Thương Thiên

Chương 127: Q.13 - Chương 127: Mở màn long trọng (2 + 3)






Lạc Dương Lăng phủ.

Lý Nhạc Phàm một đêm chưa về, tuy rằng với thực lực của hắn có lẽ không gặp nguy hiểm gì nhưng dù sao thì hiện tại thành Lạc Dương long xà hỗn tạp, có không ít thiên đạo tu sĩ tới mà Nhạc Phàm lại đang, có lẽ cũng có một số rắc rối không đáng có.

- Không được, ta phải ra ngoài tìm sư phụ!

Đinh Nghị lớn tiếng khiến cho mọi người cả kinh.

Long Tuấn gật đầu phụ họa:

- Đúng vậy, ta cùng Đinh Nghị đi tìm sư phụ, mọi người ở nơi này chờ tin... Vạn nhất sư phụ gặp phải chuyện bất lợi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho thiên địa minh cùng Thiết Huyết.

- Lý tiên sinh trở về... Lý tiên sinh đã trở về rồi...

Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, xa xa truyền đến thanh âm của một gã người hầu. Mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc chậm rãi đi tới... không phải Nhạc Phàm còn có thể là ai.

- Sư phụ, người rốt cục trở về rồi. Ha ha ha ha...

Long Tuấn, Đinh Nghị chạy nhanh về phía Nhạc Phàm, biểu tình trên mặt vô cùng sung sướng, tựa như hai hài tử bé nhỏ.

Những người còn lại cũng vui sướng tiến ra đón.

Nhạc Phàm chứng kiến cảnh tưởng như thế, làm sao còn không biết tâm tình của mọi người dành cho mình. Nhất thời cảm giác hạnh phúc đã lâu không gặp tràn khắp nội tâm.

- Ta rất tốt,mọi người đừng lo lắng.

Nhạc Phàm hướng về mọi người gật gật đầu xin lỗi, có người chờ đợi mình, quả thật là một điều hạnh phúc.

Vân Phương lộ ra ý cười, tránh ra một bước nói:

- Lý đại ca xem ai đến đây này?

Nhạc Phàm nhìn quanh, ánh mắt đột nhiên dừng lại... Bởi vì trong đám người, hắn thấy một thân ảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

- Đại ca...

Một tiếng gọi khẽ, người nọ cất bước đi ra phía trước.

- Ngươi là... Thiết Nam?

Nhìn vào nam tử trước mắt khí thế hiên ngang, oai hùng bất phàm, Nhạc Phàm mơ hồ từ trong ánh mắt người này tìm tìm thấy một sự quan tâm quen thuộc, đây chính là thiếu niên mộc mạc đã từng đi theo mình sao?

- Là ta... là ta, đại ca... ta là chính là Thiết Nam.

Thiết Nam thần tình kích động, mắt nhòa lệ.

Năm đó, sau khi đại hội võ lâm kết thúc, Thiết Nam bị Lỗ Thứ mang đi, về sau đã bái Bạch Võ Đế làm sư phụ học võ đạo. Nhiều năm đã qua, hắn sớm đã không còn là tiểu tử thật thà chất phác yếu đuối, mặc cho người khi dễ. Hôm nay, cảnh giới của hắn đại thành, chính là nhân vận số một số hai trong đám đệ tử thánh vực.

- Tốt lắm!

Nhạc Phàm vỗ vỗ bả vai Thiết Nam. Trong lòng hắn có một cảm giác huynh đệ thân tình, không phải đối phương là cháu ruột Tô Phóng Hào, mà đơn giản chỉ là hai tiếng gọi chân thành “Đại ca”.

- Đúng rồi, Bạch tiền bối bây giờ ra sao?

Thiết Nam không ngừng gật đầu nói:

- Sư phụ hiện tại rất tốt, thân thể cũng tốt, lão nhân gia thường xuyên nhắc tới huynh.

- Như vậy là tốt rồi... như vậy là tốt rồi.

Tưởng tượng đến vị lão nhân tóc trắng kia, trong lòng Nhạc Phàm sinh ra một loại ưu thương. Có lẽ chỉ có hắn mới hiểu sự đau xót trong lòng lão.

- Yến nhi, mau tới gặp Lý đại ca.

Thiết Nam quay đầu hô một tiếng, lập tức một nữ tử diễm lệ từ phía sau đi tới, đúng là Tư Đồ Yến.

Khí chất Tư Đồ Yến vẫn như cũ, nhu tình ôn nhu như nước. Nàng cũng bái Bạch võ đế là sư phụ, lấy Cửu tuyệt huyền âm mạch làm căn cơ, một thân tu vi không dưới Thiết Nam.

- Tư Đồ Yến xin chào đại ca.

Tư Đồ Yến thi lễ, trên gương mặt có chút hồng. Mỗi khi nhắc tới Lý Nhạc Phàm, Tư Đồ Yến trong lòng tràn ngập cảm kích, nếu là không có ân Lý Nhạc Phàm cứu mạng, nàng sao có thể có hạnh phúc như ngày hôm nay.

Nhìn người yêu mình, Thiết Nam ngây ngốc cười nói:

- Đại ca, ta cùng Yến nhi năm trước năm đã thành hôn, sư phụ cùng Tô gia gia làm chủ, cha mẹ nàng cũng đồng ý.

Nhạc Phàm vui sướng nhìn hai người, Tư Đồ Yến mặt càng hồng thêm.

Quay đầu nhìn về phía Long Tuấn hai người, Nhạc Phàm lại có chút thất vọng. Hai tiểu tử này cũng đã trưởng thành, chỉ tiếc quá bận rộn, chẳng biết khi nào mới có thể thành gia lập nghiệp.

- Tốt... thật sự quá tốt, trong nhà chúng ta càng ngày càng náo nhiệt.

Lăng Thông cười ha hả đi ra nói:

- Uyển Nhi, chúng ta đi trước an bài hạ nhân chuẩn, trong nhà mấy ngày nay đều vui như tết vậy! Ha ha!

Không để ý tới bộ dạng đắc ý của Lăng Thông, Long Tuấn gãi đầu hỏi:

- Đúng rồi sư phụ, người cùng Thiết Huyết nói chuyện thế nào rồi?

Nhạc Phàm lạnh nhạt nói:

- Cũng không tệ lắm.

Đinh Nghị tràn đầy nghi hoặc:

- Cũng không tệ lắm?! Sư phụ, chẳng lẽ hai người không... không có choảng nhau sao?

Nhạc Phàm hỏi ngược lại:

- Vì cái gì mà phải “choảng” nhau?

Long Tuấn kêu la:

- Hắn là kẻ bội bạc, cấu kết cùng Chu Khang Cảnh...

- Nhưng hắn cũng không làm thương tổn những người bên ta...

Nhạc Phàm mặt không chút thay đổi cắt ngang hai người nói:

- Trong mỗi người các người cũng có những lựa chọn bất đắc dĩ, có một số việc cũng không thể hoàn mỹ, hắn có nỗi khổ tâm của hắn... cho dù sau này bởi vì lập trường bất đồng mà trở thành địch nhân, hắn vẫn như cũ là huynh đệ của ta.

- Chúng con... hiểu, sư phụ.

Long Tuấn cùng Đinh Nghị nhìn nhau, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường.

Quả thật, những năm gần đây, cho dù Thiên địa minh khuếch trương như thế nào thì cũng chưa từng xâm phạm đến lợi ích của Phàm môn và Tĩnh quốc quân, thậm chí có lúc còn âm thầm trợ giúp.

Kỳ thật, bọn họ cũng đều biết, đây là do quan hệ giữa Thiết Huyết và Lý Nhạc Phàm, không phải vì thời gian Nhạc Phàm mất tính mà xảy ra biến hóa.

...

Đầu năm, mưa phùn rơi rơi, giang hồ thiên hạ tụ tại Lạc Dương. Lúc này, mặt trời đang lặn nằm ngang giữa sóng triều.

Xung quanh Tụ võ thai, cả vạn giang hồ nhân sĩ đang đứng, náo nhiệt phi phàm.

- Kim huynh, nhiều năm không thấy, hiện nay sao rồi?

- A, thì ra là Lư huynh đệ! Nhờ phúc nhờ phúc, Kim mỗ ẩn giữa núi rừng cũng thanh tịnh tự tại.

- Ha hả, tự do tự tại là tốt! Hiện tại thế đạo loạn như vậy, muốn sống yên ổn cũng không dễ dàng. Tiểu đệ có gia đình, không bằng Kim huynh cô độc mà lại hay... Kim huynh cũng tới tham gia đại hội võ lâm sao?

- Đúng vậy! Kim mỗ nghe nói lần đại hội này quan hệ đến cả giang hồ, cho nên mới đến xem.

- Vậy hả, tiểu đệ cũng nghe nói, lần này không giống bình thường, chính là vì Thiên đạo cao thủ mà tổ chức ra.

- Thì ra là thế, khó trách nhiều năm không xuất thế mà các đại tông phái cũng đến đây, Lạc Dương lần này náo nhiệt rồi.

- Hẳn rồi! vì lợi ích của mình trong giang hồ, các tông phái không thể không đến.

- Ai! Mỗi lần giang hồ tụ hội đều là tinh phong huyết vũ, không biết lần này có khác hay không.

- Mịa, nhiều năm như vậy rồi mà tính tình Kim huynh cũng chảng thay đổi chút nào. Lần này không giống với các lần trước... Lần trước là có tu sĩ ngoài giang hồ tham gia phân tranh mới tạo ra một trận giết chóc, lần đại hội này chủ yếu là dành cho Thiên đạo cao thủ thôi.

- Hừ! Nếu mà loạn bậy lên ta sẽ sớm té về cho khỏe.

- He he, tại hạ cũng muốn đi theo Kim huynh mà không được...

...

- Yeah, Trần bang chủ tới thật sớm a!

- Hoàng bang chủ không phải cũng sớm đến đây sao? Hắc hắc hắc!

- Ta cũng chỉ là đến xem náo nhiệt, muốn thực có đánh nhau thì cũng chỉ đứng một bên thôi.

- Ta xem Hoàng bang chủ cũng không phải tới xem náo nhiệt đơn giản như vậy?

- Lời này là có ý gì?

- Có ý gì? Hoàng bang chủ dám nói lần này tới không có dị tâm... Nghe nói Hải khuông bang các ngươi cùng quan phủ hợp mưu, diệt Hoài An thập tam hội, còn chiếm ba mươi hai quan đạo ven bờ Từ Châu cùng Hoàng Hà, chẳng lẽ Hoàng bang chủ là muốn đuổi tận giết tuyệt sao?

- Thúi lắm! Trần bang chủ, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung, con mắt nào của ngươi chứng kiến Hải khuông bang ta cùng quan phủ cấu kết? Nếu ngươi có chứng cớ có thể tới Thiên địa minh tố cáo ta, không cần phải ở đây đánh rắm chó.

- Hừ! Thiên địa minh không phải người mù, đừng tưởng đầu phục triều đình có tốt lành gì, giang hồ có quy củ của giang hồ, chó săn của triều đình như ngươi, Thiên địa minh sớm hay muộn cũng cho xuống hố phân thôi...

...

- Tần lão ca, huynh thấy Thiên địa minh tổ chức đại hội võ lâm lần này đến tột cùng là muốn làm gì?

- Lão phu cũng không biết, gần đây không nghe đước chút tin tức gì. Bất quá, lão phu khẳng định sẽ có đại sự phát sinh.

- Thiên địa minh năm đó coi thường Thiên đạo cao thủ, nếu bây giờ cường giả Thiên đạo thực sự động thủ, sợ là chúng ta chúng ta chạy không kịp a!

- Thì có sao? Thịnh hội lớn như vậy, ai muốn bỏ qua? Phải biết rằng, phú quý hiểm trung cầu, nói không chừng này cũng là một lần cơ hội. Hắc hắc, nghe nói Thiên địa minh mời tất cả đều là Thiên đạo cao thủ, đại hội võ lâm lần này quả thực chính là Thiên đạo đại hội.

- Như thế thì ta xem Thiên đạo cao thủ nào tới đầu tiên đi.

- Chúng ta chờ xem màn kịch hay!

...

Mọi người gặp nhau, nghị luận sôi nổi. Một lát sau, đám đông tản ra, chỉ thấy thế lực giang hồ khắp nơi phân ba đường cùng tới.

Mặt Tây Nam là người chính đạo, cầm đầu chính là Chính đạo Cửu phái, tiếp theo là Thiên Hạ hội, Võ Lâm minh, Cái Bang và các danh môn chính phái khác.

Mà mặt Đông Nam chính là người trong hắc đạo, lấy Thiên Tà Tông cầm đầu, nhân số khí thế rõ ràng vượt hẳn so với bên phe chính đạo.

Còn lại thế lực đi từ mặt chính nam là một đội ngũ khổng lồ, lấy Thần kiếm sơn trang cùng Thanh vân thành cầm đầu.

Mấy thế lực đã nhiều năm không đi lại trên giang hồ, hôm nay cùng xuất hiện, tự nhiên dẫn tới một phen oanh động.

- Thiếu Lâm tự, Chính Nhất xin chảo chư vị.

- Võ Đang Hề Phi Song, ra mắt chư vị.

- Ngã Đằng xin chào chư vị.

TrướcTụ võ thai, mọi người tề tụ, bầu không khí rất náo nhiệt.

Chính đạo do Thiếu Lâm, Võ Đang đi đầu tiến lên, các tông phái còn lại cũng sôi nổi đi theo.

Thanh Thành Dư Mộng Cầm, Côn Luân Viên Tam Tuyệt, Không Động Đái Lực, Hoa Sơn Nhạc Tiểu San, Nga Mi Diệt Duyên, Vô Cực môn Liễu Dật Ngôn, Thiên Sơn Lâm Mộc Vũ, Thiên Hạ Hội Lương An, Võ Lâm minh Trì Thanh Dương, Cái Bang Hoắc Thiên Kình.

Nhìn vào cả một đám thanh niên phong nhã hào hoa, trên mặt mọi người bất giác lộ ra biểu tình quái dị.

Trong chính đạo, ngoại trừ Dư Mộng Cầm là có chút danh tiếng, cơ hồ tất cả những người còn lại ở đây đều có khuôn mặt rất lạ lẫm. Những người tuổi trẻ này chính là đệ tử kiệt xuất được các môn phái tuyển chọn, có thể nói là một thế hệ thủ lĩnh mới đại diện cho chính đạo. Các lão tiền bối danh chấn giang hồ lại một cái không xuất hiện, chẳng lẽ lại có huyền cơ gì sao?

Người trong hắc đạo thấy vậy, trên mặt biểu lộ hồ nghi, lấy hiểu biết của bọn họ đối với chính đạo thì hiển nhiên đối phương có âm mưu quỷ kế.

Hắc đạo Thiên Tà Tông Quan tâm mặt không chút thay đổi. Một bên, Cừu Hận Huyết, Đặng Thất cùng Minh Tâm nhìn nhau, lập tức trong mắt hiện lên một chút hiểu rõ.

- Đi, chúng ta đi lên.

Quan Tâm nhàn nhạt mở miệng, dẫn đầu mọi người hướng tới Tụ võ thai.

- Mọi người nhìn xem, thế đạo đảo điên rồi! Đám ngụy quân tử chính đạo không ngờ phái lại phái mấy cái bung sung này đến sao? Hắc hắc hắc! Ta thấy các ngươi hay là về tiếp tục bú tí mẹ đi, đợi lông mao dài ra chút rồi lại đến nhé?

- Hừ! Người hắc đạo các ngươi đúng là “miệng chó không mặc được ngà voi”, chẳng lẽ không nghe nói “anh hùng xuất thiếu niên” sao? Đúng là một lũ vô học, không tiền đồ, khó trách lần đại hội trước lại chết như một lũ rệp bị tưới nước sôi.

- Thúi lắm! Con mịa nó? Làm sao ngụy quân tử các ngươi, lâm trận bỏ chạy! Nếu không lũ chuột nhắt chính đạo các ngươi kéo chân kéo tay, hắc đạo chúng ta làm sao chết người nhiều như vậy? Chúng ta ị vào mồm lũ chính đạo các ngươi!!!

- Đúng là mấy tên đầu đường xó chợ! Đó là chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu không phải chúng ta xuất thủ công phá đoạn long thạch thì lũ tôm tép các ngươi tất cả đều được nằm lại Cửu hà sơn mà huýt sáo với giun dế rồi.

- Hừ! Chính đạo các ngươi chỉ được cái miệng lưỡi lợi hại mà thôi, có tài cán gì...

- Ta nhổ vào! Lũ vô sỉ, một lũ nhát gan không dám thò mặt ra giang hồ!

- Hỗn đản!

Hắc bạch lưỡng đạo va chạm khí thế như thùng thuốc súng, không khí náo nhiệt của đám đông lập tức như đông cứng lại.

Oán hận giữa hắc đạo cùng bạch đạo chất chứa nhiều năm, một phen đấu võ mồm là không thể tránh được. Bất quá, trên sân khấu hôm nay bọn họ không phải là diễn viên duy nhất, nên song phương còn kiềm chế, không có vung tay hành động.

- Thanh vân thành Bộ Siêu Quần xin ra mắt...

- Thần kiếm sơn trang Cổ Kiếm Nhân xin ra mắt...

Thanh vân thành cùng Thần kiếm sơn trang sóng vai mà đi, lời nói cử chỉ cẩn thận, dung nhập và đám đông chào hải cả hai bên hắc bạch lưỡng đạo.

Hôm nay thiên hạ hỗn loạn vô cùng, giang hồ phong vân tái khởi, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, không biết khi nào thì sẽ bạo phát loạn chiến. Nói trắng ra là, lần đại hội võ lâm này chính là một thùng thuốc nổ thật lớn, nếu không cẩn thận mà phát nổ thì sống chết những người ở đây sẽ không phải do họ quyết định nữa.

Thời gian trôi qua, xung quanh Tụ võ thai ngày càng nhiều nhân sĩ giang hồ, mà kỳ quái chính là Thiên địa minh chủ trì đại hội này, bọn người Thiết Huyết đến bây giờ còn chưa đi ra, chỉ phái mấy lâu la canh giữ ở phía trên Tụ võ thai. Đây là khinh thường võ lâm đồng đạo hay là cố ý giả bộ mình quan trọng?

Các thế lực lớn tựa hồ biết một chút, duy trì trầm mặc, còn lại đám người giang hồ bình thường thì làm có gan nói này nói nọ.

Mặt đông Tụ võ thai, chính là nơi tụ tập của thế lực các gia tộc. Thế gia trong giang hồ không quá để ý đến việc xưng vương xưng bá, mà họ chỉ quan tâm tới lợi ích của gia tộc. Bởi vậy, so với việc ai là người đứng đầu giang hồ thì bọn họ quan tâm tới việc ai có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho mình.

- Đường Khiếu Vân xin chào Chung lão phu nhân.

- Ha hả, thì ra là môn chủ Đường môn, hạnh ngộ hạnh ngộ.

- Khách khí... khách khí rồi.

Đường Khiếu Vân lễ phép chắp tay nói:

- Tại hạ biết Chung lão phu nhân tin tức linh thông, lần đại hội này có cái gì... có thể lộ ra một chút được không?

- Đường môn chủ nói đùa, những năm gần đây lão thái bà này đã rất ít hỏi đến sự tình trên giang hồ sự tình, Đường môn chủ sợ là hỏi sai người rồi.

Đường Khiếu Vân ngoài cười cười nói:

- Trên giang hồ ai chẳng biết Xa gia cùng Thiên địa minh luôn luôn giao hảo, Xa đại thiếu gia thì được người thánh vực tuyển làm đệ tử, có thể nói là tiền đồ vô lượng, nghe nói lần đại hội này còn có quan hệ đến thánh vực, chắn hẳn lão phu nhân phải biết gì chứ?

Chung lão phu nhân liếc mắt nhìn đối phương nói:

- Xem ra Đường môn chủ còn rành rẽ hơn cả ta cơ đấy...

- Làm gì có!?

Đường Khiếu Vân nghe vậy rùng mình, không khỏi cười gượng hai tiếng.

Đúng lúc này, xa xa lại có một đám người đi tới, cờ xí theo gió tung bay hiện rõ ba chữ, đó là “Đông Phương”, “Công Tôn” cùng “Âu Dương”, cầm đầu là ba gia chủ Đông Phương Minh Không, Công Tôn Quỳnh Vũ cùng Âu Dương Bằng.

- Oa! Mau nhìn! Là người của tam đại thế gia!

- Không nghĩ tới là bọn họ cũng đến đây!

- Nghe nói tam đại thế gia cùng Mộ Dung thế gia tranh đấu quyết liệt, không biết có phải là sự thật?

- Đương nhiên là thật! Tam đại thế gia đều bị cha con Mộ Dung Thành tính kế, tổn thất thảm trọng, hai thiếu chủ của Đông Phương thế gia cùng Âu Dương thế gia đều bị hại chết.

- Có phải là Đông Phương Hoán và Âu Dương Kiếm?

- Chính là bọn họ, nếu không có Thiên địa minh ra mặt, sợ rằng tam đại thế gia đã khiến cho Mộ Dung gia diệt tộc!

- Không ngờ còn nghiêm trọng như vậy? Khó trách tam đại thế gia những năm gần đây cũng không đi lại tại giang hồ.

- Cũng là do số mệnh, nếu tam đại thế gia lúc ấy có Thiên đạo cao thủ tọa trấn thì cũng đã không thê thảm như vậy!

- Đúng vậy! Nói cho cùng thì cũng là thực lực vi tôn.

Người của tam đại thế gia đến gần, tiếng nghị luận trong đám người dần dần bị đánh tan. Nhưng với năng lực của ba vị gia chủ, làm sao lại không nghe được những lời vừa rồi.

Đông Phương Minh Không lúc này trong lòng vạn phần cảm khái, lúc trước vốn là tứ đại thế gia, Mộ Dung gia phản bội, thoái ẩn khỏi giang hồ, ngày xưa vốn phong quang vô hạn, hôm nay đã thành mây khói.

Nhớ đến Mộ Dung thế gia, lửa giận của hắn lại nổi lên! Nỗi đau giết con, nguy cơ diệt tộc tạo thành mội mối đại cừu không chết không dừng. Chỉ tiếc là lấy thực lực gia tộc hiện tại thì không phải là đối thủ của biên hoang Mộ Dung gia tộc. Mà lần đối với lần đại hội cũng khó có cơ hội báo thù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.