Một người bình thường, đột nhiên biến thành dã thú, chính xác là dã thú đầu người…
Tình cảnh như thế, không khỏi làm Nhạc Phàm cùng Trần Hương kinh ngạc đứng ngẩn ra tại chỗ!
Đây không phải là ảo giác, tất cả đều xảy ra trước mắt.
"Nhã Nhi, muội có biết là công pháp gì không? Một người lại có thể biến thân thành dã thú?!"
Nghe Nhạc Phàm hỏi, Trần Hương lập tức phục hồi lại tinh thần, cau đôi mi thanh tú lại nói: "Muội nghe nói có ngoại công tu luyện, có thể làm cho thân thể cùng lực lượng bành trướng, nhưng chưa bao giờ nghe nói qua có thể làm cho người ta biến thành bộ dáng như dã thú… Cái này thật quá cổ quái!"
"Như thế này ca phải cẩn thận".
"Ừm… Xem ra Thủ lăng nhất tộc này bí mật quả thật không ít".
Hai người đang phỏng đoán, ánh mắt A Nhất Thiên nhìn tới, thanh âm lạnh như băng nói: "Dám xông vào tộc, giết!!!"
Chữ "Giết" vừa ra, khí lạnh giá như đập vào mặt.
Nhạc Phàm thân kinh qua trăm trận tự nhiên không sợ hãi, Trần Hương cũng đã kinh qua chốn biên quan, cho nên tâmt rí cũng rất vũng vàngg.
A Nhất Thiên thấy hai người không bị ảnh hưởng, vì vậy móng tay trái biến dài ra, cả người phi thân xông thẳng tới…
"Nhã Nhi, muội đi trước tìm lối ra, để ta đối phó hắn!"
Lời còn chưa dứt, Nhạc Phàm đã tiến ra nghênh đón!
"Bùng…"
Hai người đồng thời chạm vào nhau, Nhạc Phàm trực tiếp cùng đối phương công kích! So đấu tốc độ, đã biến thành giao đấu lực lượng.
"Giết giết giết!!!"
A Nhất Thiên hai mắt chuyển hồng, cả người trên dưới phát tán ra dã tính hung hãn…
"Xẹt…"
Nhạc Phàm cũng không yếu thế, dùng sức đánh tới, cương kình màu lam được kích phát, giống như ngọn lửa thiêu đốt!
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng màu lam chiếu sáng cả thạch thất.
"Gầm…"
Cương kình như lửa, nhiệt độ nóng rực làm cho A Nhất Thiên đau đớn khó chịu.
"Ta phải giết các ngươi!"
Một tiếng điên cuồng hét lên, A Nhất Thiên chỉ công không thủ, bán mạng đánh về phía đối phương.
Nhạc Phàm mặc dù thể chất siêu cường, đáng tiếc nguyên khí của hắn chưa phục hồi, lực "Phá kính" khá miễn cưỡng… Về phần "Tiến hồn" công kích, đó là thủ đoạn cuối cùng của bản thân, không tới lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt không thể dùng.
Bởi vậy, đối mặt với A Nhất Thiên điên cuồng tấn công, Nhạc Phàm tạm thời chỉ có cách giá lực.
"Xẹt! Xẹt! Xẹt!"
Lợi trảo như gió, xẹt qua chỗ nào, tàn phá chỗ đó!
Chỉ trong chốc lát, Nhạc Phàm đã đầy những vết thương.
"Ca…"
Trong bóng tối, Trần Hương cảm nhận được Nhạc Phàm khí tức hỗn loạn, vạn phần lo lắng, thậm chí mất cả sự bình tĩnh…
Đột nhiên trong lúc đó, một trận đau đớn kịch liệt trước ngực truyền đến, Trần Hương lập tức khôi phục sự tỉnh táo. Sau khi cố gắng bình phục tam tư của bản thân, nàng lại bắt đầu tìm dấu vết của thông đạo.
"Oành…"
"Bùng… bùng… bùng…"
A Nhất Thiên khí thế như cầu vồng, càng đánh càng nhanh, càng đánh càng mạnh!
Chịu đòn như thế, Nhạc Phàm lửa giận khó dằn, lệ khí kềm nén nhiều năm đột nhiên bộc phát!
"Cút đi…"
Khí tức cuồng bạo tràn ngập cả không gian, bóng tối trong nháy mắt bị ánh sáng màu lam đàn áp!
A Nhất Thiên đã bị khí thế kiềm chế, thế công có chút dừng lại.
Nhạc Phàm nhân cơ hội phản đòn, đồng thời "Ngư trường" xuất hiện nơi tay.
Người như bóng, kiếm như quang, lướt như gió, nhanh như điện!
"Cảng…"
Đoản kiếm cùng lợi trảo chạm nhau, người sau trong nháy mắt trảo bị gảy đi, còn mũi kiếm của Nhạc Phàm thì xuyên thẳng vào tim của A Nhất Thiên!
"Tích tóc!"
"Tích tóc…"
Thời gian tại giờ khắc này phảng phất như dừng lại, chỉ nghe thấy thanh âm của máu nhỏ xuống đất. Lập tức, mùi máu tươi đậm đặc tràn ngập cả thạch thất!
Không gian tối đen, Nhạc Phàm vẫn đứng thẳng, ai cũng nhìn không thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn.
Ở phía kia, A Nhất Thiên từ từ ngã xuống!
"Ca…"
Trần Hương vội hô to, vội vàng quay lại ôm lấy Nhạc Phàm.
"Ta không sao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi".
Thấy Nhạc Phàm máu tươi đã ngừng chảy, Trần Hương thoáng an tâm, sau đó nhìn A Nhất Thiên trên mặt đất nói: "Một kiếm xuyên tim, hắn hẳn là không sống nổi".
"Đúng vậy! Người chết ở trong tay ta rất nhiều… rất là nhiều"
Không khí, bởi vì sự thương cảm của Nhạc Phàm mà trở nên trầm trọng: "Hắn có trách nhiệm của hắn, ai cũng không sai, chỉ là lập trường bất đồng…"
Trần Hương muốn cầm lấy tay của đối phương, nhưng trước ngực đau đớn tựa như cảnh báo nàng điều gì đó. Vì vậy nàng chuyển đề tài nói: "Ca, muội ở phía trước tìm được một cánh cửa đá, hẳn là thông đạo".
"Ừm, chúng ta đi thôi!"
Ca, người này rốt cuộc là có thân phận gì? Mặc dù trong cơ thể không có chân nguyên, nhưng lực lượng không hề yếu hơn ca".
"Ta cũng không biết, trước kia chưa bao giờ nghe nói qua".
"Tần Hoàng đảo… Thập thần tướng…"
Trong khi nói chuyện, Nhạc Phàm, Trần Hương đã đi vào bên trong thong đạo hẹp dài.
Đợi hai người rời đi, trên vách tường ở phía khác xuất hiện một bóng người, trực tiếp đem A Nhất Thiên trên mặt đất mang đi.
Thạch thất lần nữa khôi phục sự bình lặng, bóng tối lại bao trùm.
Không gió, không có động tĩnh.
Lại là một gian thạch thất tối đen!
Trần Hương âm thầm buồn bực, chẳng lẻ người của Thủ lăng nhất tộc, tất cả đều sống ở cái noiư không có bóng mặt trời này?
"Ca… nơi này dường như không ai? Muội không có cảm giác được một chút khí tức nào".
"Cẩn thận một chút, ta cảm giác được nơi này không đúng, có chút quỷ dị".
"Ừm. Chúng ta tìm thông đạo trước, tốt nhất là có thể trực [tiếp đi qua".
"Không đánh là tốt nhất.
"Vù!!"
Trong nháy mắt, một tia sáng lờ mờ kéo tới!
Nhạc Phàm, Trần Hương đột nhiên cảnh giác, lập tức tránh ra hai bên…
"Đinh! Đinh! Đinh!"
Hàn quang bắn vào vách tường, toát ra hỏa quang nhè nhẹ!
"Không tệ không tệ, có thể chiến thắng Tử tương, còn có thể dễ dàng né tránh "Tuyệt môn đồ ẩn châm" của ta… Nói vậy các ngươi chính là hai người mà Tộc trưởng đã nói!"
Tiếng nói từ trong bóng tối truyền ra, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, khi thì phiêu hốt bất định, khi thì âm trầm lạnh lẽo.
Nhạc Phàm, Trần Hương nhìn ra bốn phía, không có bất cứ phát hiện nào, trong tâm càng thấy sợ hãi!
Thanh âm trong bóng tối nói: "Không cần tìm, các ngươi phát hiện không được ta đâu… Ta chính là thủ hộ thần tướng nơi này, Ti tương Âm Lục".
Âm Lục!? Quả nhiên người cũng như tên.
Hơi trầm ngâm, Nhạc Phàm cao giọng nói: "Chúng ta chỉ tìm người…"
Thanh âm trong bóng tối tiếp tục nói: "Ta mặc kệ ngươi tìm người hay tìm vật, hoặc là có mục đích gì khác, trừ phi ngươi có thể đánh bại ta, nếu không đừng nghĩ tới việc qua được nơi này".
Trần Hương tiếp lời: "Nếu muốn đánh, ngươi tại sao không xuất hiện?"
"Hắc hắc…" Trong bóng tối truyền đến tiếng cười quái dị: "Tiểu nha đầu đừng khích ta làm gì, ẩn nấp là kỹ năng của ta, nếu như các ngươi có bản lãnh tìm được ta, tự nhiên có thể bức ta ra tay. Nếu không…"
Vô số bóng đen xẹt qua bốn phía, giống như u linh quỷ dị!
"Vù! Vù! Vù!"
Vách tường chung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ, vô số ám khí bay đầy trời mà đến… Nhạc Phàm, Trần Hương đều tự vận chuyển hộ thể cương khí đánh văng ám khí ra.
"Ca, chúng ta tìm cửa ra trước".
"Hãy cẩn thận!"
Nhạc Phàm lo lắng không quên nhắc nhở, đồng thời đem linh thức khuếch tán ra bốn phía, vận cương kình màu lam lên.
Trần Hương trúc trượng trong tay biến hóa thành ngàn vạn, múa lên che kín người, từ từ tới gần vách tường, muốn tìm đường ra.
"Muốn đi ra ngoài? Tốt! Vốn muốn để ngươi đi ra ngoài…"
Thanh âm trong bóng tối vang lên lần nữa, lập tức trên mặt đất xuất hiện một hố bẫy, Trần Hương trong nháy mắt bị lọt vào trong đó!
"Không…"
Trơ mắt nhìn Trần Hương bị lọt vào bẩy rập, Nhạc Phàm nổi giận vọt tới… Nhưng hố bẫy sớm đã khép lại!
"Bùng… bùng… bùng…"
"Nhã Nhi…"
Nhạc Phàm tung quyền đấm bể mặt đất, hy vọng có thể đánh vỡ hố bẫy, cứu Trần Hương ra! Đáng tiếc, mặc cho hắn dùng lực đến thế nào, hố bẫy cũng không suy xuyển.
"Nhã Nhi…"
Kinh hoảng! Lo lắng! Sợ hãi! Vô lực!
Tâm thần từng trận run rẩy, bóng tối trực thấu linh hồn!
Bởi vì mất đi mới tìm kiếm, nên rất sợ lại mất đi. Giữa được và mất không cách nào buông xuống được, cũng không muốn buông xuống, đây là yêu, cũng là tình.
Trần Hương biến mất ngay trước mắt, sinh tử không rõ, lành dữ không biết…
"Nhã Nhi…"
Trong lúc bất lực, Nhạc Phàm phẫn nộ vô cùng thiêu đốt trong lòng! Cái gì là tĩnh táo? Cái gì là trấn định! Tất cả đều vứt hết…
"Hắc hắc… vô dụng thôi, vách tường nơi này đều làm từ hàn thiết lấy từ đáy biển, ngươi đánh không thủng nổi đâu. Lúc này, ngươi hẳn là nên tỉnh táo lo lắng cho bản thân mình trước đi! Hắc hắc hắc…"
Tiếng cười trong bóng tối lại cadng châm chọc, hoàn toàn làm cho Nhạc Phàm mất đi lý trí!
"Cút con mẹ nó đi mà tĩnh táo! Ta phải giết ngươi…"
Nhạc Phàm lần đầu tiên từ bỏ tôn nghiêm của thợ săn!
"Bùng!"
"Oành… oành… oành…"
Những tiếng nổ kịch liệt làm rúng động cả gian thạch thất.
Nhạc Phàm tóc bạc trên đầu tung bay, hai tay không ngừng huy động bảo kiếm "Thái a", ánh sáng màu lam xuyên thấu từng ngõ ngách một trong bóng tối.
"Xẹt, xẹt, xẹt!"
Trên vách tường, một bóng đen bay rất nhanh tránh né. Thanh âm âm thầm vừa rồi không lộ ra một chút dấu vết, cũng không biết là đang lo lắng, hay là căn bản không có cơ hội để mở miệng.
Đá vụn tung tóe, ám khí đầy trời!
Lực lượng của phẫn nộ kích thích nguyên khí tiềm ẩn trong cơ thể Nhạc Phàm, phảng phất như tạo nên khí lực vô cùng vô tận.
Bất cứ âm mưu quỷ kế, cơ quan bẩy rập nào, ở dưới công kích như cuồng phong bão tố nào, cũng sẽ bị hủy diệt một cách đơn giản. Vách tường bằng hàn thiết tức thì bị hàn quang sắc bén từng chút một phá tung ra, thượng cổ thần binh "Thái a" lúc này đã phát huy ra giá trị của nó!
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ các cơ quan đã bị phá hủy.
Mà lúc này, bóng ma trong bóng tối bắt đầu dần dần lo lắng……
Thân là một chuyên gia ẩn nấp, dưới bất kỳ tình huống nào cũng phải bảo trì tâm trí bình tĩnh, không bị ngoại vật quấy nhiễu. Rất rõ ràng, người đang ẩn nấp cũng không làm tốt điểm này.
Nhạc Phàm cho dù đang điên cuồng, nhưng bản năng của thợ săn nhưng không có tiêu biến. Khí của địch nhân đã loạn, hắn trong nháy mắt cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, hai tay cầm kiếm không ngừng chém tới…
Một kích toàn lực, ánh sáng chợt bùng lên!!!
"Chờ một chút…"
Một tiếng quát to lộ vẻ sợ hãi, đáng tiếc tất cả đều đã quá trễ! Nếu như hắn không dùng lời nói chọc giận Nhạc Phàm, nếu như hắn không đem Trần Hương vào bẩy rập, nếu như hắn có thể bảo trì sự bình tĩnh, nếu như…
Đáng tiếc, không có nếu như, tất cả đều đã phát sinh. Bởi vậy, ai cũng không thể vãn hồi!
"Oành…"
Khí tức điên cuồng giống như cơn sóng gió động trời, cuộn cả không gian lên!
Hàn quang màu lam phá tung vách tường, như muốn giải khai sự trói buộc của bóng tối!
Nhạc Phàm như thế, Trần Hương thì sao?
Rơi vào bóng tối vô tận, cái gì cũng nhìn không thấy, nghe không được…
Lúc này, miệng của hố bẫy đã khép lại, Trần Hương chỉ có thể nương theo cảm giác mà tìm đường đi tới.
"Ca…"
"Ca, người ở nơi nào?"
"Ca…"
Trần Hương lớn tiếng gọi lên, lòng của nàng lúc này lo lắng dị thường, nàng biết Nhạc Phàm cũng đang lo lắng. Đương nhiên, so ra nàng càng lo lắng cho sự an toàn của Nhạc Phàm hơn.
Tại sinh mạng của Trần Hương, Nhạc Phàm vẫn là niềm tin kiên định của nàng, cũng là sự chống lưng của nàng. Ngày nay được sống chung với nhau, nàng từ một cô gái độc lập tự chủ, kiên cường bất khuất, biến thành một muội muội dịu dàng nhu thuận như trước. Song, chuyển biến trong đó ngay cả bản thân nàng cũng không phát giác ra.
Một hồi liều mạng kêu gọi, cũng không ai đáp lại.
Một đường tận lực chạy như điên, cũng chỉ là một không gian tối đen như mực.
Cuối cùng, Trần Hương vô lực quỳ xuống đất, thất thanh khóc…
Sợ hãi bất an, bàng hoàng bất lực…
Sự sợ hãi cùng bóng tối bao phủ lấy linh hồn của Trần Hương… loại cảm giác này, giống như làm cho nàng quay về lại quá khứ.
Giờ khắc này, Trần Hương quên bản thân là Thiên môn Cung chủ, quên võ công của bản thân, thậm chí quên hết tất cả những gì mình có… Nàng sợ hãi, nàng đang trốn tránh, thân thể của nàng run rẩy, nàng không muốn một mình đối mặt với bóng tối… muốn thấy tất cả những gì xung quanh.
"Hài tử, ngươi sợ cái gì?"
Trong hư không, một thanh âm già nua mà ôn hòa truyền vào tai Trần Hương, như đang an ủi, như đang khuyên giải, như đang mê hoặc.
Trần Hương không trả lời, thanh âm nọ tiếp tục nói: "Hài tử, đừng sợ hãi… đừng sợ hãi… cứ đi theo ta… đi thôi! Ta đưa ngươi đi tới một nơi không có bóng tối".
Trong mê mang, Trần Hương hoảng hốt, phảng phất cảm giác phía trước chính là hy vọng, phía trước có ánh sáng. Mặc dù là như thế, nhưng bản năng của nàng vẫn kháng cự… vẫn cố gắng dãy dụa…
"Đến đây đi… đến nơi này của ta… không có thống khổ… không có phiền não… không có bệnh tật… không có bóng tối…"
"Đến đây đi… đến nơi này của ta… quên quá khứ… cho ngươi hy vọng…"
"Đến đây đi… đến đây đi… đến đây đi…"
Thanh âm già nua du dương êm tai, phảng phất như thẩm thấu đến nơi sâu nhất của linh hồn, nơi đó là nơi yếu ớt nhất của con người.
Từng trận mê hoặc kéo tới, nội tâm Trần Hương dần dần trống rỗng, ánh mắt càng mê mang…
"Ta…"
Trần Hương chậm rãi đứng lên, nội tâm sợ hãi khát vọng sự an bình…
"Ta… cự tuyệt".
Thanh âm bình tĩnh mà kiên định vang lên, đây là câu trả lời cuối cùng của Trần Hương.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt còn đọng nước mắt ẩn dấu một loại lạnh lùng sâu thẳm, một loại khí tức lạ lùng từ trong không khí truyền lại.
"Không… ngươi… ngươi ngươi…"
Thanh âm trong hư không dần dần nhạt đi, tựa hồ tất cả đều chỉ là mộng ảo.
Một hồi trầm mặc, Trần Hương chậm rãi mở miệng: "Còn không chịu ra sao?"
Nàng nói với bóng tối, nhưng trong bóng tối không người nào trả lời.
Sau một lúc lâu. Trong bóng tối đi ra một lão nhân, thở dài nói: "Tiểu nữ, rốt cuộc là điều gì, khiến ngươi thống khổ như thế mà vẫn kiên trì?"
Hít sâu vào một hơi, Trần Hương lạnh lùng hồi đáp: "Thủ đoạn của ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi sẽ không bao giờ hiểu ta kiên trì vì cái gì…"
Ánh mắt cô gái phiêu diêu mờ ảo như đang nhớ lại điều gì đó…
"Ha ha… Có lẽ, ta thật sự không hiểu được!" Lão nhân gật mạnh đầu, lập tức lại nói: "Bất quá, ngươi thật đúng là làm cho ta kinh ngạc, lại có thể nhanh như vậy thoát khỏi chú âm của ta, rõ ràng đã lâm vào bóng tối, lại có thể đi ra. Hơn nữa… Bộ dáng của ngươi bây giờ, so với bộ dáng lúc nãy có điểm khác nhau rất lớn, tựa như… tựa như cái gì vậy ta?"
Suy nghĩ một chút, lão nhân chợt vỗ tay nói: "Đúng rồi! Bộ dáng của ngươi giống như là đã thay đổi cả con người, không chỉ là ánh mắt của ngươi, còn có cả khí chất của ngươi. Chẳng lẻ…"
"Hừ!"
Trần Hương lạnh lùng liếc mắt nhìn, hàn ý đậm đặc khuếch tán ta bốn phía: "Chuyện của ta, không cần ngươi quản… Nói, ngươi rốt cuộc là ai?"
Lão nhân không thèm để ý đến sự áp bức của đối phương, thản nhiên cười nói: "Lão phu ta chính là một trong thập thần tướng, 'Mão tương' Hoặc Tứ".
Trần Hương bất giác sực nhớ, vẻ mặt vẫn như cũ: “Người đi cùng ta bây giờ thế nào rồi?"
"Ngươi yên tâm, Tị tương đối phó với hắn…" Lão nhân cười nói: "Ta xem ngươi tốt nhất là hãy tự lo cho bản thân thì hơn".
"Phải không?"
Trần Hương hỏi ngược lại, ánh mắt trong suốt phát ra hàn ý lạnh như băng: "Các ngươi tưởng rằng bản thân có thể đối phó được người nọ?"
"Không ai là thiên hạ vô địch cả" Lão nhân khẽ khoát tay áo, nói ra quan điểm của bản thân.
"Ngươi nói không sai, nhưng… có những người, ngươi không thể trêu chọc đến!"
Trần Hương chân mày lạnh lẽo, lập tức, thiên địa lực mênh mông khổng lồ xuyên thấu qua không gian bóng tối.