Hỗn loạn ma đầm ở phía bắc Hậu Thổ giới.
Nơi đây sát khí cực kỳ cuồng bạo, thiên địa nguyên khí pha tạp hỗn loạn, ngoại trừ cốt mộ ra,
thì đây chính là nơi nguy hiểm nhất. Nếu không phảo cao thủ đã dung hợp
được thiên địa lực, thì tu sĩ tầm thường chỉ cần tới gần nơi này sẽ có
cảm giác khó thở, chân nguyên hỗn loạn, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma.
Nhìn vào hoàn cảnh chung quanh, thì nơi này trước kia hẳn là thuộc về
một bình nguyên, chỉ bất quá bộ phận ở giữa hiện tại lõm xuống, giống
như là bị người ta đánh một quyền xuống, tạo thành một vũng bùn lớn
không gì sánh được.
Không khí trầm lắng, vắng vẻ.
Đàm
lầy này quảnh năm tỏa ra mùi tanh tưởi, phảng phát như nó tích tụ hủ thi và thịt vụn ngìn vạn năm qua. Mùi tanh tươi khuếch tán ra ngoài ngàn
dặm, nếu như không cẩn thận hít vào một hơi, tất sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Mà trước đó không lâu, khi Thập phương giới xuất hiện dị dượng, nơi này cũng xuất hiện biến hóa mới.
Chỉ thấy từ trong ma đầm kịch liệt run rẩy, một phiến lá cực lớn từ
trong ma đầm trồi lên. Không quá lâu sau, trên đỉnh phiến lá sinh ra một viên ngọc châu màu trắng trong suốt như thủy tinh, có thể nói gần bùn
mà không bị nhiễm màu bùn.
Chỉ tiếc, không bao lâu sau, một
trận cương phong thổi tới, viên ngọc châu này trong nháy mắt tan vỡ, hóa thành bột phấn màu trắng tiêu tán trong không khí, duy chỉ có phiến lá
vẫn không bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn như cũ đứng ở giữa trung ương
ma đầm.
Không biết qua bao lâu, phiến lá rung động, lại xuất hiện biến hóa, hoa văn sinh ra.
Đám hoa văn này màu tro, khiến cho người ta nhìn vào nó có cảm giác xấu xí bất nhã. Thế nhưng theo sự tràn lan của hoa văn, lớp vỏ bên ngoài
phiến lá dần dần tróc da, hiển hiện ra quang thải trong suốt lóa mắt,
không ngờ lại là một đóa liên hoa.
Liên hoa có tầng tầng lớp
lớp, mỗi một tầng là một loại màu sắc khác nhau, bảy tầng bảy màu sắc,
tổng cộng có bốn mươi chín đóa liên diệp, lưu quang kỳ dị, không ngừng
chiếu rọi.
Vật này có tên là thất thải châu liên, sinh ra từ
nơi chí âm chí tà, chí hàn chí độc, cho dù là ở thời kỳ thượng cổ cũng
là thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm thấy. Chính vì địa âm cực thịnh mà sinh ra, vì thế thất thải châu liên không chỉ chí cương chí dương, hơn nữa
còn có công hiệu trừ tà khu hồn, có thể dùng luyện chế thần dược, cũng
có thể dùng để luyện chế kỳ bảo, tuyệt đối là linh vật cao cấp nhất Tu
Hành Giới.
Màu sắc của đóa châu liên càng thêm rực rỡ, quang
mang bắn ra bốn phía, nhất thời khu trừ tử khí chung quanh, mùi thơm
tinh thuần truyền ra ngàn dặm.
Dị tượng như vậy, tự nhiên hấp dẫn không ít tu sĩ, không ít người đã thử thăm dò, đi tới phương này.
Nếu đổi lại là bình thường, hỗn loạn ma đầm này, người thường căn bản
không thể tới gần, thế nhưng mùi hương của thất thải châu liên tựa hồ có công hiệu gì đó, khiến cho độc tính của ma đầm tạm thời tiêu tán.
Xuất hiện tình huống như vậy chỉ có thể là thiên tài địa bảo xuất thế.
Kết quả là, càng ngày càng có nhiều tu sĩ hướng về phía hỗn loạn ma đầm
chạy đi, một phen giết chóc tranh đoạt cũng tức thì xuất hiện.
...
Mà ở trung ương Hậu Thổ giới, đồng dạng cũng xảy ra tràng cảnh máu tah.
Thế lực các phương chém giết lẫn nhau, cuối cùng ngoại trừ những thi thể lưu lại, cũng không còn thứ gì khác.
Trước một khe hở hắc sắc, nhân mã của Phiêu Miểu Tông và Cửu Di đang
giằng co, cả đám ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vô cùng căm giận.
Dẫn đầu Cửu Di chính là một trung niêm nam tử thân hình to lớn, người
này vẻ mặt hầm hè, trên đầu là bộ tóc vàng, khiến cho người ta khi nhìn
vào hắn có cảm giác vô cùng thô lỗ. Hắn tên là Ô Lạp Kỳ, đại biểu cho
lực lượng Thiên Phương ngoại vực, người của hắn cũng như tên, toàn thân
tràn ngập lực lượng, giống như một hùng sư uy vũ.
Mà phía Phiêu Miểu Tông, dẫn đầu là một người vô cùng nổi bật, trong tỷ thí thế lực
tri tranh cũng đạt được thành tích không hề tầm thường. Chỉ tiếc, người
này tâm tính không đủ, không trải qua nhiều kinh lịch, ý chí thủy chung
không thể viên mãn, tuy rằng tư chất vô cùng ưu tú, thế nhưng so với sư
huynh Mộ Dung Ngạo Hàn của hắn thì kém không chỉ nửa điểm. Đối với
chuyện này, Minh Việt Tử biểu hiện bên ngoài vô cùng cung kính, thái độ
giống như thiên lôi sau đâu đánh đó, kỳ thực bên trong nội tâm vô cùng
ghen ghét, cho rằng đối phương đã đoạt đi vinh quang của hắn.
Lần này xuất lĩnh chúng nhân, nhiệm vụ chủ yếu của Minh Việt Tử chính là tìm kiếm di tích thượng cổ, đồng thời ở nơi này lịch lãm một phen. Có
thể nói là bọn hắn đụng phải đại vận, không ngờ ở chỗ này lại phát hiện
một giới tử không gian trong cái khe.
Giới tử không gian ở
trong thời kỳ thượng cổ vô cùng thịnh hành, có thể mở ra một giới tử
không gian tu vi tự nhiên là không kém. So với sự túng thiếu hiện tại
của Tu hành Giới, tu sĩ thời kỳ thượng cổ quả thực là sinh sống trong
hoàn cảnh vô cùng sung túc. Vì vậy, giới tử không gian ở chỗ này quả
thực so với bảo tàng của một thế lực hiện tại còn giá trị hơn nhiều.
Ra đường gặp được bảo bối, đám người Minh Việt Tử cảm thấy mừng rỡ,
đang định tiến vào bên trong, không ngờ đám người Cửu Di đi qua, đồng
thời cũng phát hiện giới tử không gian này.
Một bên là thế lực lệ thuộc trực tiếp Đại Tôn, một bên là đứng đầu Tứ đại ẩn tông.
Song phương đều có điều ràng buộc, cho nên vẫn giằng co không thôi. Vì vậy mới có một màn trước mắt này.
...
Một lát sau, Ô Lạp Kỳ không còn giữ được kiên trì, quay về phía Minh Việt Tử quát lớn:
- Đám tiểu bối các ngươi mau chóng thối lui, bằng không đừng trách thủ hạ của Ô mô vô tình.
Trong khi nói chuyện, một cỗ uy áp tản ra, bao phủ đám người Phiêu Miểu Tông.
- Buồn cười!
Minh Việt Tử hét lớn một tiếng, không chút yếu thế. Sau đó hắn cùng vài tên đệ tử tiến lên phía trước, đem khí thế của mình thôi động tới đỉnh
phong.
- Quả nhiên là ngoại lai, một điểm quy củ cũng không
hiểu. Giới tử không gian này vốn là chúng ta phát hiện ra trước, các
ngươi chỉ là người tới sau thì có tư cách gì bảo chúng ta lui ra? Người
nên lui chính là các ngươi mới đúng.
Minh Việt Tử lạnh lùng cười khiến cho Ô Lạp Kỳ tức giận:
- Thối lắm, quy củ chó má gì, ngươi phát hiện ra trước thì là của ngươi
sao? Sao ngươi không nói là tổ tông tiên nhân của ngươi để lại cho
ngươi? Bớt nói lời vô ích đi, nếu các ngươi không tránh gia, gia gia ta
sẽ động thủ.
- Muốn đánh thì đánh, ta sợ ngươi chắc.
Trong lúc Minh Việt Tử đang muốn xuất thủ, một thân ảnh bỗng nhiên từ trên trời đáo xuống, rơi vào giữa hai thế lực.
Trên bầu trời Hậu Thổ giới tràn ngần cửu thiên cương phong vô cùng
khủng bố, thổi tan hồn phách, vô cùng hung mãnh, người có thể ngự không
phi hành, đủ thấy thực lực siêu nhiên ra sao, tuyệt đối là cường giả
thiên đạo đỉnh phong.
Thấy rõ hình dạng người tới, biểu tình
trên mặt song phương vô cùng tương phản... Phía Cửu Di đầu tiên là kinh
ngạc, sau đó vẻ mặt kiêng kỵ, thậm chí còn có người ánh mắt hiện lên sự
hoảng loạn, mà phía Phiêu Miểu Tông thì tràn ngập kinh hỉ.
Người tới chính là kẻ mạnh nhất tuổi trẻ đời này, đồng thời cũng là
cường giả đỉnh phong hiển lộ phong mang trên Ẩn Lâm đại hội - Mộ Dung
Ngạo Hàn.
- Ra mắt Mộ Dung đại sư huynh.
Cao thủ tại Phiêu Miểu Tông luôn được tôn sùng, cho dù là Minh Việt Tử cũng không dám biểu lộ ra nửa điểm dị dạng.
Ánh mắt Mộ Dung Ngạo Hàn lạnh nhạt đảo qua mọi người, vẻ mặt có chút thỏa mãn, sau đó quay về phía nhân mã Cửu Di:
- Nể mặt mũi Nguyên Hoang Đại Tôn, ta cũng không so đo với các ngươi, nơi này là do Phiêu Miểu Tông chúng ta thấy trước, các ngươi tốt nhất là
nên lui ra đi a.
Ngữ khí nhàn nhạt tràn ngập khí phách và uy
nghiêm của thượng vị giả, mặc dù danh vọng của Mộ Dung Ngạo Hàn không
bằng Thiết Huyết và Lý Nhạc Phàm, thậm chí còn kém hơn Chu Khang Cảnh,
thế nhưng thực lực của hắn tại Tu Hành Giới vẫn như cũng là tồn tại đứng đầu, điểm ấy không cần hoài nghi.
ĐỐi mặt với uy nghiêm của
Thiên đạo cường giả, đám người Ô Lạp Kỳ không dám vọng động, tuy nói
Thiên đạo cường giả sẽ không đơn giản mà xuất thủ, thế nhưng cũng không
có nghĩa là đám người bọn họ dám tùy ý làm càn trước mặt hắn. Nếu như
đối phương giận dữ đem đám người bọn họ tiêu diệt hết thảy, vậy thì ngay cả cơ hội tìm kiếm bảo vật cũng không còn nữa.
- Tốt! Chúng ta đi!
Ô Lạp Kỳ quả thực là người quyết đoán, thấy tình thế không thích hợp cũng không nấn ná liền xoay người rời đi.
- Sư huynh, cứ như vậy mà buông tha bọn chúng sao?
Minh Việt Tử có chút không cam lòng nói.
Mộ Dung Ngạo Hàn lạnh lùng liếc nhìn đối phương, nói:
- Không tha thì sao? Lẽ nào ngươi định đem tất cả bọn chúng diệt sạch?
Bọn họ chính là nhân vật hạch tâm trong Cửu Di, nếu như diệt sát toàn bộ bọn họ, ngươi cho là Nguyên Hoang Đại Tôn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
- Đại sư huynh nói chí phải.
Mồ hôi lạnh sau lưng Minh Việt Tử ứa ra, hắn vội vã cúi đầu để che giấu sự sợ hãi và phẫn nộ trong mắt của mình, sau đó cung kính nói:
- Đại sư huynh, nơi này chính là không gian giới tử của một vị cường giả
thời thượng cổ, bên trong khẳng định có không ít bảo bối.
- Được rồi.
Mộ Dung Ngạo Hàn khoát tay áo, ngắt lời hắn nói:
- Ta chỉ là đi ngang qua nơi này, cho nên sẽ không ở lại, lại càng không
tranh đoạt của ngươi, vì vậy điểm ấy tâm tư của ngươi nên thu lại đi.
Thiên Duy chi môn gần mở ra, đây chính là cơ hội vạn năm có một, Mộ
Dung Ngạo Hàn tự nhiên sẽ không bỏ qua. Huống chi, trong lòng hắn hiện
tại suy tính đại sự, nếun hư thành công, chắc chắn đối với hắn sẽ vô
cùng có lợi. So với việc ở đây tầm bảo trong không gian giới tử nho nhỏ
này thì tính là cái gì?
Minh Việt Tử nghe vậy sợ hãi, đang muốn giải thích một phen thì đã thấy Mộ Dung Ngạo Hàn phi thân rời đi.
- Hừ! Đắc ý cái gì, không phải là bị Thiết Huyết và Lý Nhạc Phàm ép tới như chó hay sao?
Trong lòng âm thầm chửi bới một phen, trong mắt Minh Việt Tử hiện lên một chút phức tạp.
Lại nhìn về phía không gian giới tử, trong mắt hắn tràn ngập vẻ kích động