Trong căn phòng nhỏ tại thành Khai Phong, Nhạc Phàm đang ngồi xếp bằng điều tức trên giường gỗ. Hắn để mình trần, có thể thấy nhiều năm qua vẫn còn những dấu vết mờ mờ khắc ghi những trận đánh để sinh tồn, càng là minh chứng thật sống động. Có lẽ, nếu có một ngày những dấu vết đó mất đi, Nhạc Phàm mới có thể thật sự quên hết những quá khứ!
Cửa bị đẩy ra, một người trẻ tuổi diện mục thanh tú đang cầm quần áo tiến vào, hắn chính là gã sai vặt Vân Phương ngày ấy ở Ứng Thiên thành đã tiếp ứng cho Nhạc Phàm.
Vân Phương tới đây cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là Quý lão an bài hắn vẫn chú ý đến mọi tình huống của Nhạc Phàm. Cho nên hắn mới có thể kịp thời xuất hiện đúng vào thời điểm mấu chốt cứu thoát Nhạc Phàm.
Đêm qua đánh nhau một trận, sau đó mặc dù Nhạc Phàm thoát khỏi sự khống chế của 'Vu Thuật', nhưng vì vậy nguyên khí của bản thân y tổn thất nặng nề, suy yếu hôn mê. Lực công phá cực mạnh của "Phích Lịch Đạn" đánh bay Nhạc Phàm đến sau bể non bộ của Tướng Quốc Tự, nếu gân cốt của hắn không cứng rắn bền bỉ, sợ rằng đã tan xương nát thịt. Bây giờ hồi tưởng lại, vẫn có chút bàng hoàng.
"Vân Phương, bên ngoài tình huống như thế nào?" Nhạc Phàm chậm rãi mở hai mắt, vẻ thờ ơ lãnh đạm trên mặt không che dấu được nỗi u buồn trong mắt.
Vân Phương tiến lên đặt quần áo xuống, cười vui vẻ nói: “Lý đại ca cứ yên tâm tu dưỡng, tình hình bên ngoài đã ổn định rồi, về điểm này Hình đại nhân thực là có năng lực. Vị Thi cô nương đó và Tiểu Thanh nha đầu mà ca ca nói tới cũng đều khỏe, hiện đang tìm ca ca ở xung quanh. Bất quá, ca ca có thể yên tâm, 'Minh Nguyệt lâu' này là địa phương che dấu thân phận của chúng ta, không ai có thể tìm đến nơi đây. Chỉ có điều, nơi này hơi ồn ào một chút thôi. Hắc hắc!" Nói tới đó xấu hổ gãi gãi đầu.
Nơi này đâu chỉ ồn ào có một chút! Đơn giản là ồn ào từ sáng sớm đến khuya, lại nhộn nhịp từ khuya tới sáng. Không sai! Kỳ thật, "Minh Nguyệt lâu" chính là một thanh lâu duy nhất trong thành Khai Phong.
Thanh lâu này cũng không phải do 'Thần Ky Các' mở ra, mà là dùng người khác mở, cho nên ở dưới tình huống bình thường, tuyệt đối sẽ không ai đi tra xét tới nơi ô uế đầy chướng khí như thế này.
Nhạc Phàm khẽ gật đầu cũng không thèm để ý tới hắn, chậm rãi ngáp dài, tựa hồ tâm sự vơi đi khá nhiều. Cười nhạt nói: "Nhìn vẻ mặt ngươi như thế, có phải đã có tin tức tốt truyền tới đúng không?"
“Ồ! Cái này người cũng biết sao?” Vân Phương sửng sốt, cười ngây ngốc nói: “Đúng đúng, Quý lão truyền thư tới, người ca ca muốn tìm bây giờ đã có tin tức rồi.
“Có tin tức nhanh vậy sao?” Nhạc Phàm run lên, lần đầu lộ ra vẻ mặt khác thường, nỗi lo nhiều năm rốt cục nhanh chóng đã có kết quả, trong lòng nhất thời cảm khái vạn phần!
Vân Phương cười nói: “Quý lão bọn họ và Lệ đại soái đều là người đồng niên, cho nên cũng đưa ra rất nhiều phương tiện để tra tìm”.
“Lần này coi như có được lời giải thích với Lệ gia gia rồi!” trong lòng xoay chuyển, Nhạc Phàm liền hỏi: “Bọn họ là ai?”
“Cái này…” do dự một lát, Vân Phương nói: "Quý lão để ta nói cho ca ca tin tức trước, cho ca ca câu trả lời".
"…" Nhạc Phàm lại gật nhẹ đầu.
Vân Phương nghiêm mặt nói: “Quý lão nói, có một số việc muốn tự ca ca quyết định, nhưng bất kể ca ca quyết định như thế nào, lão đều sẽ ủng hộ vô điều kiện. Đây là sự tín nhiệm của bọn họ đối với ca ca, bởi vì, ca ca đáng để bọn họ tin tưởng".
Lời nói này từ trong miệng Vân Phương nói ra, có vẻ có chút kích động, đây đúng là sự khẳng định đối với một người, mà người trước mắt chính là một người làm cho người khác tôn kính.
"Ta đã hiểu" Ba chữ thật thản nhiên, nói lên sự kích động cùng cảm tạ trong lòng Nhạc Phàm. Kỳ thật, hắn có thể không cần phải nói gì hết.
Vân Phương điều chỉnh trở lại, khôi phục vẻ tươi cười nói: “Trương Phong Nghị, nói vậy người này Lý đại ca cũng nghe nói qua chứ?”
Nhạc Phàm thoáng nhíu mày, mơ hồ đoán được điều gì. Trầm giọng nói: “Ý tứ này của ngươi là Trương Phong Nghị và Lệ gia có liên quan?”
"Đúng vậy, cha của Trương Phong Nghị chính là Triệu Tử Anh năm đó đã cứu thoát Lệ gia" Vân Phương nói tiếp: "Chỉ có điều, vì tránh tai họa, bọn họ đều đã thay đổi tên họ, bây giờ người của Lệ gia đã thay đổi theo họ Cừu. Chúng ta đã tra ra tin tức, phu nhân của Lệ đại soái là Tiết thị sớm đã qua đời hơn mười năm trước, có để lại nhi nữ bây giờ gọi là Cừu Mính.
Cừu Mính lại là vợ của Trương Phong Nghị, hơn bốn mươi tuổi, sinh hạ một nam một nữ tên là Trương Tĩnh Cừu, Trương Uyển Anh. Năm nay vừa tròn mười tám, từ nhỏ đã học tập võ nghệ bên ngoài…" Vân Phương từ từ mà nói, cơ hồ mang cuộc sống thường ngày của bọn họ trình bày lại một lượt.
"Lấy oán hận để thành danh, dùng mưu toan lật đổ giang sơn, xem ra bọn họ thật sự không cam lòng!" Nhạc Phàm thì thào tự nói, đồng thời cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Quý lão. Có bị lôi kéo dính dáng vào tranh đấu giữa các thế lực hay không, cần phải tự mình quyết định.
Vân Phương biết Nhạc Phàm suy nghĩ trong lòng, nhẹ giọng hỏi: "Lý đại ca, ngươi có tính toán gì không?"
"Tính gì?" Nhạc Phàm ánh mắt thâm tư, thầm nghĩ: "Xem ra kế hoạch có biến, lần đi báo thù này cũng là sinh tử khó đoán…"
Chỉ thoáng một lát, Nhạc Phàm quyết định nói: "Có một số việc, tất phải có câu trả lời".
"Lý đại ca, vậy ngươi sẽ giúp bọn họ sao?"
Nhạc Phàm không đáp hỏi ngược lại: "Vân Phương, vậy ngươi có mong rằng ta sẽ không tham dự vào trong việc này không?"
Vân Phương gật đầu nói: "Thần Ky Các chúng ta vốn là vì cuộc sống của người bình thường, ta không hy vọng cuộc sống của mọi người phá tan như vậy…" Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Lý đại ca, ta rất kính trọng ca ca, cho nên ta tin rằng, ca ca sẽ không…"
"Vân Phương!" Nhạc Phàm ngắt lời nói: "Mỗi người đều có con đường sống của riêng mình, chúng ta có lẽ sẽ bị mắc kẹt ở một chỗ nào đó, nhưng mỗi người vẫn phải tự đi tới! Cho nên, ta sẽ không có ý định can thiệp đến cuộc sống của các ngươi".
"Cám ơn Lý đại ca" Vân Phương mặc dù cười, nhưng mắt đã rưng rưng. Tựa hồ như tuy không có cam đoan hứa hẹn, nhưng càng làm cho kẻ khác tin tưởng hơn.
"Bọn họ hiện ở nơi nào?"
"Binh mã của Trương Phong Nghị cùng binh mã của Lô Đạt đã tụ tập ở phủ Hà Giang, đang giằng co cùng triều đình. Bởi vì dị tộc xâm lấn, cho nên song phương tạm thời ngưng chiến".
"Được, ngày mai ta xuất phát".
Kinh đô, bên trong hoàng thành canh phòng cẩn mật, mặc dù đêm đã khuya, nhưng trong Ngọc Thư phòng lúc này đèn vẫn sáng.
Sùng Trinh ngả người trên long sàng, nơi tay lộ ra một tờ tín hàm, sắc mặt tràn đầy giận dữ, nhưng giữa lông mày lại có một loại cảm giác bất lực.
Phong tín hàm này chính là thư tay của Đại vương tộc Thát Đát, sai sứ giả đưa tới lễ thiếp cầu hôn. Mà đối tượng cầu hôn lại chính là Tam công chúa đương triều Chu Tĩnh Nguyệt.
Lúc này, thái phó Hằng Sơn bước nhẹ vào thư phóng, cười khổ nói: "Lão thần chỉ biết Hoàng thượng cũng không ngủ được, cho nên tới xem sao".
"Gặp phải chuyện như vậy, ngươi bảo trẫm ngủ thế nào được đây!" Sùng Trinh ngồi dậy, than thở: "Nguyệt nhi là nhi nữ duy nhất mà trẫm lo lắng, nó từ nhỏ đã mất mẹ, ta lại bận quốc sự nên đối với nó ít chiếu cố được. Từ lúc Nguyệt nhi trưởng thành đã chia sẻ cho ta rất nhiều ưu sầu. Mặc dù nó không nói, nhưng ta hiểu rằng, trong lòng nó kỳ thật rất chán ghét cuộc sống như vậy. Ta đối với nó thật sự có thiếu sót nhiều lắm!"
Hằng Sơn thanh âm chua chát: "Hoàng thượng, người của tộc Thát Đát đã công phá biên cương, tiến thẳng Đại Đồng. Dưới tình thế này, không tới một tháng, là có thể đánh tới kinh sư. Trước mắt bây giờ binh mã giúp vua các nơi còn chưa kịp đến, cái mà chúng ta cần chính là thời gian, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được! Lần này kết thân cũng chỉ là kế hoãn binh. Lão thần nhìn Tam công chúa từ nhỏ lớn lên, lão thần sao có thể không thấy khó chịu chứ?"
"…" Sùng Trinh trầm mặc, trong lòng tựa như không ngớt giãy dụa, mâu thuẫn.
"Hằng Sơn, trẫm không phải một vị hoàng đế có tài năng đức hạnh hay sáng suốt gì, càng không phải một người cha tốt. Bọn ta cả đời chịu quá nhiều thống khổ, ta không muốn về sau nhìn thấy Nguyệt nhi lại hối hận. Lần này, ta muốn cư xử đúng nghĩa như một người cha, tuyệt đối sẽ không để cho Nguyệt nhi phải sống trong thống khổ. Ngươi…"
"Choang!" Một tiếng đồ sứ rơi vỡ trên mặt đất vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện bên trong thư phòng. Sùng Trinh nhìn lại, thì ra là nhi nữ của mình, Tam công chúa Chu Tĩnh Nguyệt, cũng chính là Chu Tam.
Chu Tam tiến lên làm như không có chuyện gì, cười nói: "Phụ hoàng, nhi thần thấy người khuya như vậy còn chưa có nghỉ ngơi, cho nên chuẩn bị cho người một chén sâm thang. Nhưng do con không cẩn thận làm đổ mất rồi… Phụ hoàng thứ lỗi!" Nói xong nàng cúi thấp đầu, làm cho người khác không nhìn thấy con mắt ươn ướt của mình.
Sùng Trinh tiến lên nhẹ nhàng xoa đầu Chu Tam, hiền hòa nói: "Hài tử, yên tâm, phụ hoàng tuyệt đối sẽ không để Thát tử này được toại nguyện đâu".
"Phụ hoàng..." Chu Tam sà vào trong lòng phụ thân, rốt cục nhịn không được khóc thất thanh.
"Ôi...Có lẽ Đại Minh sẽ trở thành vết bụi của lịch sử sao!" Hằng Sơn khe khẽ thở dài, bất chợt lão già nua đi rất nhiều.