Trong hỏa sơn, khói bụi mùmịt, thỉnh thoảng cónham thạch nóng chảy phun trào.
Hắc ynhân ổn định thân thể trên một hòn đá ởvách núi, toàn thân bị sóng nhiệt của địa sát chihỏa ập vào khiến chothân thể hắn đỏ bừng lên, ngay cả mồ hôi cũng bị bốc thành hơi nước ngay lập tức.
-Không có! Không có! Vì saolại không có?
Dùng thần niệm tỉ mỉ tìm kiếm trong mỗi một huyệt động, thế nhưng hắc
ynhân cũng không cóphải hiện ra thithể của LýNhạc Phàm, phẫn nộ, thế
nhưng đồng thời hắn cũng âmthầm thở phào nhẹ nhõm. Không tìm thấy thithể LýNhạc phàm, chí ítcũng nói rõNhạc Phàm cóthể còn sống, mặc dùkhả năng
này vôcùng nhỏ bé, thế nhưng hắn lại nguyện ý tintưởng.
-Nếu như hắn không chết...
Trong lòng khẽ động, hắc ynhân vung taytrái lên, một đạo tiễn hồn lượng lờ:
-Tiễn hồn lại không cócảm ứng, lẽ... Lẽ nào hắn thực sự...
Vừa nghi tới khả năng LýNhạc Phàm cóthể sẽ chết đi, thân thể hắc ynhân không nhịn được mà runlên.
-Không! Sẽ không, nhất định sẽ không! Tiểu tử này phúc lớn mệnh lướn, saolại cókhả năng bị haitên tiểu nhân kia ámtoán chứ.
Ngay khitâm thần hắc ynhân đại loạn, nham thạch nóng chảy bỗng nhiên rung động kịch liệt.
Kíu.
Đột nhiên, một đầu hỏa điểu từ trong nham thạch nóng chảy bay ra,đánh
thẳng về phía hắc ynhân, đầu hỏa điểu này không phải làXích Viêm Long
Tước rathì còn cóthể làcái gì?
-Nghiệt súc, lui ra!
Tiễn hồn vừa hiện, nhanh như thiểm điện, không chút cách trở xuyên
quathân thể của long tước, đánh nórơi xuống nham thạch nóng chảy. Hắc
ynhân nhíu mày, lập tức nhún người vọt rakhỏi nơi này.
...
Trên đỉnh núi, Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hànhìn sát tinh từng bước đitới trong lòng không khỏi rung động.
-Nói! Đem tất cả những chuyện xảy ratừng chữ một nói ra,nếu như cónửa điểm
giấu diếm tasẽ đem haingười các ngươi băm thành vạn đoạn.
Ngữ khí của hắc ynhân vôcùng lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn haingười.
Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hànhìn nhau hội ý, sauđó gật đầu.
Tuy rằng hắc ynhân biểu hiện rất bình tĩnh, thế nhưng bọn hắn lại cóthể cảm thụ rõràng sát ýcuồng bạo đang nội liễm trong cơthể của hắc ynhân,
ởthời khắc mấu chốc, nếu như aiđó trong haingười nói saimột chữ, kết cục như thế nào không cần nghĩ tới cũng biết.
Người này rốt cuộc là ai?Hắn nhất định cóquan hệ mật thiết với LýNhạc Phàm, bằng không tuyệt đối sẽ không cólửa giận như vậy.
Ýniệm này hiện lên trong đầu haingười, thế nhưng haingười lại không dám
suynghĩ nhiều, lập tức đem đầu đuôi mọi chuyện xảy rakể lại toàn bộ.
...
-Hay! Hay chomột Cực Kiếm Đại Tôn không biết xấu hổ, không ngờ lại đitính toán một tiểu bối!
Nghe haingười nói xong, hắc ynhân giận tím mặt, sát ýđiên cuồng phát ra, yphục không gió mà layđộng.
Đối mặt với uythế ngập trời như vậy, Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hàkhó cóthể
thừa nhận, huyết khí trong cơthể bốc lên, miệng phun tiên huyết.
- ChuKhang Cảnh, Triệu Thiên Cân... Ta màkhông giết haitên tiểu nhân các ngươi, tathề không làm ngươi.
Tiếng rống giận tận trời, thân thể hắc ynhẫn bỗng nhiên từ mặt đất
lơlửng lên trên không, hướng về phía haingười ChuKhang Cảnh rời điđiên
cuồng đuổi theo.
...
Hắc ynhân cứ như vậy lập tức rời
đi, cục đá đè nặng trong lòng haingười rốt cuộc được buông xuống, vìvậy
cả haikhông hẹn màgặp đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hai người
đều cảm thấy mình maymắn, đồng thời phát hiện rabản thân mình cóthể khôi phục tự do chonên càng mừng rỡ không ngớt. Chỉ là, nghĩ tới sự thống
khổ khicận kề cái chết, tâm tình vuivẻ của haingười lại lắng xuống.
Ánh mắt Ấn Vô Tàxoay chuyển, vẻ mặt thành khẩn nói:
-Chỉ Hà cônương, vừa rồi chúng tacùng trải quakhảo nghiệm sinh tử, cũng được coi là cógiao tình sinh tử, phiến Cổ Vực này hung hiểm vạn phần, không
bằng chúng tacùng nhau đồng hành? Như vậy cũng cóthể chiếu cố lẫn nhau.
-Đồng hành sao?
Mật Chỉ Hàkiều mị cười:
-Chỉ Hà saodám đồng hành cùng Ấn đại công tử, đến lúc đó người thứ nhất bị ngươi ănsống sợ rằng là ta a?
- Ha ha,Chỉ Hà cônương saolại nói như vậy.
Thấy đối phương không cự tuyệt ngay, Ấn Vô Tàcười gượng haitiếng nói:
-Thập đại thị tộc chúng ta tuyrằng bình thường tranh đấu gaygắt, thế nhưng
cóthời điểm lại vôcùng đồng lòng. Tabiết Thanh Vân giới này cómột chỗ
mêvụ dày đặc, cóVạn Linh Thiên Chương thụ. Màhiệu quả của nóhẳn cônương
cũng biết, một mảnh lá cóthể trừ đi maniệm của conngười, đối với người
tuhành chúng tatác dụng phiphàm, đồng thời phithường trân quý.
-Vạn Linh Thiên Chương thụ?
Khuôn mặt Mật Chỉ Hàkinh ngạc, cóchút động tâm nói:
-Ấn huynh không cólừa tađó chứ? Nếu như quả thật làVạn Linh Thiên Chương
thụ, Ấn huynh tại saolại không đimột mình lại muốn tacùng đi? Chẳng
lẽ... Chẳng lẽ Ấn huynh quên câu, người không vìmình trời truđất diệt
sao?
Ấn Vô Tànghe vậy cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười nói:
-Chỉ Hà cônương, xem ratính cảnh của cônương đối với tarất cao a.Người không vìmình trời truđất diệt, thế nhung talại muốn đicùng Chỉ hà cônương
màthôi. Hơn nữa, mêvụ dày đặc này cũng không phải tiến vào dễ dàng như
vậy, khắp nơi đều lànguy hiểm, nếu như mình ta đivào, cơhội thành công
rất nhỏ, nếu như Chỉ Hà cônương đồng hành với ta, cơhội thành công rất
lớn.
Đối với lời khen tặng nịnh hót của Ấn VôTà, Mật Chỉ Hàthản nhiên tiếp nhận. Trong TuHành Giới, tham lộ thuật của Mật giabọn họ
làlợi hại nhất, bíthuật" thực hương" cóthể dòquanh phạm vitrăm dặm,
chonên đivào những đầm lầy mêvụ tiện lợi hơn nhiều.
Bất quá, Mật Chỉ Hàcũng không hoàn toàn tintưởng lời nói của đối phương, trong lòng thầm nghĩ:
- Mêvụ này tacũng biết ởnơi nào, nếu như ởtrong đó thực sự cóVạn Linh
Thiên Chương thụ, sao talại không tự mình đitìm. Dù saobằng vào thực
hương thuật của ta, cho dùbảo vệ bản thân hẳn cũng không thành vấn đề.
Ngược lại, Ấn gianày, người người đều âmhiểm, Ấn Vô Tànày vẻ mặt đầy
tàkhí, đicùng hắn mới thực sự nguy hiểm.
Suy nghĩ như vậy, Mật Chỉ Hàchậm rãi nói:
-Ấn huynh cólẽ không biết, Cổ Vực này bị một cỗ lực lượng thần bí baophủ,
thực hương thuật của Chỉ Hàcũng khó cóthể phát huy, sợ rằng không giúp
được cái gì, ngược lại lại trở thành gánh nặng choẤn huynh... Tanghĩ, Ấn huynh nên mời caonhân khác thì hơn.
Sắc mặt Ấn Vô Tàtrầm xuống, thản nhiênn ói:
-Chỉ Hà cônương không muốn suynghĩ lại sao?
-Không có gìđể suynghĩ nữa.
Mật Chỉ Hàhờ hững nói:
-Đạo bất tương đồng, không thể kết minh, ta xemẤn huynh nên tìm người khác!
Hivọng, lúc rangoài Chỉ Hàcòn cóthể thấy thân ảnh của Ấn huynh.
-Cáo từ!
Sau khicáo từ, Mật Chỉ Hàmột mình rời đi.
Nhìn bóng hình xinh đẹp xadần, khuôn mặt âmlãnh của Ấn Vô Tàhiện lên chút tiếu ýnói:
-Mật Chi Hà ơi làMật Chỉ Hà, ngươi chorằng bản công tử không biết dự định
của ngươi sao? Ngươi muốn một mình chiếm lấy Vạn Linh Thiên Chương thụ
sao? Thiên hạ saolại cóchuyện tốt đến như vậy, nếu không để ngươi dẫn
dắt đầu Thổ Tích Long kiađi, bản công tử saolại có cơhội đi thuthập linh diệp chứ? Haha...
Tiếng cười tovang lên, Ấn Vô Tàlật taylấy ramột vật, chính làmột kiện ngũ phẩm kỳ bảo SaTrướng.
Vật này tuyrằng phẩm cấp không cao, thế nhưng trên phương diện ẩn thân
thuật lại vôcùng hiệu quả, cókhả năng cắt đứt mọi tiếng động với ngoại
giới. Ấn Vô Tà vìmuốn lợi dụng việc đi sauMật Chỉ Hà, làm một đầu hoàng
tước chonên mới sử dụng nó.
Satrướng được tế lên, một đạo thanh quan baophủ Ấn VôTà, sauđó thân ảnh của hắn đã biến mất.
...
Trên đỉnh núi không được yên lặng baolâu, lưu quanh phía chân trời liên tục hiện lên, cókhông ít tu sĩlục tục đáp xuống.
Chưa chờ mọi người đặt chân lênh đỉnh núi, trong hỏa huyệt phát ra
âmhưởng thê lương, nham thạch phun trào, địa hỏa giáng xuống.
Mọi người thấy tràng cảnh như vậy, tâm thần không nhịn được màkhẽ
runlên, aicũng không dám laivãng ởnơi này, sauđó đều tự tản đi.