Rời khỏi Thiên Hương lầu, Long Tuấn và Đinh Nghị đều lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào một hơi, sau đó sắc mặt lại lộ ra vẻ tự đắc.
- Những thiệt hại hôm nay toàn bộ đều tính lên đầu của các ngươi. Sau này có tiền phải trả lại cho ta!
Long Tuấn đang đắc ý định tâng bốc mấy câu, nhưng lời nói của Nhạc Phàm lại như một gáo nước lạnh tạt vào mặt hắn.
Trong lòng than vãn, hai người thầm oán hận Diệp Vãn Phong. Nếu như không phải vì hắn, hai huynh đệ cũng đâu phải khổ cực như vậy. Có điều lần tỷ thí này cũng thu được khá nhiều lợi ích.
Nhìn thấy Nhạc Phàm đã đi khá xa, hai người vội vã chạy theo sau. Long Tuấn hiếu kỳ hỏi:
- Sư phụ, vừa rồi người có căng thẳng không?
- Có gì mà phải căng thẳng?
Nhạc Phàm ngạc nhiên nói.
Đinh Nghị trực tiếp hỏi:
- Nếu như thân phận của chúng ta bị bại lộ thì phải làm sao?
Ánh mắt của Nhạc Phàm thoáng hiện lên vẻ suy tư, giống như đang hồi tưởng lại, lạnh nhạt nói:
- Ta không muốn giết người!
Nghe được lời này, hai người đều giật mình, nhất thời hiểu được ý tứ của Nhạc Phàm. Lời nói vừa rồi tuy rất thản nhiên nhưng lại mang theo sát ý vô tận.
......
Đêm khuya, cổng lớn của Tương Dương thành đã đóng chặt. Ba người Nhạc Phàm không còn cách nào đành phải tìm một khách sạn hẻo lánh để nghỉ ngơi.
Ba người ở cùng một phòng. Long Tuấn và Đinh Nghị dưới sự đốc thúc của Nhạc Phàm đã bắt đầu tu luyện và lĩnh ngộ. Nhạc Phàm cũng ngồi một bên, chậm rãi hấp thu nguyên khí trong thiên địa để bổ sung cho thất tình chi khí trong cơ thể. Còn về phần tinh thần lực và “Long Cực Cửu Biến” thì dường như đã đạt đến bình cảnh, bất kể Nhạc Phàm tu luyện như thế nào cũng vô pháp đề thăng, cho nên hắn đành phải tạm thời gác sang một bên.
Tuy cả đêm không nói lời nào, nhưng đây có lẽ là buổi tối thoải mái nhất của ba người từ khi bôn ba đến nay.
......
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạc Phàm bảo Long Tuấn đến mã trường mua ba con tuấn mã, sau đó âm thầm rời khỏi thành Tương Dương, dẫn theo hai người Long Tuấn gấp rút đi về hướng đông nam. Con đường trước mặt dài đằng đẵng, cũng không biết bao nhiêu hung hiểm đang đợi chờ bọn họ.
————————————
Buổi trưa, khí trời bắt đầu trở nên nóng nực dị thường.
Dưới chân núi, bên cạnh một con đường nhỏ hẻo lánh, nơi này có một quán trà đơn sơ. Quán trà quả thật vô cùng đơn giản, chỉ có hai bộ bàn ghế cũ kỹ và một bếp lò, ngoài ra không còn gì khác. Những cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động tấm biển hiệu treo trên nóc lều, trên đó chỉ đơn giản viết một chữ “Đồ”.
Chữ “Đồ” này bản thân nó lại toát lên vẻ tao nhã, giống như cơn gió mát khẽ vờn qua khuôn mặt. Bút pháp mặc dù đơn giản nhưng lại toát lên vẻ sinh động và phóng khoáng, hẳn là xuất phát từ tay của danh gia.
Trên thiên không, ánh mặt trời hừng hực chiếu xuống như muốn nung chảy cả mặt đất. Dưới thời tiết nóng nực như thế này thì hầu như không ai muốn tiếp tục lên đường. Thể nhưng…
"Lộc cộc... lộc cộc...”
Tiếng vó ngựa nặng nề đang đến gần khiến cho lão hán đang ngủ gật trong quán trà giật mình bừng tỉnh.
Dụi dụi hai mắt, lão hán lập tức bước ra nghênh đón.
Một con ngựa trắng xinh đẹp từ xa chạy đến. Ngồi phía trước là một tiểu cô nương khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, mái tóc tết lại thành bím thả xuống ngang vai, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng như tuyết. Trên người nàng mặc một bộ y phục màu xanh lấm tấm những hạt nhỏ. Nụ cười hồn nhiên trong sáng trên khuôn mặt ngây thơ khiến cho ánh mặt trời rực rỡ cũng phải phai màu.
Ngồi phía sau là một vị công tử anh tuấn khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, mái tóc đen cột lại thả xuống phía sau, sống lưng thẳng tắp biểu thị tinh thần của hắn vẫn còn phấn chấn. Trên khuôn mặt nhẵn mịn là cặp mắt sáng như sao. Hắn nhìn tiểu cô nương phía trước, khóe miệng nở một nụ cười trìu mến, chậm rãi đi đến quán trà.
Hai người này chính là Chu Phượng và Chu Tam.
Chu Phượng nhẹ nhàng xoay người nhảy xuống ngựa, vuốt vuốt mái tóc trước đầu, thanh âm trong trẻo nói:
Những nếp nhăn trên khuôn mặt chất phác của lão hán dãn ra, mỉm cười đi vào trong chuẩn bị.
- Ca, mau đến đây ngồi đi!
Chu Phượng tung tăng bước vào quán trà, tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, sau đó lên tiếng:
- Ca, sao chúng ta không đi theo đường cái mà lại đi đường nhỏ?
Chu Tam nhảy xuống ngựa, mỉm cười nói:
- Đường nhỏ phong cảnh không phải là đẹp hơn sao? Lần này ra ngoài cảm giác như thế nào?
Hai mắt Chu Phượng sáng lên, hớn hở nói:
- Bên ngoài so với trong nhà thì vui hơn nhiều. Có tượng đất nhỏ, có ca hát tạp kỹ, có kẹo đường hồ lô, còn có thật nhiều thật nhiều thứ mà trong nhà không có.
Chu Tam buộc ngựa vào cột lều, sau đó ngồi xuống, trìu mến xoa xoa đầu của tiểu cô nương:
- Còn có những nơi thú vị hơn. Lần này trước tiên ta sẽ dẫn muội đi ngắm cảnh Hàng Châu tại Giang Nam. Nơi đó phong cảnh đẹp như tranh vẽ, hơn nữa cũng không bị chiến tranh quấy nhiễu. Trước đây ta đã từng lén đến đó chơi, sau này còn bị phụ thân trách mắng đấy.
“Hi hi…” Tiểu cô nương cười thích thú.
Nhưng khi Chu Tam nhớ đến mục đích và nhiệm vụ của chuyến đi lần này, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nặng nề hơn vài phần. Chỉ có điều nụ cười trên khuôn mặt thì vẫn không thay đổi.
Động tác của lão hán quả nhiên nhanh nhẹn, trong nháy mắt đã mang lên một bình trà.
- Nhất hồ lương trà tuyền thủy thanh, lưỡng đạo vi phong tâm gian du. (1)
Uống một ngụm trà vào, những phiền muộn trong lòng Chu Tam nhất thời đều tiêu tán.
(1) Tạm dịch:
Một bình trà mát nước suối trong
Hai cơn gió nhẹ dạo trong lòng
- Công tử thật đúng là tài hoa!
Lão hán liền lên tiếng vỗ mông ngựa.
Chu Phượng nghe được, tính tinh nghịch lại nổi lên, vui vẻ nói:
- Nhìn không ra lão bá đây cũng am hiểu về văn chương thơ phú như vậy!
Nói xong liền cười khúc khích nhìn về phía đối phương.
Lão hán xấu hổ chà chà tay vào y phục, nở một nụ cười hiền hậu chất phác, sau đó liền thối lui…
"Lộc cộc... lộc cộc...”
Đột nhiên trong lúc này, cát bụi ở phía xa bay lên, một nhóm bạch y nhân cưỡi ngựa phi đến. Bọn họ đều đeo trường kiếm trên lưng, ánh mắt sáng ngời, huyệt Thái Dương nhô cao đầy đặn, vừa nhìn đã biết là hảo thủ trong giang hồ.