- Đây rốt cuộc là như thế nào?
Long Tuấn có chút không rõ, Đình Nghị á khẩu không trả lời được.
- Long soái, Đình thiếu.
Lăng Thiên và mấy lão nhân thân quen bắt chuyện, sau đó quay về phía Nhạc Phàm khom người thi lễ thật sâu:
- Lăng Thiên bái kiến Lý đại ca.
Nhạc Phàm đối với Lăng Thiên có ân cứu mạng, bọn người Long Tuấn cũng từng
nghe nói qua, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Lăng Thiên nhiều năm qua
thủ hộ biên quan. Chỉ là, vị Ngưng nhi cô nương này quả thực là môn đồ
đại tôn, vì sao lại có quan hệ với Nhạc Phàm, mọi người quả thực có chút khó hiểu.
Lăng Thiên thấy vậy nói:
- Chư vị, đây chính là gia tỷ của ta, nguyên danh là Lăng Tố Tâm.
Mọi người nghe xong bừng tỉnh, hóa ra hai người là tỷ đệ, từng chịu qua ân huệ của Lý Nhạc Phàm, thảo nào lại như vậy.
- Lăng Thiên, Lăng Tố Tâm, hóa ra là các người.
Nhạc Phàm chăm chú đánh giá tỷ đệ hai người, trong đầu lại hiện lên hồi ức
bên trong khách điếm năm đó... Bọn họ chính là hai người mà Nhạc Phàm
trong lúc vô tình cứu được, đó chính là hai đứa trẻ mồ côi của Bích
Huyết Sơn Trang.
Thấy đối phương nhận ra mình, Ngưng Nhi mừng rỡ, mỉm cười nói:
- Năm đó nếu không phải Lý đại ca xuất thủ tương trợ, Tiêu bá bá cùng
chúng ta chỉ sợ đã phơi thây nơi hoang dã từ lâu. Đại ân đại đức như
vậy, chúng ta vẫn khắc sâu trong tâm khảm. Chỉ tiếc ngày ấy trong Võ Lâm đại hội, lập trường của Ngưng Nhi và Lý đại ca khác nhau cho nên không
tiện gặp mặt, xin Lý đại ca không vì đó mà phiền lòng.
- Tiêu quản gia bây giờ sao rồi?
Nhạc Phàm bỗng nhiên nhớ tới Tiêu Cần, nhớ tới dáng người kiên cường, trung trực kia, đáng để cho hắn tôn kính.
- Tiêu bá bá người..
Lăng Thiên muốn nói lại thôi, Ngưng Nhi có chút đau buồn nói:
- Tiêu bá bá đã sớm không còn trên nhân thế, năm đó Tiêu bá trong lúc đem theo chúng ta Bắc thượng, vốn định tìm một chỗ ẩn cư, yên ổn mà sinh
sống, thế nhưng trên đường chúng ta lại gặp cừu nhân truy sát, cuối cùng Tiêu bá vì cứu chúng ta mà bị thương nặng, vết thương mới chồng lên vết thương cũ. Không bao lâu sau dưới cơ duyên xảo hợp, hai người chúng ta
tiến nhập Bắc Cực Tuyết Vực, gặp được tông chủ Thiên Tuyết Lĩnh, được
người thu làm môn hạ.
Bằng một câu nói, nói hết ra những đau khổ
của hai người. Có thể tưởng tượng ra, năm đó, tỷ đệ hai người bọn họ
gian khổ cỡ nào. Cũng may hiện tại hai người đều bái nhập làm môn hạ thế lực của Đại Tôn, tỷ tỷ lại là môn đồ của Chúc Huyễn Đại Tôn, có địa vị
phi phàm.
Long Tuấn hỏi:
- Lăng Thiên huynh đệ, sau này ngươi có tính toán gì không?
Lăng Thiên chính là nòng cốt trọng yếu trong Tĩnh Quốc quân, nếu như đột
nhiên rời đi, sợ rằng đối với quân tâm có sự ảnh hưởng lớn, ai cũng
không nguyện ý nhìn thấy chuyện này. Đương nhiên, Long Tuấn cũng không
nghĩ tới chuyện đối phương sẽ ở lại, chỉ là hi vọng có thể tìm ra cách
an bài thỏa đáng.
Trầm ngâm chốc lát, Lăng Thiên nhìn tỷ tỷ của mình rồi nói:
- Kỳ thực, những năm gần đây ta đã cho biên quan là quê hương của mình,
sao lại có thể rời đi được, thế nhưng tông môn lại có ân tái tạo ta cho
nên ta mới phải trở lại. Về phần chuyện biên quan, ta đã an bài thỏa
đáng, mọi người không cần lo lắng. Nếu như sau này có cơ hội, ta nhất
định còn có thể trở về.
Nghe hắn nói như thế, đám người Long Tuấn cũng không nói gì nữa, chỉ là tiếc hận khách sáo nói vài câu. Nhiều năm chi giao, cuối cùng nói tới phân ly, trong lòng bọn họ không khỏi có
chút khó chịu.
Hàn huyên một lát, Ngưng Nhi lại mở miệng nói:
- Lý đại ca, kỳ thực lần này ta qua đây, chủ yếu là có chuyện muốn báo
cho mọi người biết, hy vọng mọi người có thể chuẩn bị cho tốt.
- Mời cô nương nói:
Mọi người tức thì nghiêm túc lại, Ngưng Nhi tiếp tục nói:
- Hiện tại Thần Châu hỗn loạn, bách tính gặp nạn, nếu cứ tiếp tục như
vậy, Tu Hành Giới khó có thể tránh khỏi việc bị cuốn vào trong đó, đến
lúc đó chắc chắn sẽ nhấc lên một hồi hạo kiếp thiên địa, mấy vị Đại Tôn
cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vì vậy quyết định thông
qua Ẩn Lâm đại hội hóa giải Thần Châu chi loạn.
Thần Châu cũng
chính là Cửu Châu, chính là căn cơ của Tu Hành Giới, hiện tại lại loạn
thành như vậy, Đại Tôn bọn họ há có thể ngồi yên. Chuyện này trong lòng
mọi người đều hiểu rõ, chỉ là tình huống cụ thể lại không biết rõ, hiện
tại nghe Ngưng Nhi nói như vậy, tựa hồ giữa các Đại Tôn đã có ước định.
Đám người Thanh Thiên và Ngũ Tử nhìn đám người Nhạc Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, hiển nhiên không biết nội tình.
- Ngưng Nhi cô nương, vậy ý tứ của mấy vị Đại Tôn là sao?
Long Tuấn và Đình Nghị vội vàng hỏi, đối với bọn họ mà nói, quốc gia đại sự
mới là trọng yếu, dù sao đó cũng là thứ bọn họ phấn đấu nhiều năm, không biết đổ xuống bao nhiêu tâm huyết và mồ hôi, há có thể không quan tâm
sao?
Ngưng Nhi nghiêm túc nói:
- Thế tục giới Thần Châu
hiện tại có bốn phương thế lực, Đại Minh Chu Khang Cảnh, Mộ Dung tộc,
Tĩnh Quốc Quân và chúng cao thủ giang hồ. Ý tứ của mấy vị Đại Tôn chính
là để bốn thế lực này tự tuyển ra một vị đại biểu, sau đó bốn vị đại
biểu này quyết chiến với nhau, ai thắng thì thế lực kẻ đó sẽ nắm trong
tay thế tục Thần Châu, những thế lực khác phải thối lui, nếu như có
người dám làm trái việc này, Đại Tôn chắc chắn sẽ tự mình xuất thủ trấn
áp.
Dùng luận võ quyết định đại thế thiên hạ, mặc dù có chút khó
coi, thế nhưng mọi người phải công nhận rằng đây là phương pháp đơn giản mà trực tiếp nhất. Hơn nữa lại khống chế được cục diện hỗn loạn ở Thần
Châu trong phạm vi nhỏ nhất.
Nghe Ngưng Nhi giảng giải, mọi người đều không hẹn mà nhíu mày, đây là ý chỉ của Đại Tôn, không thể thay
đổi, chỉ là trong lòng bọn họ có chút bài xích. Chỉ một câu nói là có
thể quyết định vận mệnh của mấy nghìn vạn bách tính Thần Châu sau này,
những người này rốt cuộc là vì được sống mà nên cảm thấy may mắn, hay là vì số phận tương lai mà nên bi ai đây? Ai lại muốn số phận của mình bị
người khác thao túng? Chỉ là dưới lực lượng cường đại tuyệt đối, không
có người nào dám phản kháng mà thôi.
- Ai!
Một tiếng thở dài vang lên cắt đứt ý nghĩ của mọi người, Khấu Phỉ chậm rãi nói:
- Kỳ thực là chúng ta suy nghĩ quá nhiều, đối với người thường mà nói,
đây chính là đại hỉ, dù sao Thần Châu đã rối loạn lâu như vậy, mọi người đã sớm mong muốn được sống trong yên bình. Tuy rằng bọn họ không thể
nắm giữ số phận của mình, thế nhưng một cuộc sống bình thường, yên ả
chính là thứ mà bọn họ cần.
Năm tháng qua đi, giấc mộng trăm năm, bọn họ chính là tội nhân bị nhốt trong Thần Châu này, vĩnh viễn cũng
không thể nào đánh lại, phá vỡ gông xiềng số phận. Người bình thường đi
đường bình thường, kết cục như vậy mới là tốt nhất.
Một lát sau, Ngưng Nhi bỗng nhiên truyền âm nói:
- Lý đại ca, Chúc Huyễn Tôn giả có chuyện nhờ ta nhắc nhở huynh, Thánh
Ngôn Đại Tôn và Thiên Loan Đại Tôn dường như đã đạt thành hiệp nghị, hi
vọng huynh nên tự giải quyết cho tốt.
Nói xong, Ngưng Nhi không ở lại nữa, cùng với Lăng Thiên cáo từ mà đi.
Trong lòng Nhạc Phàm hiện tại đang âm thầm phỏng đoán ý tứ của đối phương.
Chúc Huyễn Đại Tôn này rốt cuộc là có ý gì, vì sao lại thiện tâm nhắc
nhở hắn? Vô Danh Đại Tôn bảo hắn đề phòng người này, không nghĩ tới
người này lại đi trước một bước tự tìm tới cửa, lợi hại trong đó thực sự khó mà nghĩ ra.
Nếu không nghĩ ra, Nhạc Phàm sẽ không suy nghĩ
nữa, hắn cũng mặc kệ Thiên Loan Đại Tôn có ý đồ gì với mình. Dù sao đi
nữa hắn cũng không có ý định đầu nhập vào Thánh Vực, hắn muốn nắm giữ
vận mệnh của chính mình.
Bên kinh, Đồng Tường không nhịn được mà thấp giọng nói:
- Đại ca, Đại Tôn muốn lấy thắng bại định quyền sở hữu Thần Châu, vậy thì giang hồ của chúng ta cũng ở trong đó sao?
Vốn Thiên Đạo liên minh bọn họ coi giang hồ chính là căn cơ, cùng tranh hơn thua với các thế lực lớn trong Tu Hành Giới, thế nhưng đột nhiên Đại
Tôn lại ra một chiêu như vậy, cũng đã phá hỏng kế hoạch của bọn họ, một
phen tính kế đã sôi hỏng bỏng không, cái này làm sao không khiến cho
Đồng Tường nóng nảy.
- Việc này vô phương.
Thiết Huyết vô cùng bình tĩnh, ngữ khí nhàn nhạt nói:
- Mấy vị Đại Tôn muốn củng cố địa vị của bản thân thì phải áp chế việc
pháp triển của thế tục, việc này vốn ta cũng đã dự liệu được. Chỉ là,
bọn họ thiên tính vạn tính lại quên đi một chuyện, đó chính là nhân tâm. Người bình thường đi đường bfnh thường, can tâm chịu sự an bài của bọn
họ. Thế nhưng những người không can tâm làm phàn nhân, không chịu cô
đơn, sao lại chịu sự áp đặt đó? Mà những người này là người cùng chung
chí hướng với chúng ta, ta có thể tranh thủ.
Đồng Tường nghe vậy tức thì bình tĩnh lại, lại nói:
- Thế nhưng... Đại ca, nếu nhưng chúng ta và Tu Hành Giới phát sinh xung đột, chẳng phải là sẽ liên lụy người vô tội sao?
- Muốn đánh vỡ ao tù, hi sinh khó tránh khỏi....
Ánh mắt Thiết Huyết âm trầm nói:
- Chỉ là việc này ta đã sớm có an bài, vì vậy đem Thiên Đạo liên minh
thoát ly khỏi thế lực giang hồ. Chính vì thế có thể phân chia ra giới
hạn với thế tục. Cứ như vậy, những việc chúng ta làm cũng sẽ không chân
chính ảnh hưởng tới sự phát triển của thế tục.
Trữ Uyển Can bên cạnh có chút lo lắng nói:
- Đại ca, gia gia và Phượng di đang bế quan, nếu như Đại Tôn không để để ý tới mặt mũi mà xuất thủ, chúng ta nên làm thế nào đây?
- Điểm ấy muội không cần phải lo lắng.
Thiết Huyết khoát tay nói:
- Đại Tôn sẽ không đơn giản mà ra tay như vậy, đây chính là hiệp định
thời thượng cổ, chỉ cần chúng ta không chạm đến điểm giới hạn của bọn
họ, bọn họ sẽ không tự mình xuất thủ. Chờ sau khi Lê trưởng lão và
Phượng trưởng lão xuất quan, tự nhiên sẽ có đối sách.
Vô luận là Đồng Tường hay Trữ Uyển Can đối với Thiết Huyết đều vô cùng tín phục, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Mà trên Đăng Thiên Thai, người chủ trì rốt cuộc đã lộ diện.