh trận cùng kỳ môn thuật dung hợp sử dụng, thế nhưng hắn quá bận rộn bôn ba, lại không có điều kiện như hiện nay, cho nên mới đành gác lại cho tới bây giờ.
Hôm nay đúng là cơ hội, Nhạc Phàm tinh thông "chiến trận", "kỳ môn" hai nhà sở trường, dựa vào xúc giác trời sinh, đem hai món rất huyền diệu này kết hợp lại… Mặc dù là tự mình mày mò nghĩ ra, tuy không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng Nhạc Phàm rất tự tin có thể thành công.
Hắn đem loại dị học mới này đặt tên là "Kỳ môn chiến trận"!