Gió thét gào, khiến cho người ta cảm giác lạnh lẽo.
Trên bầu trời, có vô số ngôi sao lúc sáng lúc tối, có ý nghĩa tượng trưng cho luân hồi sinh mệnh, sự diệt vong của cả đời người.
Có người nói, mỗi một ngôi sao đại biểu cho một sinh mạng mất đi, bọn họ vĩnh viễn lóe sáng trên bầu trời đêm, yên lặng nhìn thân nhân của mình, lặng lẽ cầu nguyện, lặng lẽ chúc phúc.
Nhạc Phàm nhìn về phía chân trời, hắn dường như cũng đang tìm kiếm ngôi sao thuộc về mình.
- Tiểu huynh đệ, ngươi dường như rất hoang mang?
Một giọng nói mờ ảo truyền vào trong tai Nhạc Phàm, hắn thu liễm tâm thần, nhưng không hề di chuyển.
- Ngươi đang nghĩ tới thân nhân? Hay là nghĩ tới bằng hữu? Hay nghĩ tới sau này?
Nói xong, một lão giả không rõ hình dáng từ bên trong chỗ tối hiện thân, chậm rãi đi đến bên cạnh Nhạc Phàm, ánh mắt cũng nhìn về phương xa.
- Người hôm nay âm thầm nhìn trộm chính là ngươi sao?
Linh giác của Nhạc Phàm hơn người, cho dù kẻ cường đại hơn, cũng không giấu được sự cảm ứng của hắn, đây chính là trực giác của một người thợ săn.
Lão giả gật đầu nói:
- Vốn ta cho rằng ta đã ẩn nấp rất kỹ, không nghĩ tới lại bị ngươi phát hiện.
- Ta không phát hiện ra ngươi, nhưng ta cảm giác có người nhìn chằm chằm vào ta.
Nghe được câu trả lời thẳng thắn của Nhạc Phàm, lão giả cười ha hả nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi rất khiêm tốn! Đạo tu luyện, chính là dung nhập vào tự nhiên, cái này gọi là giao cảm với thiên nhiên, ngươi có thể ở tại một vị trí xa có thể cảm giác được có người nhìn trộm ngươi, đủ để chứng minh tinh thần lực của ngươi đã đạt tới cảnh giới dung hòa cùng thiên địa.
- Các hạ là ai? Tới tìm ta có chuyện gì?
Nhạc Phàm nghêng đầu đánh giá lão giả, đối phương không hề giống một người lương thiện, hắn không cho rằng đối phương đến chỉ để khen hắn vài câu mà thôi.
Lão giả này tuy rằng ăn mặc bình thường, nhưng trên thân hắn trong lúc vô ý để lộ ra khí tức lẫm liệt, loại hơi thở như vậy Nhạc Phàm chỉ cảm nhận được trên thân của dã thú, cảm giác cô độc, tuyệt vọng và hung tàn của một con sói.
- Tiểu huynh đệ không cần khẩn trương, lão phu hôm nay tới tìm ngươi cũng không có ác ý.
Lão giả tùy ý ngồi xuống bàn, biểu hiện thành ý, lại nói:
- Ta là người như thế nào không quan trọng, ta chỉ là một kẻ qua đường mà thôi.
...
Nhạc Phàm vẫn không vì câu nói của đối phương mà mất đi sự cảnh giác, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương.
Lão giả cười nói:
- Tiểu huynh đệ, lão phu từng nghe qua chuyện của ngươi, lần này tới tìm ngươi, chủ yếu là một gặp gỡ ngươi một chút, ngươi quả thật không giống với người thường, chẳng những đả thương tứ đại chân nhân của Thánh Ngôn đại tôn, còn đánh vỡ Tôn giả dụ lệnh, hiếm có người trẻ tuổi nào có gan lớn giống ngươi.
...
Thấy Nhạc Phàm không nói gì, lão giả lại nói:
- Đương nhiên, lão phu tới đây còn muốn nhắc nhở ngươi một chuyện.
Nhạc Phàm nhíu mày, kiên nhẫn đợi câu sau của lão giả.
Lão giả tiếp tục nói:
- Lực lượng của Đại Tôn không phải thứ mà ngươi có thể tưởng tượng được, nếu không có sự chuẩn bị, ta khuyên ngươi nên tạm thời nhịn một chút, không nên chính diện xung đột với Đại Tôn. Có lẽ ngươi không sợ chết, nhưng đôi khi, còn sống so với chết thì tốt hơn rất nhiều, bởi vì còn sống là còn hy vọng, chết thì không còn cái gì hết. Bất luận là vì ngươi hay là vì thân nhân bằng hữu bên cạnh, ngươi cũng không nên xúc động quá.
Ngữ khí lão giả phiền muộn, dường như đang nhớ tới chuyện ngày trước.
Trầm mặc một lát, Nhạc Phàm lại mở miệng:
- Đại Tôn rút cuộc có bao nhiêu lợi hại?
- Phi thường lợi hại.
Lão già nghiêm nghị nói:
- Ngươi không đứng trước mặt Đại Tôn, cũng không cảm nhận được sự cường đại không thể vượt qua này. Từ ý nghĩa nào mà nói, Đại Tôn đại biểu cho ý chí của thiên địa, có lực lượng vô cùng tận. Trong mắt bọn họ, bất luận cái gì đều là nhỏ bé, đều hèn mọn như con kiến.
- Cho nên ngươi hy vọng ta tạm thời ẩn nhẫn, đợi đến thời điểm đủ cường đại rồi mới tìm Đại Tôn tính sổ?
Nhạc Phàm nhíu mày, hiển nhiên không để ý tới đối phương. Hắn đương nhiên biết sinh mạng vô cùng trân quý, quả thực có chút động tâm, nhưng sự hạnh phúc của Trần Hương, Tiểu Băng nhi so với sinh mạng càng trân quý hơn.
Lão giả thở dài nói:
- Tiểu huynh đệ, ta biết hiện tại trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì. Lão phu vào lúc bằng tuổi ngươi cũng như vậy, tính cánh chính trực, không chịu đè ép, không chịu nổi một chút ủy khuất, kết quả đắc tội với cao nhân, trở thành sai lầm lớn của cuộc đời. Lão phu chỉ muốn nói cho ngươi, ẩn nhẫn khiến cho sóng yên biển lặng, mới có thể thấy được bầu trời rộng lớn. Ngươi còn rất trẻ tuổi, còn có tiền đồ, không nên vì sự phẫn nộ nhất thời mà bỏ qua tiền đồ của cuộc đời ngươi.
Nhạc Phàm lắc lắc đầu, lạnh nhạt nhìn về phía trước không nói gì.
Hắn không thể ẩn nhẫn, bởi vì còn có ngươi đang đợi hắn, hắn đi muộn một ngày, người mà hắn thương yêu nhất sẽ phải chịu sự tra tấn thêm một ngày, hắn không thể không đi.
Huống chi, vị Đại Tôn nào không phải là lão quái vật tu luyện mấy trăm năm, nếu không có kỳ ngộ cùng vận khí thật lớn, chỉ sợ cả đời cũng khó có thể giết chết Đại Tôn, sự tồn tại siêu việt trên thế giới này.
Thời gian, thứ Nhạc Phàm để ý tới nhất chính là thời gian.
- Tốt! Rất tốt! Gặp mạnh mà không lưu, biết yếu mà không nản lòng, đây mới chính là khí khái của nam nhi, đối kháng bằng cả sinh mệnh! Tiểu huynh đệ, nếu thật sự phải đánh nhau, cũng không phải không có cách, trên thế gian này không có sự tồn tại nào là vĩnh hằng, càng không có kẻ nào vô địch mãi.
Lão giả cẩn thận đánh giá Nhạc Phàm, khác hẳn với kẻ vừa rồi mới tận tình khuyên bảo hắn.
Nhạc Phàm nghe thấy đối phương nói những lời này, trong lòng thoáng động, vội hỏi:
- Các hạ biết cách đánh bại Đại Tôn sao?
- Đại Tôn cũng là người tu luyện, tự nhiên phải có điều kiện mới trở nên siêu việt...
Lão giả híp mắt, tiếp tục nói:
- Nếu ngươi có được cơ hội đi vào Cổ Vực, mở ra Thiên Duy chi môn, và lấy được Thiên Địa Nguyên Cực Từ, ngươi sẽ có tư cách khiêu chiến Đại Tôn.
- Thiên Địa Nguyên Cực Từ? Đó là thứ gì?
Nhạc Phàm dường như cảm nhận được một chút gì đó, đây mới là mục đích chủ yếu của đối phương khi đến tìm hắn.
Lão giả cúi đầu, trầm giọng nói:
- Đó chính là thứ huyền diệu nhất trong thiên địa, Đại Tôn sở dĩ có thể bước lên Thiên Hư chi cảnh, ngoại trừ thiên phú của bản thân, còn dựa vào Thiên Địa Nguyên Cực Từ cải thiện thể chất, đột phá cảnh giới, ngoài ra còn có thể trường thọ. Mà mỗi một lần ẩn lâm đại hội, mục đích chủ yếu của tất cả mọi người đều liên quan tới vật này. Ngươi đừng tưởng Đại Tôn cao cao tại thượng mà lầm, kỳ thật trong lòng bọn họ cũng ích kỷ như ai khác, bọn họ vì ham muốn cá nhân không tiếc khơi mào cho thiên hạ đại loạn, dẫn tới Thiên đạo chi tranh. Bọn họ tự phong bản thân mình là chúa tể thiên hạ, nắm trong tay hết thảy quy tắc của thế gian, kỳ thật bọn họ mới là ngọn nguồn của sự ràng buộc, là địch nhân của toàn bộ chúng ta.
Nghe xong lời nói này, tâm thần Nhạc Phàm bắt đầu run lên, lập tức lại bình phục như cũ nói:
- Vậy các hạ muốn hợp tác cùng ta?
- Không sai!
Lão giả không e dè, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đối phương nói:
- Trong Cổ Vực, hung hiểm vạn phần, chỉ cần có một chút sai lầm sẽ chết không có chỗ chôn, chỉ có cường giả chân chính mới có thể sống sót đi ra. Ngày đó ngươi phá Vạn Hóa kiếm trận của Ma môn, một đao đánh cho hai đại môn đồ Đại Tôn bị thương nặng, hôm nay lại làm trọng thương tứ đại tôn giả của Thánh Ngôn đại tôn, lão phu phi thường yêu thích tính cách của ngươi, cho nên ngươi có tư cách, thực lực trở thành bằng hữu của lão phu.
Lão giả nói nhiều như vậy, Nhạc Phàm cũng không có biểu hiện gì trên mặt:
- Ta tại sao phải tin tưởng ngươi?
- Ngươi có thể không tin ta, bởi vì chúng ta vốn không biết nhau.
Thấy thái độ của đối phương nằm trong dự liệu của mình, lão giả không hề tức giận mà ngược lại cười nói:
- Quyền quyết định hợp tác hay không là ở trong tay ngươi, ngươi có thể đáp ứng, cũng có thể lựa chọn không đáp ứng, nhưng nếu ngươi bỏ lỡ cơ hội lần này, Thánh Ngôn Đại Tôn khẳng định sẽ không cho ngươi cơ hội lần thứ hai.
Nhạc Phàm cúi đầu không nói gì, dường như đang tự hỏi mình.
Lão giả cũng không thèm để ý, tự nói:
- Đôi khi có cơ hội nắm thứ gì đó thì phải nắm chắc, một khi ngươi đã có thân phận Phật Tông hộ pháp, nếu không biết lợi dụng nói chẳng phải sẽ chịu thiệt sao?
- Tiểu huynh đệ, ngươi không nên xem nhẹ thân phận Phật Tông hộ pháp này. Từ xưa đến nay, đạo Phật chính là thiên hạ chính đạo, truyền thừa đã lâu, không phải là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng được.
Giọng nói đột nhiên dừng lại, lão giả bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa xa:
- Ha ha! Không nghĩ tới nha đầu Văn Tông Thanh hung dữ này tu vi lại tăng lên không ít, nhanh như vậy đã có thể phát hiện ra ta, xem ra lão phu phải đi rồi.
Lão giả đứng dậy đang định rời khỏi, rút cuộc Nhạc Phàm cũng mở miệng nói:
- Các hạ rút cuộc là ai?
- Địch nhân của địch nhân có thể trở thành bằng hữu, chúng ta có một mục đích giống nhau, giúp ngươi cũng chính là giúp lão phu.
Lão giả quay đầu lại, liếc Nhạc Phàm một cái thật sâu nói:
- Ta là người như thế nào, sau này tự nhiên ngươi sẽ biết, ngươi chỉ cần hiểu một điều lão phu tuyệt đối sẽ không hại ngươi.
Lời còn chưa nói xong, người đã biến mất, trong nháy mắt có một người hạ xuống.
- Lý Nhạc Phàm, vừa rồi là ai tới?
Người vừa tới chính là Văn Tông Thanh, nàng từ xa cũng đã cảm giác nơi này có người khác, chỉ là không nghĩ tới đã chậm một bước.
- Người nọ ta không biết!
Nhạc Phàm lắc lắc đầu, vẻ mặt suy tư.
Văn Tông Thanh khẽ cau mày nói:
- Hắn tới để tìm ngươi? Vậy hắn đã nói với ngươi những gì?
- Không có gì.
Nhạc Phàm thản nhiên nói:
- Hắn muốn cùng ta hợp tác, cùng nhau tiến vào Cổ Vực.
- Cùng ngươi hợp tác tiến vào Cổ Vực?
Thấy sắc mặt Văn Tông Thanh cổ quái, Nhạc Phàm không nhịn được hỏi:
- Tiền bối biết người này?
- Biết?
Văn Tông Thanh hừ lạnh một tiếng nói:
- Có thể khiến Tông chủ Ma môn đến dẫn dụ ta rời đi ngoại trừ hắn còn có ai? Người này ngươi cũng đã từng nghe nói qua, hắn chính là lão gia hỏa Hầu Quân Lâu. Hừ! Lão ma đầu này đến Vấn Tâm nhai của ta cũng không nói một tiếng, lại còn cho kẻ khác dẫn ta đi, thực sự là đáng giận.
- Hắn là giáo chủ Ma giáo Hầu Quân Lâu?
Nhạc Phàm rùng mình, không phải là vì uy danh của đối phương, mà chính là một thân phận khác của hắn... Cha của Trần Hương.
- Quên đi, không đề cập tới lão ma đầu này nữa.
Ánh mắt Văn Tông Thanh dừng lại trên người Nhạc Phàm nói:
- Lý Nhạc Phàm, ngươi có tính toán gì không?
Nhạc Phàm nghiêm túc nghĩ ngợi, trịnh trọng nói:
- Ta chuẩn bị đi gặp một người...
Văn Tông Thanh tò mò hỏi:
- Ai?
- Vô Danh đại tôn.
Nghe được câu trả lời của Nhạc Phàm, Văn Tông Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại thoải mái nói:
- Ồ! Thiếu chút nữa ta đã quên, nghe nha đầu Tuyền Thanh kia nói, ngươi còn có một thân phận khác là Phật Tông hộ pháp. Bằng vào thân phận đó đương nhiên có thể gặp Vô Danh đại tôn.
- Văn tiền bối, ngày mai ta sẽ lên đường.
- Ồ? Ngươi đã quyết định rồi?
- Ừm.
- Lần này ẩn lâm đại hội vô cùng trọng yếu, ngay cả những người như chúng ta cũng đều phải tham gia. Ngươi đã quyết định đi trước thì ta và mấy người Tuyền Thanh sẽ tới sau. Còn Tiểu Băng nhi, có ta chiếu cố, ngươi yên tâm...