Thương Thiên

Chương 69: Q.12 - Chương 69: Long trời lỡ đất (4)






"Xuy!"

Trong một sát na hàn mang hiện lên, yêu sư cảm giác có thứ gì đó xuyên thấu qua trái tim của mình, lực lượng trong thể nội giống như sông Trường Giang bị vỡ đê, nhanh chóng bị cuốn đi, tan rã vào trong hư không.

Lực lượng vừa tán đi, uy thế của yêu sư liền đại giảm. Mặc dù như thế thân thể hắn vẫn còn đang dưới tác dụng của quán tính lao về phía Minh Hữu, cũng may Tang Nha tộc trưởng kịp thời thủ hộ, đem đối phương bắn ngược trở lại, mạnh mẽ đập xuống bên cạnh bức tường, tung lên bụi đất mù mịt.

Nguy cơ được giải trừ, đám người Tang Nha thở phào một hơi thật dài, mà sắc mặt Minh Hữu thì lại tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn nhỏ xuống, nhìn dáng dấp xem ra, rất khó có thể kiên trì thêm nữa.

Đây là một lần giao phong phi thường kinh hiểm, có thể nói sai một ly, đi một mạng. Song phương đều nhẫn nại tới thời khắc tối hậu mới ra tay, nếu như Trần Hương và Tang Nha phản ứng chậm một chút, nếu như yêu sư động thủ trước một bước hoặc giả chuẩn bị đầy đủ một chút... Như vậy lúc này người ngã xuống, chỉ sợ sẽ là Minh Hữu.

Về phía Trần Hương, sau khi một kích đắc thủ, toàn thân của nàng giống như thoát lực quá độ, đang muốn khụy xuống. Nhạc Phàm nhanh chóng trở lại, nhẹ nhàng đỡ lấy người nàng.

- Ta... không có chuyện gì!

Ánh mắt hai người giao hòa, truyền lại cho nhau một tia lo lắng và an lòng.

- Thánh giả, ngươi không sao chứ?

Tang Nha tộc trưởng ôm lấy Minh Hữu, đem đan dược Trần Hương đưa cho đút vào miệng hắn. Trong một nháy mắt công phu, khí sắc của Minh Hữu đã hơi có phần hòa hoãn.

- Ta vẫn còn tốt, yêu sư đâu?

Minh Hữu miễn cưỡng đứng lên, vội vàng đem lực chú ý đặt ở trên người yêu sư.

Thừa dịp yêu sư bị thương, Tang Nha tộc trưởng liền muốn tiến lên, ai ngờ đối phương đột nhiên đứng dậy, khí tức hung ác lại tràn ngập cả tòa đại điện, khiến cho người ta không rét mà run.

- Không! Ta không muốn chết! Ta muốn trường sinh bất lão, ta muốn vĩnh viễn trở thành chúa tể.

Trong mắt yêu sư toát ra một tia tâm tình dị thường, giống như là không cam lòng và sợ hãi khi đối mặt với tử vong! Hắn không tin, chính mình rõ ràng đã hấp thu một bộ phận sát khí, tại sao thân thể vẫn là yếu nhược như thế? Hắn thật hối hận, hối hận vì mình đã không có nắm lấy cơ hội, hối hận vì mình đã hành sự quá bừa bãi. Nhưng mọi sự tình cũng phát sinh quá nhanh, khiến cho hắn cũng không còn kịp suy tư nữa. Hiện tại... Hết thảy cũng đều quá muộn.

Lực lượng dần dần trôi đi, tinh thần dần dần mơ hồ...

Yêu sư không thể đứng vững thêm, lập tức ầm ầm ngã xuống đất, co quắp không ngừng.

Đắc thủ dễ dàng như thế, vẻ mặt của Tang Nha tộc trưởng cùng với mười hai thần tướng biểu thị sự kinh ngạc, ngay cả Trần Hương cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng thật ra Nhạc Phàm và Minh Hữu hình như có điều suy nghĩ, mơ hồ đoán ra được mấu chốt trong đó.

Thanh kiếm trong tay Trần Hương chính là thượng cổ thần binh "Thừa Ảnh", vô ảnh vô hình vô kiên bất tồi, có khả năng phá vỡ sự phòng ngự, lại được phụ gia thêm bí thuật của Thiên Môn, uy lực của một kích kia tự nhiên là rất lớn. Huống chi, lực lượng của yêu sư còn chưa hoàn toàn khôi phục, bởi vậy mới xuất hiện kết quả ngoài ý liệu như thế, nhưng tính ra cũng là hợp tình hợp lý.

Trên mặt đất, vụ khí màu đen đem thân hình yêu sư bao phủ lấy, bắt đầu tiến hành hủ thực. Lúc này không người nào dám tới gần, dù sao, cú vồ đến trước khi chết của dã thú mới là hung hiểm nhất!

Giãy dụa! Vặn vẹo! Kêu gào! Thống khổ! Hận ý càng ngày càng thịnh!

Trong cơn tuyệt vọng, một chút điên cuồng hiện ra trên mặt yêu sư, đúng là rất quỷ dị.

Một người sắp chết, hắn còn đang suy nghĩ cái gì? Hắn còn muốn làm gì? Là sự phản kháng cuối cùng sao? Hay là có ý định gì khác?

Mọi người thấy biểu tình trên mặt yêu sư, trong lòng càng thêm cẩn thận. Chân mày Nhạc Phàm vô cùng ngưng trọng, Minh Hữu lại càng có một loại dự cảm không tốt, hơn nữa cảm giác này ngày càng mãnh liệt!

- Tộc trưởng giúp ta!

Minh Hữu kêu lên một tiếng kiệt lực, cố kìm nén sự phản phệ của sổ thuật, đem tất cả lực lượng tập trung ở trên cốt trượng. Hắn hiện tại cần chính là thời gian, không thể trì hoãn thêm nữa.

Tang Nha tộc trưởng không dám chậm trễ, lập tức chuyển tới phía sau Minh Hữu, phóng thích ra tất cả tinh thần lực chồng chất cùng với Minh Hữu.

Cùng lúc đó, Linh Khu cách đó không xa cũng chậm rãi dâng lên, hướng tới phía phong ấn di động tới.

Lúc này, ấn ký khắc trên Linh Khu đã được hoàn thành, chỉ kém một bước cuối cùng liền có thể hoàn thành phong ấn.

Mọi người im lặng chăm chú nhìn, trong mắt lộ ra vẻ chờ đợi.

Trầm tĩnh không khí khẩn trương bao phủ khắp tòa đại điện im ắng!

Đột nhiên, dị biến phát sinh!

Nguyên bản yêu sư đang hấp hối bỗng đứng dậy, liều lĩnh hướng phía phong ấn phóng tới.

Mọi người kinh hãi, muốn xuất thủ ngăn cản kẻo không kịp!

Nhạc Phàm phản ứng nhanh nhất, chỉ thấy mi tâm của hắn hắn sáng ngời, Tiễn Hồn lập tức bắn thẳng đến yêu sư...

Đang bị vây trong điên cuồng, yêu sư cũng không nhận thấy có gì đang bay tới, vẫn như cũ phóng đi.

Chỉ nghe một tiếng ông vang lên, Tiễn Hồn trực tiếp xuyên thấu của yêu sư, cả người hắn đổ gục xuống!

Cuối cùng cũng kết thúc...

Mọi người thở phào một hơi thật dài, nhưng còn chưa chờ bọn họ kịp cảm khái, yêu sư cư nhiên lại không hề báo trước mà đứng lên lần nữa. Mà lần này, cho dù là Nhạc Phàm cũng trở tay không kịp!

"Oanh..."

Yêu sư trùng phá đại trận do mười hai thần tướng bố trí, trực tiếp đụng vào trung tâm của phong ấn.

- Ta muốn cho các ngươi chết không được tử tế! Tất cả đều chết không được tử tế! Cạc cạc cạc cạc!!!

Yêu sư cuồng tiếu, thanh âm khàn khàn phảng phất như trúng phải trớ chú bắt người ta phải cười, thân thể hư thối hóa thành một vũng máu, thi cốt vô tồn!

Cung điện hơi lay động, rồi lại trở nên yên tĩnh, phảng phất như không có chuyện gì phát sinh.

Song, không có ai cho rằng mọi chuyện thực sự đã kết thúc. Phong ấn bị phá, Cửu U hàn khí không còn có thể bị ngăn chặn, báo hiệu cho một một tràng tai nạn sắp sửa xảy ra!

Trong khoảng thời gian ngắn, bóng ma khổng lồ bao phủ khắp trong lòng mọi người, nặng nề khiến người ta không thể không thở dốc.

...

Vô tận hải vực, trên một hòn đảo nhỏ cô độc.

Ở cuối chân trời xa xôi, mặt trời dần dần hạ xuống. Một màn này không khỏi làm cho người ta nhớ tới một câu châm ngôn buồn bã:

Tịch dương vô hạn hảo,

Chích thị cận hoàng hôn.

(Nắng chiều đẹp vô hạn,

Chỉ tiếc sắp hoàng hôn.)

Trên vách núi phía tay, Thiên Sinh đang ngồi xếp bằng ở trước đống lửa, nướng món ăn dân dã. Hắn lúc này đang suy nghĩ miên mang trong đầu, không có nửa điểm ý niệm thưởng thức phong cảnh trong đầu. Tại bên cạnh Thiên Sinh, Tiểu Hỏa đang nhìn chằm chằm vào món mỹ vị ở trong tay hắn, đôi mắt thỉnh thoảng lại phát ra một tia tinh quang hưng phấn.

"Ngao!"

Tiểu Hỏa gầm nhẹ một tiếng, Thiên Sinh lập tức từ trong suy nghĩ bừng tỉnh lại!

- Có nguy hiểm? Ở nơi nào? Ở nơi nào?

Thiên Sinh ngắm nhìn chung quanh, phát hiện hết thảy vẫn bình thường, ngay cả ở nơi xa xa cũng không có bất kỳ dị động nào. Nhìn lại Tiểu Hỏa, chỉ thấy đối phương chăm chú nhìn vào món nướng sắp cháy trong tay mình, trong mắt tựa hồ có vẻ bất mãn.

- Nguyên lai là muốn ăn chứ gì, ngươi thật là một tiểu gia hỏa phiền toái.

Nhìn tiểu gia hỏa nước dãi ròng ròng, Thiên Sinh làm sao không hiểu được, trong lòng nhất thời nổi lên một trận cười khổ.

Tiện tay đem miếng thịt nướng ném cho Tiểu Hỏa, trong lòng hắn lại trở nên thấp thỏm không yên:

- Thời gian đã qua hơn nửa ngày, sao đám người tộc trưởng còn chưa có trở lại, cũng không biết hiện tại như thế nào.

Có một số việc, một khi đã bắt đầu thì không thể đình chỉ.

Thiên Sinh đi về phía sơn khẩu, nhìn về Tuyết Sơn xa xa, trong ánh mắt mang theo nổi u buồn. Tiểu Hỏa ở phía sau hắn, cắn từng ngoạm từng ngoạm lớn, hoàn toàn không để ý gì tới hắn.

Tiểu gia hỏa đang vui mừng vì được ăn ngon, thì lúc này mặt đất lại truyền đến một trận dị động. Một người một thú đột nhiên bừng tỉnh.

"Ông..."

Hòn núi dao động dữ dội, cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy...

Phía chân trời, mây đen kéo đến dầy đặc, mưa gió nổi lên, khí tức khủng bố tràn ngập chung quanh hòn đảo. Phía vô tận hải vực, sóng cả cuộn trào mãnh liệt, bốc lên trên cao mấy chục thước.

Đại địa rung lên, thương thiên sụp xuống, tại sâu thẳm trong linh hồn của Thiên Sinh cũng phải phát run!

Tiểu Hỏa gầm gầm gừ gừ, bộ dạng như lâm đại địch.

- Xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Thiên Sinh thì thào tự nói, cũng không có người nào đáp lại.

Bộ lông của Tiểu Hỏa dựng đứng, thân hình run lên, hướng phía chân núi chạy thẳng đến.

"Có khả năng đã xảy ra đại sự, hay là trước tiên trở về rồi hãy nói."

Phục hồi tinh thần trở lại, Thiên Sinh vội vàng chạy theo phía sau Tiểu Hỏa.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.