Linh khí tràn ngập cả không gian, bắn ra từng mảng sinh cơ màu trắng mù mịt.
Nhạc Phàm lúc này đang chìm vào trong hôn mê, năng lượng trong cơ thể căn bản không cách nào khống chế, nếu như cứ để tùy ý phát triển như thế, thì càng ngày càng nguy hiểm.
Tâm niệm vừa chuyển, Trần Hương vận chuyển chân nguyên đưa Nhạc Phàm lơ lửng giữa không gian, lập tức phóng người lên… tay giữ kiếm quyết, từng đạo chân nguyên vô cùng tinh chuẩn đánh vào trên các huyệt đạo của đối phương…
Con người có bảy trăm hai mươi huyệt, trên thông thanh minh, dưới quán huyền hoàng, nạp tinh hoa thiên địa, thổ trọc linh nhật nguyệt, mỗi chu thiên sẽ tập trung tại bách hội, trở lại căn bản. Lúc nầy đây, người bình thường có bệnh tật thương tích, có thể tự khôi phục, mà người tu hành, càng thông qua các huyệt mà thu nạp ngoại lực tự thân rèn luyện. Cái này là phương pháp thông thường, từ cổ chí kim đều không biến cải.
Chỉ tiếc, Nhạc Phàm thuở thiếu niên huyệt đạo toàn thân trên dưới bị kim châm phá huyệt, căn bản không cách nào giữ lại bất kỳ ngoại lực nào, bởi vậy hắn mới đi theo một con đường khác hẳn với người tu hành bình thường.
Người phi thường thì phải dùng phương pháp phi thường!
Trần Hương đối với tình huống của Nhạc Phàm có thể nói biết tận ngọn nguồn, nếu chỉ dùng biện pháp bình thường để trị liệu rất khó có hiệu quả. Vì vậy nàng dùng kiếm khí châm huyệt, là muốn kích hoạt huyệt khiếu toàn thân Nhạc Phàm, để cho có thể hấp thụ càng nhiều ngoại lực càng tốt, giúp cho bản thân giảm bớt gánh nặng.
Kình lực chấn huyệt, chỉ thấy Nhạc Phàm thân hình khẽ run rẩy, linh khí vây chung quanh tràn tới, không chút khách khí quán nhập vào trong cơ thể hắn, phảng phất như vào một cái phễu cực lớn.
Lực cũ chưa cạn, lực mới lại tràn vào, ba đạo dị lực khó có thể ngăn cản thế công cường đại của linh khí, cuối cùng bị bao vây ở bên trong.
Linh khí thành vòng tròn, ngưng lại thành vòng bảo vệ, dưới sự khống chế của Trần Hương, ba đạo dị lực từ từ thu lại… co rút lại… nhỏ đi…
Cùng lúc, kinh mạch bị tổn hại dưới sự xoa dịu của linh khí, bắt đầu chậm rãi khôi phục, tất cả trong cơ thể cuối cùng đã chuyển biến tốt.
"Tinh tinh…"
Một hồi sau, ba đạo dị lực tựa hồ bị áp chế đến cực hạn, mặc cho Trần Hương làm như thế nào, cũng không cách nào làm cho giảm đi được nữa, đừng nói chi là đem dị lực này hóa giải hoặc bức ra ngoài cơ thể.
Đối mặt với tình huống như thế, Trần Hương trong lòng trầm xuống, cắn chặt răng cố gắng một lần nữa. Một lần không được thì một lần nữa, nhưng sự ngoan cố của ba đạo dị lực này vượt xa sự dự liệu của nàng, nội tâm không khỏi nổi lên cảm giác khổ sở.
Sau một hồi, tình huống cũng không có chuyển biến gì tốt hơn.
Chân nguyên điều dụng đến cao độ làm cho tâm thần lẫn thân thể của Trần Hương hết sức mệt mỏi, mắt thấy lực lượng đã sử dụng quá độ, mặt nàng đã không còn chút huyết sắc nào, nếu như cứ tiếp tục như vậy, cũng sẽ kiệt lực mà chết, mà ba đạo dị lực nọ một khi mất đi sự khống chế, bộc phát phản ngược lại tại trong cơ thể Nhạc Phàm, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!
"Phụt…"
Một ngụm máu tươi phun ra, đỏ hồng cả một khoảng đất.
Lực lượng không cách nào tiếp tục chịu đựng, nội phủ của Trần Hương đã bị chấn động, toàn thân toát mồ hôi như mưa, tâm thần từng chút một bị tiêu tán.
Như mộng như là ảo giác, một thân ảnh quen thuộc, không ngừng chớp động trong đầu cô gái, từ gần rồi xa xa dần, từ từ biến mất khỏi tầm mắt.
Nước mắt đọng tại khóe mắt không chịu rơi xuống, tựa hồ không cam lòng khuất phục!
Đang lơ lửng giữa không trung, thân thể của Nhạc Phàm chợt dao động một cách khó hiểu, trên mặt nhăn nhó dị thường, như là đang thừa nhận sự thống khổ khôn cùng.
"Lý Nhạc Phàm…"
Một tiếng kêu khẽ, tinh thần Trần Hương một lần nữa tỉnh lại, hai mắt bạo phát ra tinh quang làm cho người ta sợ hãi!
"Thiên huyền mật pháp? Phong…"
Hai tay như thiên ảnh, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, thiên địa quy nguyên, biến ảo vô cùng, chỉ như đóa sen, diễn hóa vạn thiên…
Theo thủ quyết biến hóa của Trần Hương, trong thiên địa sinh ra một sự cảm ứng yếu ớt, dưới sự dẫn lối của nàng, hội tụ vào trong cơ thể Nhạc Phàm.
Thiên địa lực nhập thể, lập tức hình thành một vách ngăn mạnh mẽ, như phong tự bế, ngăn trở sự liên hệ của ba đạo dị lực với bên ngoài.
Sau khi làm xong tất cả, Trần Hương khẽ thở phào nhẹ nhỏm, chỉ là vẻ mặt cũng chưa chút nào biến chuyển.
Tình huống thực tế sao với tịnh toán trước đây khác nhau xa, Trần Hương không cách nào hóa giải được dị lực, không thể làm gì khác hơn là đem phong bế vào một chỗ trong cơ thể Nhạc Phàm. Mặc dù tạm không có gì nguy hiểm, nhưng cũng là một đại họa ẩn dấu trong cơ thể Nhạc Phàm. Đây là một bước hoãn binh trong khi tìm biện pháp khác, cũng là biện pháp bất đắc dĩ.
Không có trở ngại của dị lực, thân thể Nhạc Phàm đã không còn bài xích ngoại lực.
Ngay sau đó, Trần Hương tâm thần chợt động, tại mi tâm bắn ra một đạo tinh quang, nhập thẳng vào trong đầu của Nhạc Phàm.
Con người có linh hồn không?
Đương nhiên!
Tính mạng mà không có linh hồn, vậy thì chỉ là các xác trống rỗng như một pho tượng mà thôi.
Thất tình là tâm, vui mà hạnh phúc, giận mà hận thù, buồn mà thương nhớ, sợ mà thối lui, yêu mà si mê, nhớ mà nghĩ tới, dục mà tham lam.
Thất tình có thất khổ, cực lạc sinh bi, giận quá phát cuồng, buồn quá sinh chán ghét, sợ quá sinh oán, ái quá sinh mất mát, nhớ quá sinh đau lòng, dục vọng quá độ sẽ thất bại.
Người có thất tình, cũng sẽ có thất khổ, tới tới lui lui, đều là trong khổ hải (bể khổ). Khổ hải, khổ hải, cầu mà không được, đã có bao nhiêu người cam nguyện trầm luân trong đó.
Thức hải không linh, vạn niệm tịch diệt.
Nơi này vĩnh viễn không cảm giác được thời gian trôi qua, vĩnh viễn không cảm giác được không gian lớn nhỏ.
Lúc này, Nhạc Phàm ở tại một không gian đầy màu đỏ, chung quanh bao phủ một màn huyết vụ vô cùng, tràn ngập bạo lệ, máu tanh cùng điên cuồng, trầm trọng đến mức hít thở không thông. Mặc dù Nhạc Phàm hiện tại chỉ là hình ảnh của linh hồn, nhưng vẫn khắc sâu cái loại cảm giác này!
Ở trước mặt hắn, chỉ có một ngọn tiểu tiễn đang lơ lẳng, chung quanh bảy sắc lập lòe, cả thân tản ra ánh sáng màu đen, so với bóng tối còn muốn đen tối hơn.
Yên lặng nhìn "Tiễn hồn", Nhạc Phàm trên mặt bình tĩnh dị thường. Mặc dù hắn không rõ thức hải tại sao lại có một màu máu, nhưng hắn biết, nơi này chính là thức hải sâu thẳm nhất, là nơi mà linh hồn tồn tại, mà trước mắt chính là tiểu tiến, đang rõ ràng truyền đến từng trận xao động quen thuộc, hẳn là chính là nơi linh hồn của bản thân tồn tại.
Tồn tại đều có đạo lý của nó, "Tiển hồn" sinh ra cũng không phải là ngẫu nhiên.
Thuở nhỏ kham khổ, nhận hết sự lạnh lùng; thiếu niên tóc bạc, kim châm phá huyệt; tự nguyện chịu oan, bốn năm giết chóc; thân nhân ly tán, bước đường vong mạng… Tất cả những điều này cũng không thể làm cho Nhạc Phàm gục ngã, ngược lại làm cho hắn càng thêm quý trọng tính mạng, kiên cường hơn, thậm chí trong nghịch cảnh càng hiểu được nhân sinh, truy cầu lực lượng.
Thử hỏi, có bao nhiêu người có thể kiên định không dời, làm việc không hối hận, cứ thẳng bước mà tiến?
Chính là phải có một niềm tin quyết tuyệt cùng sự thấu hiểu tính mạng, Nhạc Phàm mới có thể có được một lực lượng cường đại. Lấy linh hồn làm gốc, tinh thần thành một thể, từ trong vô hình mà ngưng luyện ra "Tiển hồn" có hình. Trong đó, ngoài trừ cơ duyên cùng sự cảm ngộ ra, còn phải có dũng khí cùng nghị lực tuyệt đối].
Trong lòng Nhạc Phàm, "Tiển hồn" thực sử thần bí, cường đại, gần ngay trước mắt mà lại nhìn không thấu. Cho tới bây giờ, Nhạc Phàm vẫn không cách nào hiểu rõ sự tồn tại của nó, chỉ là bản thân đã quen với sự tồn tại của nó… Loại cảm giác này dường như là huyết nhục tương liên, không có sự phân biệt.
Thời gian trôi qua, tựa như trong nháy mắt, lại như đã là vô số năm.
Nhạc Phàm không biết bản thân đã ở chỗ này đợi bao lâu, cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào, hắn chỉ biết tình hình của bản thân hiện tại rất không ổn. Bản thân chẳng những bị vây bên trong huyết vụ không cách nào ra ngoài, mà ngai cả ngoại lực cũng không cách nào tiến vào bên trong.
Mà Nhạc Phàm hiện tại chỉ có thể làm được một việc duy nhất, đó là tăng cường tinh thần lực, hoặc có thể nói là tu luyện "Tiển hồn". Chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội phá tan sự giam cầm tại thức hải, nếu không chỉ có thể vĩnh viễn bị vây khốn tại nơi này.
Nhạc Phàm điều chỉnh lại tâm tính, đem cảm giác dần dần dung nhập vào trong Tiển hồn. Không cần mở mắt, tất cả tình hình trong thức hải đã được phản ánh rõ ràng ở trong lòng…
Không gian màu đỏ vẫn bình tĩnh như thường, "Tiển hồn" màu đen lơ lửng ở giữa, luồng sáng bảy sắc vẫn vờn xung quanh.
Trong mông lung, luồng sáng bảy sắc chậm rãi hấp thu huyết vụ xung quanh, sau đó chuyển hóa thành từng luồng năng lượng nho nhỏ truyền vào trong Tiển hồn.
Huyết vụ mỗi khi giảm bnớt một chút, Tiển hồn lại càng được ngưng luyện thêm một phần. Cả quá trình phi thường chậm chạp, chậm tới mức mắt thường không cách nào nhận thấy, nếu không có linh thức của Nhạc Phàm bao trùm cả không gian, sợ rằng cũng sẽ không có bất cứ cảm giác nào.
Có phát hiện này, Nhạc Phàm nhất thời mừng rỡ, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại.
Luồng sáng bảy sắc chính là thất tình nguyên lực, mặc dù có thể đem huyết vụ chuyển hóa thành lực lượng của Tiển hồn, nhưng… tốc độ quá chậm, mà biển huyết vụ rộng như thế, bao lâu mới có thể luyện hóa hết?