Thương Thiên

Chương 5: Q.5 - Chương 5: Ngộ Nhập Thanh Lâu






Một lát sau, ba người từ bên trong cửa tiệm y phục, tinh thần phấn chấn ngẩng cao đầu bước ra.

Người đi giữa vẻ mặt lãnh tuấn cương nghị, ánh mắt thâm thúy làm cho người ta cảm thấy sự sắc sảo, vóc người cân đối, thân cao bảy thước có dư, có thể nói là mạnh mẽ bất phàm. Dưới thời tiết nóng nực, hắn lại dùng một chiếc áo khoác màu đen che phủ toàn thân, có vẻ mười phần không hợp. Có điều, mái tóc bạc ẩn giấu bên dưới chiếc nón che đầu của hắn lại khiến cho người khác cảm thấy vừa thần bí vừa lãnh khốc. Người này đúng là Lý Nhạc Phàm sau khi đã chỉnh trang lại.

Người đi bên trái đứng đến vai Nhạc Phàm, vóc dáng cao gầy, y phục màu trắng, ống tay áo hơi quấn lại, mái tóc đen nhánh được cột lại phía sau đầu, nhìn qua có vài phần tiêu sái. Đôi mắt sáng ngời làm hiện lên vẻ thông minh trên khuôn mặt tuấn tú. Chỉ là khóe miệng của hắn lại khẽ nhếch lên, cùng với nụ cười tà dị hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác. Người này chính là kẻ cổ quái tinh ranh Long Tuấn. Quả nhiên là người đẹp nhờ ăn mặc, không thể ngờ được vừa rồi vẫn còn là một tên tiểu khất cái nhếch nhác đột nhiên lại biến thành một tiểu thiếu niên anh tuấn.

Bên phải Nhạc Phàm là một người có khuôn mặt hiền lành, đúng là Đinh Nghị. Trải qua nhiều ngày rèn luyện, dáng người của hắn đã trở nên khôi ngô tráng kiện. Một thân y phục màu lam, mái tóc đen cột lại thả xuống ngang vai lộ ra vẻ tự nhiên phóng khoáng. Khuôn mặt cương nghị, cặp mắt hữu thần, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo một tia tiếu ý, lộ ra một chút khí chất của nam tử hán.

- Tắm xong một cái, thay một bộ y phục mới vào quả thật là khác hẳn!

Vừa rời khỏi cửa tiệm, Long Tuấn cảm thán nói:

- Sư phụ, người thật là anh tuấn! Nếu như con cũng có một mái tóc bạc trắng như người, nhất định sẽ khiến cho ngàn vạn thiếu nữ chết mê chết mệt, hắc hắc!

- Đúng vậy, đúng vậy...

Đinh Nghị gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Phanh!”, “phanh!”...

Nhạc Phàm xoay qua gõ lên đầu mỗi tên một cái, lạnh nhạt nói:

- Nói nhảm!

Long Tuấn lên tiếng cải chính:

- Con nói là sự thật mà!

Nhạc Phàm cũng chẳng muốn dây dưa với hắn, trầm ngâm nói:

- Ngươi có chắc là biện pháp của ngươi có hiệu quả không?

Long Tuấn ưỡn ngực lên, nở một nụ cười tự tin:

- Sư phụ yên tâm, lần trước khi chúng con cứu người đã là đêm khuya, hơn nữa mặt mũi còn nhếch nhác, tuyệt đối không ai có thể nhìn rõ được diện mạo của chúng con. Vì vậy chỉ cần người che dấu thật tốt là được rồi!

- Quản làm gì! Trước tiên cứ tìm nơi nào để ăn uống cái đã rồi tính sau!

Đinh Nghị đã sớm đói đến mức không chịu nổi, liền lên tiếng thúc giục.

- Đi thôi...

Nhạc Phàm gật đầu, vòng tay ra sau cổ, dùng y phục che giấu mái tóc bạc của mình, tiếp đó đi về phía trước.

......

Mặt trời đã ngả về hướng tây.

Tương Dương Thành tuy không phải là một thành lớn gì, nhưng nơi này lại có rất nhiều người lui tới. Mặc dù lúc này trời đã nhá nhem tối, nhưng cảnh tượng bên trong thành vẫn náo nhiệt phi thường. Những con đường lớn được lát bằng những viên đá màu xanh, hai bên đường đèn đuốc sáng choang, tiếng người huyên náo. Chỉ là những người đi trên đường đều có vẻ vội vàng hấp tấp, trên mặt còn có vài phần nghiêm túc.

Ba người Nhạc Phàm cũng không biết đường, đành phải tìm người để hỏi thăm về tửu lâu tốt nhất ở nơi này. Cũng may là không ai chú ý đến bọn họ, khiến cho ba người trong lòng âm thầm thở phào một hơi. Có một số người không sợ chuyện gì, không sợ cả cái chết, nhưng lại sợ phiền phức.

Sau khi hỏi thăm nhiều lần, cuối cùng bọn họ cũng đã xác định được mục tiêu.

Ba người băng qua một con đường nhỏ được lát bằng đá xanh. Một gian lầu các hoa lệ hiện ra trước mặt, khách khứa ra vào tấp nập không ngớt, phía trên cửa còn có ba chữ “Thiên Hương Lầu” thanh nhã tú lệ.

- Hà! Bọn họ nói quả không sai, Thiên Hương Lầu này quả thật là tửu lâu tốt nhất tại Tương Dương. Chỉ cần nhìn bề ngoài cũng đủ biết, hương thơm nức mũi, phong cách trang nhã... Hà hà! Có tiền đúng là tốt thật!

- Hà hà... Con mẹ nó! Hôm nay nếu như không nhét đầy thì thật là có lỗi với cái bụng đã theo ta hơn mười năm!

- Mau vào thôi!

Long Tuấn và Đinh Nghị cùng reo lên, sau đó chạy ngay vào, quên mất cả Nhạc Phàm ở phía sau.

Đột nhiên, một trung niên nữ nhân trên người mặc y phục lòe loẹt đứng bên ngoài cửa ngăn hai người lại, dáng điệu mị hoặc, thanh âm quyến rũ:

- Ồ! Hai vị tiểu công tử, nơi này không thích hợp để hai vị đến đâu!

Long Tuấn và Đinh Nghị đang hưng phấn chạy đến cửa, vừa chuẩn bị đi vào, không ngờ lại bị một trung niên nữ nhân khuôn mặt dày đặc phấn son cản lại, nhất thời hai người đều giận dữ.

Đinh Nghị tức giận lên tiếng hỏi:

- Chẳng lẽ nơi này của các người không thể ăn cơm uống rượu hay sao?

Trung niên nữ nhân trả lời:

- Đương nhiên là có thể, hơn nữa rượu ở nơi này còn nổi danh khắp gần xa.

Đinh Nghị lại hỏi:

- Vậy thì tại sao các người lại không chịu tiếp đãi khách nhân?

Trung niên nữ nhân lên tiếng:

- Tiếp chứ, chúng tôi ở đây tiếp khách cả ngày, đặc biệt là ban đêm.

Long Tuấn tiếp tục hỏi:

- Vậy thì tại sao ngươi lại không cho chúng ta vào? Ngươi xem thường chúng ta à?

- Nếu như cậu muốn biết...

Trung niên nữ nhân cười đùa:

- Ta chỉ sợ hai cậu tuổi còn còn quá nhỏ, nếu như để người nhà biết được hai cậu đến đây, sẽ lôi cổ hai cậu về đánh vào mông đấy...

Lúc này Nhạc Phàm cũng vừa đi đến, trực tiếp nói thẳng:

- Ta đã cho phép bọn chúng. Đi, vào thôi!

Nói xong, liền dẫn theo hai người Long Tuấn đi vào bên trong.

Trung niên nữ nhân nhìn thấy Nhạc Phàm thân hình cao lớn, y phục màu đen che phủ toàn thân vô cùng thần bí, hơn nữa trên người còn phát tán ra từng trận hàn khí, tự nhiên không dám đắc tội, đành phải tránh sang một bên nhường đường. Đợi sau khi ba người tiến vào mới hồi thần lẩm bẩm: “Không ngờ lại có người dẫn theo hài tử của mình đi đến thanh lâu, thật đúng là khu rừng rộng lớn, loại chim gì cũng có!”

......

- Hồng gia, đến đây, uống thêm một chén đi mà!

- Mấy ngày rồi không đến đây, đêm nay phải bồi tiếp ta cho thật tốt đấy nhé!

- Ngài yên tâm đi, nô gia nhất định sẽ hảo hảo phục thị ngài mà!

......

- Trương lão bản, ngài xem Tiểu Ngọc hôm nay có đẹp không?

- Tiểu mỹ nhân của ta, nàng lúc nào cũng là đẹp nhất! Hắc hắc...

......

Ba người Nhạc Phàm vừa tiến vào bên trong lầu các liền cảm thấy trước mắt sáng lên.

Tòa lầu các này có hai tầng, trang hoàng rực rỡ nhưng vẫn không lộn xộn, khiến cho người ta có cảm giác hào hoa xa xỉ. Đại sảnh nguy nga lộng lẫy, những bộ y phục đủ màu sắc nhẹ nhàng bay phất phới, khắp nơi vang lên những tiếng cười đùa vui vẻ. Tại trung tâm đại sảnh còn có mười thiếu nữ đang đàn tấu cổ nhạc, khiến cho những người bước vào cảm thấy như đang phiêu dạt trên mây.

- Chết rồi!

Long Tuấn đột nhiên kinh hô một tiếng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, trong lòng thầm nói: “Chết rồi, chết rồi, lần này chết chắc rồi!”

Nhạc Phàm và Đinh Nghị đều ngẩn ra, cùng nhau nhìn về phía Long Tuấn.

- Có chuyện gì thế?

Đinh Nghị nghi hoặc lên tiếng hỏi.

Long Tuấn sắc mặt đỏ lên, đưa mắt ra hiệu như muốn truyền đạt gì đó.

Đinh Nghị vội vàng quan sát chung quanh...

“A...“ Đinh Nghị kinh hô một tiếng, vội vàng che miệng lại, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Nhạc Phàm nhìn thấy cảnh này, lên tiếng trách mắng:

- Hai người các ngươi rốt cuộc là đang làm gì vậy?

- Sư... sư phụ...

Đinh Nghị ngập ngừng ấp úng nói:

- Nơi này không phải là tửu lâu...

- Không phải tửu lâu thì là cái gì?

Nhạc Phàm lên tiếng hỏi.

Đinh Nghị không trả lời, liếc mắt nhìn về phía Long Tuấn. Cuối cùng Long Tuấn không còn cách nào, đành phải cúi đầu ngượng ngập nói:

- Nơi này... nơi này là thanh lâu...

Thanh âm lí nhí trong miệng, nếu như không phải Nhạc Phàm thính lực hơn người, chỉ sợ cũng không nghe được hắn đang nói gì.

- Thảo nào ta cứ cảm thấy tửu lâu này có gì đó kì quái!

Nhạc Phàm dường như không hề để ý:

- Vậy nơi này không có gì để ăn sao?

“Ách!” Long Tuấn và Đinh Nghị không ngờ Nhạc Phàm lại thản nhiên ung dung như vậy, nhất thời ngẩn người ra quên cả trả lời.

- Rốt cuộc là nơi này có gì để ăn hay không?

Nhạc Phàm bực mình lên tiếng.

- Có!

Long Tuấn và Đinh Nghị vội vàng lớn tiếng đáp.

Lúc này tú bà của thanh lâu đi đến trước mặt, nhiệt tình chào hỏi:

- Ồ! Ba vị quan nhân (1) thật là lạ mắt, các vị lần đầu đến đây phải không!? Đừng ngại, lần đầu bỡ ngỡ lần hai quen, lần ba lần bốn đường không lạc. Những cô nương của chúng tôi nơi này đều là nổi danh khắp vùng ...

(1) Thời Tống ở Trung Quốc gọi người đàn ông là quan nhân.

Nhạc Phàm lên tiếng cắt ngang:

- Trước tiên hãy chuẩn bị vài món ngon để chúng ta ăn uống đã!

Long Tuấn vội vàng ném một thỏi bạc cho tú bà, lên tiếng thúc giục:

- Nhanh đi!

Những tú bà của thanh lâu trước giờ đều là nhận tiền không nhận người, vừa nhìn thấy bạc lập tức hai mắt sáng lên, vội vàng nói:

- Vâng vâng vâng, tôi sẽ kêu người chuẩn bị ngay, xin mời các vị vào trong!

Nói xong liền dẫn mọi người lên lầu.

......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.