Đó là nắm tay của ai! Lại cường đại như thế !
Cái thế vô song,
tung hoành thái cổ, trấn áp chư thiên, tụ đỉnh bát phương, bất luận thứ
gì ngăn cản trước nắm tay này đều bị nó phá hủy một cách vô tình, không
hề có bất kỳ quy tắc nào, cũng có thể nói lực lượng của nó chính là quy
tắc.
Thời gian như dừng lại ở thời khắc này, hình ảnh như đứng im, ánh mắtt mọi người cùng nhìn vào một chỗ.
Bạch phát trương dương, lập như thiên kình.
Đó là một thân ảnh không tính là cao lớn, thậm chí so với hư ảnh của
Cực Đại Kiếm Tôn, nó vô cùng nhỏ bé, nhưng thân hình nhỏ bé này lại đánh lui được hư ảnh của Cực Đại kiếm Tôn.
Nhìn vào bóng lưng gầy
gò này, Long Tuấn và Đinh Nghị đột nghiên giật mình, sau đó là cự đại
kinh hỉ từ đáy lòng xông ra, trong mắt lại trào ra nước mắt đầy cảm xúc.
Chính là bóng lưng gầy yếu này lại có thể chiến cả ngàn quân,
lần lượt cứu thoát bọn họ khỏi tử thần, cho bọn họ dũng khí và lực
lượng.
Ân tình như núi, đây cũng là địa vị của Lý Nhạc Phàm trong lòng Long Tuấn và Đinh nghị.
Đúng vậy, người tới chính là Lý Nhạc Phàm. Hắn vô thanh vô tức xuất
hiện, vân đạm phong khinh, không có uy thế cuồn cuồn, không hề có bất cứ dấu hiệu nào, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, tựa như ngay
từ đầu hắn đã ở nơi này.
- Nhạc Phàm!
Hắc y nhân bất
ngờ đứng dậy, hồn nhiên quên đi thương thế của mình, hắn nhìn chằm chằm
vào Lý Nhạc Phàm cách đó không xa, thân mình nhè nhẹ run. Mặc dù không
ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng ánh mắt của hắn lại khong chút nào
che giấu vẻ vui sướng cùng kích động.
- Còn sống là tốt, còn sống là tốt.
Hắc y nhân lại ngồi bệt xuống đất vì cạn lực, nhưng nước mắt lại vô thức chảy xuống từ đôi mắt của hắn.
Một màn này đều bị Văn Tông Thanh trông thấy, lòng nàng nhè nhẹ run,
vài lần muốn mở miệng hỏi quan hệ giữa hắc y nhân và Lý Nhạc Phàm nhưng
mỗi một lần nhìn vào mắt của đối phương thì nàng lại nhịn không nói ra.
Không chỉ là hắc y nhân, bọn người Bạch Tố Vân ở xung quanh cũng nở nụ
cười vui mừng, nếu không bị thiên mạc của Thiên Khung Đại Tôn vây lại,
sợ rằng bọn họ đã sớm tiến lên.
Còn có đám người Thích Minh
Hữu, Khấu Phỉ, Vương Sung và Thiết Huyết cũng lộ ra nụ cười. Còn như Cực Kiếm Đại Tôn và những người khác thì đã cơ hồ quên đi sự tồn tại của
hắn.
Bọn họ thì nở nụ cười, còn những tu sĩ xung quanh thì vẫn
đắm chìm vào hình ảnh vừa rồi, trong nội tâm không thể nào bình tĩnh trở lại.
Chẳng phải vừa rồi còn nói Lý Nhạc Phàm trúng kế của Cực
Kiếm Đại Tôn, bị Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đánh vào nham thạch
núi lửa ư, nhưng hiện tại, Lý Nhạc Phàm chẳng những còn sống, ngược lại
còn cường thế quay về, còn có thực lực đủ để chống lại Đại Tôn!
Một quyền đủ để phá khai lực lượng một chỉ của Đại Tôn, nếu không tận
mắt nhìn thấy, những tu sĩ này chẳng bao giờ tin tưởng. Tuy chỉ là hư
ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn mà chưa phải lực lượng chân chính của hắn,
nhưng trong con mắt của mọi người Lý Nhạc Phàm đã có tư cách đánh một
trận với Đại Tôn. Mà ở Ẩn Lâm Đại Hội vài ngày trước, Lý Nhạc Phàm chỉ
là Thiên Đạo cường giả, bất phân thắng bại với Ma Kiếm Lão Nhân mà thôi. Vì sao chỉ vài ngày thời gian, hắn lại có thể sở hữu lực lượng cường
đại như thế?
- Một quyền này thật lợi hại! Chẳng lẽ Lý Nhạc Phàm đã bước vào Đại Tôn chi cảnh?
- Không có khả năng, muốn trở thành Đại Tôn thì phải tu được Hóa Cảnh
Thành Giới, diễn ra quy tắc, ngưng tụ ra một thế giới. Một kích vừa rồi, trên người Lý Nhạc Phàm không hề có một điểm thế giới lực, cũng không
làm cho thiên địa dẫn động, cho nên hắn vẫn chưa thành Đại Tôn mà chỉ là lực lượng đã cường đại thêm mà thôi.
- Chưa thành Đại Tôn đã có lực lượng đủ để đối kháng với Đại Tôn, Lý Nhạc Phàm quả là khủng bố a!
- Ân, nhân vật như thế, một khi trưởng thành tất có thành tựu phi phàm, nói không chừng hắn có thể kế thừa siêu việt của Vô Danh Đại Tôn, trọng chấn phật tông.
- Mấy năm nay, phật tông bị Vô Danh Đại Tôn
ước thúc cơ hồ không hề tham dự bất kỳ trận tranh đấu nào của Thiên Đạo, có lẽ bọn hắn chờ ngày hôm nay đã lâu! Phật tông quả là may mắn, Vô
Danh Đại Tôn thọ nguyên hao hết, cứ nghĩ là bọn họ sắp sụp đổ giải tán,
không ngờ lại xuất hiện Lý Nhạc Phàm, hơn nữa, bây giờ Lý Nhạc Phàm đã
có thể đối kháng với Đại Tôn rồi.
- Thế tục có câu, Trường
giang sóng sau đè sống trước, thế hệ này càng mạnh so với thế hệ trước,
xem ra câu này vẫn có đạo lý nhất định!
- Ha ha
- Thì ra Lý Nhạc Phàm còn sống!
- Đâu chỉ là còn sống, xem ra trạng thái của hắn còn tốt hơn so với trước kia !
- Lợi hại hay không thì còn phải chờ, nhưng chủ yếu là hắn lại có thể tránh thoát được âm mưu của Cực Kiếm Đại Tôn.
- Đúng vậy, mấy vị Đại Tôn, ai cũng là hạng người đa mưu túc trí, không nghĩ tới Cực Kiếm Đại Tôn lại đi tính kế một tên tiểu bối lại thất bại.
- Cũng không thể nói như vậy, Lý Nhạc Phàm cũng không phải là
người bình thường, hắn được Vô Danh Đại Tôn chỉ định là người thừa kế,
là Đại Tôn tương lai của Phật Tông, nếu không đường đường là Đại Tôn Cực Kiếm Đại Tôn sao lại hạ mình đi tính kế hắn.
- Mặc kệ thế nào, Lý Nhạc Phàm hiện tại đã không phải là người mà Đại Tôn muốn bắt là bắt được.
- Để xem Đại tôn xử lý chuyện này ra sao, hắc hắc!
Cường giả khắp nơi nghị luận sôi nổi mà cao thủ Ma Môn thì sắc mặt âm
trầm, không ai có thể nhìn thấy được tiếu ý trong mắt Hầu Quân Lâu cả.
- Sư phụ!
Nghe được âm thanh của Long Tuấn và Đinh Nghị, Lý Nhạc Phàm quay lại gật đầu, ý bảo hai đứa trước hãy tránh ra một bên.
Lúc này, Thanh Thiên dẫn thập nhị phật lão nhanh chóng bước tới.
- A di đà phật, ngã phật từ bi…
Thấy Lý Nhạc Phàm còn sống, bọn họ đều cảm thấy vui mừng, cảm đám dị
thường kích động, nhất là khi thấy Lý Nhạc Phàm dùng một quyền đánh lui
Cực Kiếm Đại Tôn thì bọn họ có cảm giác vô cùng thỏa mãn như một người
đang lạc đường, khi cảm thấy tuyệt vọng thì nhìn thấy ánh đèn phía
trước. Đối với phật tông mà nói thì Lý Nhạc Phàm chính là ánh đèn, là hy vọng của bọn họ.
Không cần phân phó, thập nhị phật lão lập tức kết thành Kim Cương Phục Ma Đại Trận, đem Lý Nhạc Phàm bào hộ ở bên
trong. Lúc này, bất luận ra sao bọn họ cũng không thể để Lý Nhạc Phàm
gặp chuyện, cho dù thân hãm địa ngục cũng không hối tiếc.
- Bái kiến đại sư, Thanh Thiên…
Nhạc Phàm khách khí chắp tay, cùng chào đám người Liễu Nhân.
Nhìn Lý Nhạc Phàm, Liễu Nhân cảm thấy trên người của hắn có cái gì đó,
nhưng khi nhìn kỹ lai thì lại không hề phát hiện điều gì khác thường cho nên nói:
- Lý hộ pháp, bọn họ chính là thập nhị phật lão, phụng mệnh của Vô Danh Đại Tôn đến giúp đỡ.
- Vì sao Vô Danh Đại Tôn chưa tới?
Ngữ khí của Nhạc Phàm trầm thấp, nội tâm như áp chế nỗi buồn nào đó.
Liễu Nhân lộ vẻ mặt đau xót nói:
- Vô Danh Đại Tôn thọ nguyên sắp hết cho nên ngài muốn ly khai một cách thanh tịnh, không muốn tham dự tranh đấu thị phi.
Nói tới đây, Liễu Nhân đột nhiên chuyển sang Cực Kiếm Đại Tôn, ngữ khí đầy kiên định:
- Cực Kiếm Đại Tôn, Lý Nhạc Phàm là hộ pháp của phật tông chúng ta, là
người được Vô Danh Đại Tôn chọn lựa, tuyệt đối không để người khác hãm
hại! Cho nên mời ngài hãy thu tay, nếu không chúng ta sẽ không tiếc mà
ngọc thạch câu phần.
- Ngọc thạch câu phần? Chỉ bằng các ngươi?
Cực Kiếm Đại Tôn giận dữ mà cười:
- Lý Nhạc Phàm một khi đã tránh được một kiếp, bổn tọa tự nhiên sẽ tha
cho hắn một mạng, nhưng hai tên tiểu tử kia dám nhục mạ Đại Tôn thì phải giao cho lão phu xử lý.
Liễu Nhân nghe được lời này thì nhăn
mày. Long Tuấn và Đinh Nghị là đồ đệ của Lý Nhạc Phàm, với tính cách của hắn sao lại có thể giao bọn họ ra, Cực Kiếm Đại Tôn nói như thế rõ ràng đang muốn gây sự.
Nhưng Nhạc Phàm lại không tức giận, quay sang hỏi hai người Long Tuấn:
- Các ngươi chửi Cực Kiếm Đại Tôn!
- Chửi… chửi rồi!
Long Tuấn và Đinh Nghị kiên trì trả lời, có chút chột dạ.
Hai người cứ nghĩ Lý Nhạc Phàm sẽ trách bọn họ, nhưng chẳng ai ngờ là
Nhạc Phàm lại gật gật đầu, sau đó nói với Cực Kiếm Đại Tôn:
- Bọn chúng chửi thì chửi, mà chửi thì đã sao, có muốn ta đến an ủi nhà ngươi hay không? (an ủi bằng à )
- Ặc!
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều giật mình, ngay cả Cực Kiếm Đại Tôn cũng sững sờ.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm chế nhạo một người, mà đối tượng lại là
Đại Tôn, ngay cả những người biết rõ tính cách của hắn cũng không dám
tin tưởng. Nếu không phải bọn họ chắc chắn đây chính là Lý Nhạc Phàm thì bọn họ còn nghĩ có người mạo danh hắn.
Ngắn ngủi trầm tĩnh qua đi, tiếng cười liền bộc phát. Nhất là đám người Long Tuấn và Đinh nghị, cả đám đều ôm bụng mà cười, cười đến không khép được miệng.
Đáng thương nhất là tu sĩ khắp nơi, bọn họ khong hề trà trộn với mấy tên giang hồ như Long Tuấn, lại ngại mặt mũi của Đại Tôn, cả đám đều không
dám cười, nín đến mặt mũi đỏ bừng.
Sau một lát, cảm xúc của mọi người mới dần bình phục.
Cực Kiếm Đại Tôn là nhân vật chính, trước mặt bao nhiêu người bị Lý
Nhạc Phàm khiêu khích như thế, mọi người cứ nghĩ rằng Cực Kiếm Đại Tôn
sẽ giận dữ, nhưng trái lại, hắn lại không hề có phản ứng gì.
-
Lý Nhạc Phàm, đừng giở võ mồm với bổn tọa. Ngươi đã còn sống vậy thì để
bổn tọa xem ngươi đã trưởng thành đến chừng nào, có tư cách tiếp một
kiếm của lão phu hay không!
Lời nói vừa ra, Cực Kiếm Đại Tôn
Liền vung tay, phá vỡ không gian trước mặt mọi người, một thế giới đầy
kiếm ảnh hiện ra trước mắt mọi người.