Lý Đàm nâng tay lên, dùng lực kéo mạnh trường cung rồi nhanh chóng buông
tay, mũi tên nhanh như chớp bay về phía một tên hắc y nhân.
Tên
hắc y nhân phía trước đang cẩn thận tìm kiếm cạm bẫy, đột nhiên nghe
thấy tiếng gió truyền lại, thầm nghĩ không tốt, liền di động thân người
muốn tránh. Nhưng mũi tên bay đến quá nhanh, căn bản là không cho hắn
một cơ hội nào. Chỉ một tiếng "Xích!", mũi tên liền cắm phập vào giữa
yết hầu.
Hắn làm sao tin được một thợ săn bình thường lại có phép bắn tên như thế. Cho nên đến chết nhưng hắn hai mắt vẫn hoảng sợ, vẻ
mặt không cam lòng ngã xuống đất...
Một đám truy sát đã chết quá nửa. Hoặc là chết trong cạm bẫy, hoặc là chết do Lý Đàm bất ngờ phóng tên không phòng bị nổi.
Nhưng đám hắc y nhân hiển nhiên đã được huấn luyện đặc biệt, cho nên trong
tình huống này cũng không một chút hoảng loạn, vẻ mặt trở nên lạnh lùng. Để lại đám người đã chết, chúng tiếp tục tiến lên, tốc độ di chuyển đã
chậm lại, và càng trở nên cẩn thận hơn.
Thời gian cứ trôi qua, phạm vi tìm kiếm của đám hắc y nhân ngày càng hẹp lại, nên cơ hội của Lý Đàm cũng trở nên ít hơn.
Đột nhiên "A!", một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lý Đàm giết chết một tên hắc y nhân, rồi lại lẩn trốn vào một cái cây
khác, yên lặng điều tức. Hiện tại ông cần nhất là thời gian, cho nên
phải nắm chắc từng cơ hội...
"Đến đây!" Lý Đàm thầm nói.
"Xích!" một tiếng, lại một tên hắc y nhân bị bắn trúng. Hắn lần này tránh được
nơi yếu hại, dùng tay chặn tên lại. Nhưng hắn vẫn ngã xuống, bởi vì mũi
tên này cũng tẩm độc như các mũi tên trước đó.
Từ thời xa xưa,
trong hồng hoang xuất hiện một người bằng cung tên trong tay mà đi săn
khắp thiên hạ. Cuối cùng vì cứu muôn dân thiên hạ, dùng mạng làm tên,
bắn hạ mặt trời, trở thành vương giả trong thợ săn, trở thành truyền
thuyết vĩnh hằng. Người thợ săn vĩ đại đó chính là tổ tiên của nghề săn
bắn - Liệp Thần Hậu Nghệ.
Lý Đàm từ lúc sáu tuổi đã học tập săn
bắn từ tổ phụ, mười bốn tuổi bắt đầu sinh sống độc lập, trải qua vô số
lần chạm đến ranh giới sống chết, cứ trải qua tranh đấu hấp thụ kinh
nghiệm mà trưởng thành. Một thợ săn ưu tú có thể bắt được dã thú. Nhưng
liệp giả có thể bắt giết tất cả những gì hắn muốn, không chỉ cần sức
mạnh và dũng khí, mà còn cần trí tuệ và kinh nghiệm nữa. Lý Đàm vào lúc
này sớm đã trở thành một thợ săn siêu việt, mặc dù còn xa mới bằng với
tiên tổ Hậu Nghệ, nhưng ông cũng là một liệp giả đúng với tên gọi.
Lý Đàm ngồi trên cây, đột nhiên nhớ đến thê tử, đủ mọi cảm xúc chợt nổi
lên trong lòng. Bản thân mười bốn tuổi đã là người cô độc, nếu không gặp được mẫu thân của Nhạc Phàm là Trữ Nguyệt, có thể hiện tại đã lang bạt
nhiều năm trên giang hồ. Chỉ là thê tử sớm rời bỏ làm ông đau đớn khôn
nguôi. Nhưng mỗi khi nhớ lại vẻ tươi cười và ôn nhu của thê tử, ông
không khỏi mỉm cười. Đó chính là một loại hạnh phúc xuất phát từ nội
tâm.
Chỉ mất chút ít thời gian, đám hắc y nhân còn lại lui lại
tập trung vào một chỗ. Hắc ảnh chợt lóe lên, vị đầu lĩnh vừa rồi lại
xuất hiện nơi đây.
"Hiện tại chết bao nhiêu người?" Đầu lĩnh lạnh lùng hỏi.
"Ám ảnh tổ có mười bảy người tử vong".
"Có phát hiện địch nhân không?"
"Trước mắt vẫn chưa thấy".
Đầu lĩnh trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nhiệm vụ này là lỗi của ta đã đánh giá thấp thực lực của đối phương, khiến cho tổn thất như thế này, lúc trở
về ta sẽ tự xin công tử xét tội. Bây giờ quan trọng nhất là giết chết ba người còn lại, nếu không chúng ta chỉ có cách dùng cái chết mà tạ tội.
Hiện tại bắt đầu, tất cả hành động đều nghe ta chỉ huy, các người không
được vọng động".
"Dạ!"
Đầu lĩnh tiến lên dùng linh giác
tìm kiếm xung quanh, nhưng tịnh không phát hiện khí tức nào khác ngoài
người của bọn hắn. Nhưng dọc theo đường đi bố trí cạm bẫy rất nhiều,
đúng là có cao thủ đã sắp đặt trước rồi. Hắn trong lòng thầm khổ nói:
"Nếu là ta không ra tay, có lẽ những người còn lại đều nằm lại nơi đây.
Xem ra người bố trí cạm bẫy không phải là kẻ bình thường rồi". Đám hắc y nhân đi theo sau hắn thấy cạm bẫy nhiều như thế càng đổ mồ hôi lạnh.
Lý Đàm từ xa nhìn thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh, trong lòng cũng cảm
thấy bất lực. Ông trước kia nghĩ rằng, dưới một sức mạnh tuyệt đối,
không một âm mưu quỷ kế nào có thể chịu nổi một kích. Nhưng Lý Đàm tuyệt không phải là một người dễ dàng đầu hàng, cho nên chỉ cần có một cơ hội cuối cùng, ông càng trở nên liều mạng.
Lại trèo lên cây đại thụ
cao hơn, giương cung lên, lần này ông không buông tay ngay mà cẩn thận
ngắm rõ mục tiêu. Lần này mục tiêu chính là đầu lĩnh của bọn hắc y nhân. Lý Đàm tự tin chỉ cần giải quyết tên đầu lĩnh đó, ông nhất định có cơ
hội thoát khỏi nơi này.
Thấy đám hắc y nhân càng đến gần, đến
khoảng cách một trăm bước, Lý Đàm liền cử động. Tay phải đột nhiên buông ra, phi tiễn như lưu tinh xuyên qua lá cây, bay thẳng tới tên đầu lĩnh.
Tên đầu lĩnh này dù sao cũng là siêu nhất lưu cao thủ, phi tiễn tuy nhanh
nhưng hắn tự tin tốc độ đó không phải là uy hiếp gì đối với bản thân.
Cho nên hắn hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên định chụp mũi tên lại...
"Cẩn thận, mũi tên có độc!" Một tên phía sau lập tức nhắc nhở.
Tên đầu lĩnh nghe thế liền nhíu mày, lập tức rút tay lại, tay áo phất lên,
đẩy mũi tên lệch qua một bên. "Phanh!" một tiếng, mũi tên cắm phập vào
thân cây, lực đạo rất mạnh.
Cả bọn liền thở dài một hơi, tên đầu
lĩnh vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Bởi vì hắn ngay khi đánh bật mũi tên
đầu tiên, mũi tên thứ hai đã nhanh chóng bay tới, hơn nữa tốc độ còn
nhanh hơn rất nhiều. Vì vậy không dám nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng xoay
người, huy động tay áo đánh bật mũi tên qua một bên, cuối cùng cũng có
thể tránh phạm vào nơi yếu hại.
Nhưng mũi tên cũng khiến tay áo
của đầu lĩnh bị rách nát, ngay cả cánh tay cũng bị thương. Hắn nhíu mày, không kịp suy nghĩ, lập tức rút chủy thủ ra đưa lên miệng vết thương
cắt một phát. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, một miếng thịt bay xuống
đất, nhanh chóng chuyển sang màu đen, rồi lại lấy ra một viên đan dược
cho vào miệng. Đến lúc này hắn mới thoát khỏi nguy hiểm.
Tình
huống vừa rồi thập phần nguy cấp, nếu hắn trong lòng có chút do dự hoặc
động tác chậm hơn nửa bước, chắc lúc này hắn đã là một người chết rồi.
Tới lúc này, đầu lĩnh không dám xem nhẹ nữa, liền quát: "Nhanh chóng nấp
sau thân cây". Sau khi xử lý vết thương, hắn liền phi lên ngọn cây, cẩn
thận quan sát tình huống phía trước.
Có lẽ ông trời còn chiếu cố, lúc này mọi nơi tuyết trắng bao phủ, khiến đầu lĩnh căn bản không thể
nhìn rõ được. Vì thế càng giúp cho Lý Đàm có cơ hội tạm nghỉ, để ông có
cơ hội trốn về chỗ cũ.
Bất lực, đầu lĩnh phải nhảy xuống đất.
Quay về phía đám hắc y nhân, hắn nói: "Các ngươi hãy ở đây, ta đi trước
xem xét, rồi nói cho các ngươi phương hướng di chuyển..."
Đầu
lĩnh này quả nhiên khinh công cao cường, vừa biến hóa phương vị vừa chạy về phía trước. Chỉ vài bước hắn đã đến thân cây nơi Lý Đàm vừa dừng
lại. Bình tĩnh quan sát xung quanh, hắn vẫn không phát hiện điều gì nên
trong lòng thầm hận nói: "Tên này quả là giảo hoạt. Hừ!" Rồi hắn tiếp
tục tiến về phía trước...