Thương Thiên

Chương 44: Q.7 - Chương 44: Loạn cục đã định






"Có thể ... Khiến ... Thiên ... Địa .... Thần ... Phục"

Câu nói tràn đầy dụ hoặc cứ văng vẳng bên tai mọi người.

- Ngươi.... Ngươi nói thật không?

Quan Mạc Vân khôi phục thần tình, hỏi thẳng Triệu Thiên Cân:

- Nếu như là thật thì vì sao ngươi không tham dự, mà ngược lại đem cơ hội này nhường cho người khác. Thực lực của Triệu gia các ngươi cũng không kém người khác.

Đúng vậy, ai mà có thể vứt bỏ một cơ hội trở thành thiên hạ chí tôn cơ chứ?

Lại thấy Triệu Thiên Cân nói tiếp:

- Ta là một người làm kinh doanh, đương nhiên sẽ không làm chuyện chỉ thua lỗ mà không thu lợi. Có điều ta chỉ là một người làm ăn, lần này tính mạo hiểm quá cao, cao đến mức ngay cả ta cũng không dám đánh bạc. Cho nên ta mới chủ động tìm tới tứ đại thế gia. Như vậy vừa có thể gạt bỏ phiền toái lại vừa có thể thu được thanh danh tốt, vẹn cả đôi đường như thế thì vì sao lại không làm nhỉ? Chớ quên, ta vốn không phải là người giang hồ!

Tất cả mọi người đều đã rõ ràng ý tứ của Triệu Thiên Cân, thực ra chính là lựa chọn lợi ích, mặc dù vô cùng trần trụi nhưng lại rất thực tế. Kể từ đó các đại thủ lĩnh cũng không có gì thắc mắc gì nhiều nữa.

Nguyên nhân sự tình đã rõ ràng, kế tiếp chính là chủ đề giữa lợi ích và thực lực. Nói rõ một câu, chính là thực lực của ai mạnh hơn thì người đó sẽ có thể được càng nhiều phần lợi ích.

Bảo tàng còn chưa lộ diện, nhưng việc khẩn cấp trước mắt chính là cần phải bàn bạc: tới cùng sẽ do ai bảo quản bản đồ bảo tàng, hơn nữa cuối cùng là ai sẽ phân chia lợi ích. Đương nhiên bởi vì bản đồ là do tứ đại thế gia cung cấp, cho nên bọn họ cho dù không tham gia lần tranh đoạt này thì trân bảo trong "vũ tàng" cũng sẽ có một phần cho bọn họ.

Trải qua một phen đàm phán, cuối cùng các đại thủ lĩnh quyết định: các bang phái có thể tự do tổ hợp, đồng thời chọn ra ba người chuẩn bị chiến đấu, tiến hành luân phiên quyết đấu trên đài cao này. Người thắng cuối cùng sẽ chính là "võ lâm chi chủ" của đại hội lần này, và sẽ phụ trách tạm thời chức vụ trông giữ bản đồ bảo tàng. Sau đó vẫn sẽ do người này căn cứ vào thực lực của từng người mà xét mức ưu tiên được chọn một vật phẩm trong "vũ tàng".

Như vậy thì các bang phái thực lực yếu kém cũng có cơ hội tham dự.

Kỳ thực chuyện "Vũ tàng trọng quang", khắp thiên hạ không ai là không nghe nói đến, cho dù không tham dự lần tụ hội này nhưng tin tức về bảo tàng đã truyền khắp thiên hạ chẳng mấy người không biết. Có điều vì sao không nên tham gia tranh đoạt chứ?

Cũng không phải không có người nghĩ tới việc thừa nước đục thả câu, chỉ cần đi theo sau những người săn bảo tàng thì nhất định có thể tìm được chỗ giấu bảo tàng. Nhưng chỉ cần không phải kẻ ngu si thì đều biết rằng, chỗ giấu bảo tàng nhất định là vạn phần nguy hiểm; nếu không có bản đồ chỉ đường, ngộ nhỡ xông lầm vào chốn tử địa thì muốn hối hận cũng không kịp. Cho nên, dựa vào "tàng bảo đồ" mà đi chính là phương pháp an toàn nhất.

Trên đài dưới đài toàn là một bầu không khí căng thẳng, vì để biểu thị thực lực riêng, giữa các đại thế lực bắt đầu hằm hè xắn áo bẻ tay, mắt lộ hung quang.

......

Tại một chỗ doanh trướng, có ba vị thủ lĩnh bang phái nhất lưu đang thuơng nghị.

- Thôi bang chủ, Chu bang chủ, chúng ta đều là siêu nhất lưu cao thủ "tụ đỉnh kỳ", nếu ta liên hợp lại, cho dù thua kém cưu phái lục tông nhưng cũng nhất định có thể có một tư cách nhập tiệc.

- Hoàng bang chủ nói rất có lý, hôm nay các thế lực lớn tranh chấp, chúng ta chỉ có liên thủ lại mới mong có cơ hội, Chu bang chủ thấy thế nào?

- Được, nếu đã như vậy thì ba bang phái chúng ta chính thức kết minh. Về phần phân phối lợi ích thì ....

- Lợi ích chúng ta sẽ chia đều, nếu có dư thừa thì sẽ bàn bạc nội bộ sau, các ngươi thấy thế nào?

- Được, thành giao!

Bốp!

Ba phương vỗ tay tuyên thệ.

.....

Trong doanh trướng Mộ Dung gia.

Mộ Dung Lãnh Tuyết dịu dàng nói:

- Muội muội, ngươi giúp tỷ tỷ một lần này đi.

- Ta không thích tranh đấu với người khác.

Bộ dạng Tuyền Thanh lộ ra biểu tình khó khăn.

- Muội muội à, Mộ Dung gia đang là lúc nguy nan. Cho nên lần tụ hội giang hồ này là một cơ hội cho chúng ta để có thể tính toán thật tốt cho sau này. Hơn nữa bảo tàng lộ diện quan hệ đến vận mệnh toàn bộ giang hồ. Nếu rơi vào trong tay người xấu thì chẳng phải là khốn khổ sinh linh sao?

- Nhưng mà ...

- Muội muội đừng nghĩ nhiều quá, cũng không phải là làm hại người khác, cứ làm giúp tỷ tỷ một lần này nhé. Coi như tỷ tỷ cầu xin ngươi đấy được không?

Dưới sự nỉ non thuyết phục của Mộ Dung Lãnh Tuyết, rốt cục Tuyền Thanh cũng gật đầu đồng ý khiến đám người Mộ Dung gia mừng rơn. Được một cao thủ tông sư tinh thông y thuật hỗ trợ, sao lại có thể không mừng rỡ cho được.

Các đại thế lực cùng các bang phái đều tự tìm lấy minh hữu của mình, duy chỉ có hắc đạo lục tông là vẫn mạnh ai nấy làm. Chuyện chọn ra ba gã cao thủ tham chiến đối với hắc đạo đông đúc nhân tài mà nói thì thật rất đơn giản, cớ gì phải đi tìm người khác hỗ trợ.

Phải biết rằng, trong thiên hạ có hàng trăm vạn người giang hồ, nhưng siêu cao thủ nhất lưu thì chỉ có vài vạn thôi, tiên thiên cao thủ càng là không quá một trăm. Chính là tiên thiên cao thủ của hắc đạo gần như chiếm bốn phần của cả giang hồ, gần như mỗi một tông phái đều có ba gã tiên thiên cao thủ trở lên. Thực lực như vậy sao không khiến người ta sợ hãi cho được.

.......

Bên ngoài đoàn người, Thạch Kiền xoa xoa tay, hắc hắc cười nói:

- Ngũ Tử sư huynh, ngươi xem chúng ta có nên lên đó tụ hội một phen không? Nói không chừng còn có thể lượm được chút tiện nghi đó!

Ngũ Tử buồn cười nói:

- Ngươi đi làm cái gì? Sư phụ ghét nhất là tranh giành lợi ích, nếu như bị ông ý biết được thì nói không chừng sẽ không cho ngươi quay về đâu.

Thạch Kiền đảo con ngươi một vòng, cười nói:

- Không phải sư phụ đã nói để chúng ta tùy tình hình mà hành động sao? Ngươi xem kìa, đấu võ đã sắp diễn ra rồi, chúng ta cứ lên thôi, đó là một cơ hội để dò xét bí mật bảo tàng. Nói không chừng đó là một âm mưu đấy, ngươi suy nghĩ lại đi, ngộ nhỡ có một người nào đó vì muốn gây nên sóng gió giết chóc trên giang hồ mà lại cố ý đưa ra "tàng bảo đồ" giả, vậy hậu quả sẽ ...

Ngũ Tử bất đắc dĩ cười nói:

- Được rồi, được rồi, ta còn không rõ chút tư tâm của ngươi hay sao?

Ngữ điệu chợt thay đổi, hắn trầm giọng nói:

- Có điều ngươi nói cũng rất có đạo lý, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chúng ta không tới thử xem một chút thì làm sao mà biết kết quả, cho nên ...

- Hắc hắc! Sư huynh, hiện tại ta mới phát giác ra, ngươi còn giảo hoạt hơn cả ta ... À không .... là thông minh hơn! Ha ha ha ha ....

- Đi chết đi tên tiểu quỷ!

........

Ven đỉnh núi, Bất Giới đang thong dong nhàn nhã khẽ ngâm nga một khúc dân ca, còn Phương Hàm bên cạnh lại là khẩn cấp không đừng được. Từ khi Phương Hàm nghe được bí mật "Vũ tàng", trong lòng hắn kích động không thể áp chế, nhưng bất lực vì võ công của mình quá thấp, cũng chỉ có thể ở chỗ này sốt ruột suông.

- Sư phụ à, người xem chúng ta phải làm thế nào mới tốt, nếu không có bản đồ chỉ dẫn thì cho dù chúng ta biết chỗ giấu bảo tàng, đi vào cũng chỉ có một con đường chết.

Bất Giới liếc mắt qua, nghiêm mặt nói:

- Phương Hàm, lẽ nào con còn chưa rõ sao? Số phận có thì cuối cùng sẽ có, số phận không có thì chớ có cưỡng cầu!

Thân thể Phương Hàm khẽ run lên, phảng phất như động đến nỗi đau trong lòng, nức nở nói:

- Sư phụ, con chịu đựng sinh hoạt như vậy đủ rồi, con không muốn cứ như thế nữa, không muốn cả đời cứ mãi nghèo khổ. Vì sao con vừa sinh ra thì đã là một cô nhi, vì sao con không phải nam tử, dựa vào cái gì mà lão Thiên phải đối xử với còn như vậy, con không cam tâm, không cam tâm mà ....

- Ài!

Bất Giới khẽ thở dài một cái, nói:

- Cốt cách con cứng rắn vốn là chuyện tốt, nhưng con phải biết rằng cứng quá thì dễ gẫy, nếu như cưỡng cầu thì cuối cùng sẽ không được đâu.

Phương Hàm thu liễm thần tình, kiên định nói:

- Sư phụ, con nhất định phải đi, đó là một cơ hội!

Chăm chú nhìn một lát, Bất Giới quyết định:

- Bỏ đi, vi sư sẽ cùng đi với con, nếu số mệnh đã là như vậy thì nắm xương già này cũng đành nhận mệnh thôi.

- Sư phụ!

Bất Giới khẽ phất tay áo, nói:

- Có lẽ có một ngày con sẽ hiểu ra, kỳ thực con chẳng thiếu cái gì cả .... Đi thôi, hãy tới đó xem thử một chút!

Phương Hàm khẽ gật gật đầu, có vẻ hiểu lại có vẻ không hiểu.

....

Trong một căn nhà gỗ dưới chân núi, một người lẩm bẩm nói một mình với căn nhà gỗ:

- Tình huống hiện tại thế nào?

Trong không khí, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

- Đều đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần "tàng bảo đồ" lộ diện, chúng ta liền có thể hành động ngay.

Dừng một chút, giọng nói đó lại tiếp tục vang lên:

- Nhưng người của Triệu gia kia thì phải làm sao bây giờ?

- Giữa chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, chỉ cần hắn không cản trở kế hoạch của ta thì hãy giữ lại cho hắn một mạng.

- Ta biết rôi!

- Hy vọng ngươi đừng giống lần trước làm hỏng hết mọi chuyện, nếu không .... Ngươi đi đi!

- Vâng!

Giọng nói băng lãnh trong không khí kia dần dần tan biến.

Người nọ đứng dậy đi ra khỏi căn nhà, nhìn lên bầu trời, kiên định nói:

- Loạn cục đã định! Thiên hạ, sẽ là của Chu Khang Cảnh ta. Sùng Trinh, tên cẩu hoàng đế nhà ngươi cứ đợi mà trả nợ đi.

....

----------oOo----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.