Nhìn thật sâu bóng lưng Nhạc Phàm xoay người đi, Quan Tâm muốn nói điều gì, nhưng lời đến miệng thì lại nghẹn ngào.
Tâm lý của hắn, rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Tại sao hắn cô độc như vậy? Tựa hồ cho tới bây giờ đều không có ai chân chính hiểu rõ hắn!
Nhạc Phàm quay đi rồi, Nhan Hùng cũng tỉnh táo lại. Khi hắn chứng kiến loại ánh mắt quan tâm ân cần của nữ nhi, trong lòng có chút cảm khái.
Hồi tưởng lúc đầu, đủ loại rối loạn, chuyện xưa thật không thể quay lại.
Nhan Nguyệt Thi ánh mắt rưng rưng, cũng không có chú ý tới biến hóa rất nhỏ của phụ thân. Nhưng thấy phụ thân thụ thương nặng thế này, nàng không sao nói thành lời.
Đang muốn rút kiếm tiến lên, lại bị Phó Suất kéo lại: “Nguyệt Thi không thể khinh thường vọng động! Đối phương võ công quái dị, thâm bất khả trắc. Chúng ta trước hết bảo hộ cha muội đã. Cừu này chúng ta tạm thời ghi nhớ, sau này tự nhiên phải đòi lại” Phó Suất mắt hiện hàn quang, nếu không phải lo lắng liên lụy thê tử, sợ rằng đã sớm tiến lên.
“Thi nhi ngừng lại!” Nhan Hùng lên tiếng ngăn nữ nhi: “Đến cha còn dưới một chiêu của hắn mà bại, con tới sao được… Ài! Hài tử, những năm gần đây thật làm khổ con! Là cha đối với con không đúng…”
“Cha! Cha…”
Nghe được phụ thân tự mình thừa nhận, Nhan Nguyệt Thi sớm đã bỏ đi cừu hận, ủy khuất nhiều năm giờ khắc này phóng thích ra, nước mắt không ngừng hạ xuống, thấm ướt cả tâm linh.
Nhớ tới việc năm đó, Nhan Hùng trong lòng cảm thán, thanh âm khàn khàn mà nhu hòa nói: “Năm đó là cha sai, là cha sai rồi!”
Phó Suất cười khổ, Nhan Nguyệt Thi nhào vào lòng Nhan Hùng, lắc mạnh đầu, đau khổ chua xót giờ lại không nói nên được một lời.
Mọi người chung quanh ngại không phá vỡ bầu không khí như vậy, chỉ là lẳng lặng nhìn tới.
Chỉ chốc lát sau, Nhan Hùng đẩy ra Nhan Nguyệt Thi, hướng tới Phó Suất nói: “Giúp ta mang Nguyệt Thi đi, chiếu cố nó cho tốt… Thế ta cám ơn Lý… tiểu huynh đệ”.
“Con biết rồi… phụ thân đại nhân” Tâm kết nhiều năm buông bỏ, tâm tình Phó Suất cũng khai sáng rất nhiều. Chỉ bất quá hiện tại không phải là lúc đàm luận. Vì vậy hắn ôm lấy Nhan Nguyệt Thi kéo về phía Nhạc Phàm.
“Lão Nhan…” Quan Mạc Vân thấy bộ dáng Nhan Hùng như thế, lại suy nghĩ tới đả kích mà mình chịu, một chút phảng phất già đi rất nhiều, tâm tranh hùng dần dần nhạt đi. Thế nhưng lúc này đã là thế cưỡi hổ khó hạ, hơn nữa nữ nhi của mình còn ở trong tay người, hỏi hắn như thế nào cam tâm. Vì vậy hướng tới lão giả tóc bạc trắng bên cạnh nói: “Trịnh lão, tất cả lấy đại cục làm trọng, người trước hết dẫn các đệ tử Thiên Tà Tông lui lại đi! Việc của tiểu nữ, ta tự có chủ trương”.
Vì cứu nữ nhi của mình, Quan Mạc Vân chuẩn bị buông tay gắng sức. Chỉ là hắn không muốn chứng kiến cơ nghiệp Thiên Tà Tông cứ thế hủy hoại trong chốc lát, nên để cho đệ tử toàn bộ thối lui. Trịnh Vũ Lam là tả hộ pháp, chính là người có thâm niên lâu nhất ở Thiên Tà Tông, địa vị chỉ dưới Tông chủ, do hắn chưởng quản Thiên Tà Tông, tự nhiên là thích hợp.
Nhìn thấy ánh mắt quyết tuyệt của Quan Mạc Vân, Trịnh Vũ Lam như thế nào không biết quyết định của đối phương, đành thở dài một tiếng nói: “Vậy Tông chủ cần cẩn thận hành sự!” Nói rồi, cùng Nhan Hùng dẫn theo đoàn người Thiên Tà Tông toàn bộ lui về phía thế lực hắc đạo.
Liễu Sanh Vân Hạc thấy đám người Thiên Tà Tông lui lại, còn tưởng rằng đối phương đã thỏa hiệp, cười nói: “Tốt lắm! Quan tông chủ chính là đã hiểu rõ việc?”
“Ha ha ha…”
Quan Mạc Vân cất tiếng cười lớn nói: “Nghĩ rõ rồi, ta phi thường rõ ràng.” Không đợi Liễu Sanh Vân Hạc có phản ứng, Quan Mạc Vân tiếp tục nói: “Nghĩ tới Quan Mạc Vân ta tung hoành giang hồ hơn mười năm, mặc dù là hắc đạo, cả đời cũng là đỉnh thiên lập địa, dám nghĩ dám làm. Nghĩ không ra hôm nay, Quan Mỗ lại bị tặc khấu ngoại tộc bức ép…” Ngón tay chỉ đối phương, quắc mắt phẫn nộ quát: “Quan mỗ bất tài, nhưng khinh thường cùng tặc khấu thỏa hiệp, giúp cho cường đạo xâm lược, theo súc sanh ngoại lai bán nước! Hôm nay, tất phải liều chiến, là sinh là tử, tuyệt không hối hận! Tặc khấu các người, có dám cùng ta chiến không? Có dám cùng ta nhất chiến?” Lời tới tối hậu, từng từ vang vọng, sục sôi chí khí, chấn động nhân tâm! Đốt lên ngọn lửa kìm nén trong tâm mọi người.
Thế nào là khí tiết? Đây chính là khí tiết!
Thế nào là kiêu ngạo? Đây tức là kiêu ngạo!
Nếu phải dùng ngôn ngữ để hình dung: đó chính là kiên trì bất khuất cùng niềm tin! Đó chính là phẩm chất trước địch nhân hoặc áp lực khốn cùng trước mắt mà không khuất phục! Đó chính là ngạo cốt tại đại nghĩa trước mắt. Không luận đen trắng, không luận trắng đen, không phân chính tà, duy chỉ có tâm vinh nhục.
Giờ khắc này, tất cả nhân sĩ giang hồ huyết khí đều sôi trào!
Giờ khắc này, tất cả người Trung Nguyên tâm cũng đều kích động.
Giờ khắc này, tựa hồ lồng ngực mọi người đều ưỡn thẳng.
Loại kiêu ngạo này, loại tự hào này, không phải cứ lực lượng là có thể ban cho.
“Khón kiếp! Người là kẻ khốn kiếp!”
Liễu Sanh Vân Hạc cuồng nộ vô cùng! Ánh mắt dữ tợn chằm chằm nhìn Quan Mạc Vân gằn giọng: “Được được được! Nếu người chấp mê bất ngộ, vậy để lão phu cho người thống khổ mà chết đi” Lập tức tay gỡ mặt nạ quỷ ra, sắc mặt xanh đen, nếp nhăn gấp thành từng đoàn, nhìn qua khiến người ta ghê tởm.
“Cha…” Quan Tâm lo lắng nhìn phụ thân mình, trong lòng hối hận vạn phần. Hối mình vì sao ngay từ đầu không nghe lời phụ thân, hận mình bổn sự không học cho tốt chỉ làm phiền hà cho phụ thân.
Địch mạnh ta yếu, Quan Mạc Vân vốn đã bị nội thương, làm sao có thể là đối thủ của Liễu Sanh Vân Hạc? Bất quá hắn trong lòng đã quyết định, dù có phải sử dụng cấm kỵ thuật cũng không tiếc.
“Bắt hắn lại đây cho ta!”
Liễu Sanh Vân Hạc tay vung lên, cũng không tự thân động thủ, mà là lệnh bốn gã hồng y võ sĩ ở sau tiến lên.
“Đến đây!”
Thân hình khẽ động, Quan Mạc Vân đã lao lên trời, sau đó lợi dụng bí pháp Thiên Tà Tông trong nháy mắt đề cao lực lượng tự thân…
Hồng y võ sĩ sử dụng binh khí tựa kiếm mà không phải kiếm, tựa đao mà không phải đao, chiêu thức lại càng quỷ dị!
Trong khoảng thời gian ngắn, siêu cấp cao thủ như Quan Mạc Vân vẫn bị vây chặt.
Đinh Nghị đứng ở một bên Nhạc Phàm, hiếu kì hỏi: “Sư phụ, bọn họ dùng là võ công gì thế? Còn có kia là binh khí gì? Vậy mà lại cần hai tay sử dụng cùng lúc”.
“Nếu là ta nhớ không lầm, loại binh khí đấy hẳn là một loại Đường đao” Nhạc Phàm có chút cau mày, xem ra hắn biết được cũng không nhiều lắm.
“Điều này ta biết” Chu Tĩnh Nguyệt chủ động lên tiếng: “Ta từng tại Hoàng cung xem qua ghi chép về loại đao này. Đây đích thật là một loại Đường đao, truyền thừa từ triều Đường, sau thì bị Lưu Ly Quốc đạt được loại chú tạo thuật của loại đao này, trải qua cải biến mới trở thành ‘Thái đao’ như hiện tại… Mà hải tặc bọn chúng tự xưng là võ sĩ, cho nên Thái đao này cũng được gọi là ‘Võ sĩ đao’. Loại ‘Võ sĩ đao’ này thân mảnh dài, cực kỳ sắc bén, khi huy động chẳng những có thể giảm bớt lực cản, còn có thể gia tăng cường độ lực lượng, có thể nói so với kiếm càng mạnh hơn, so với đao càng nhanh hơn. Bởi vậy võ công bọn chúng cương nhu hỗn hợp, không theo hẳn một đường”.
Long Tuấn nghe vậy khinh thường nói: “Có gì đặc biệt hơn người, còn không phải đều là một đám cường đạo phóng hỏa cướp của”.
Đinh Nghị đang muốn phụ họa vài câu, Khấu Phỉ đột nhiên ngắt lời hỏi: “Lý tiểu tử, người có thể nhìn ra nông cạn của tên Hồng y thủ lĩnh kia hay không?”
Đám người Phó Suất ngẩn ra: “Chẳng lẽ các vị tiền bối đều nhìn không ra thực lực người nọ?”
“Điều này…” Khấu Phỉ vẻ mặt đỏ lên, ngại ngùng đáp: “Nhìn ra được thì cũng không cần hỏi Lý tiểu tử… đối phương khí tức âm trầm, lại còn phiêu hốt bất định, mấy lão gia hỏa chúng ta đều nhìn không thấu căn cơ của đối phương, có thể nghĩ tới cảnh giới đối phương so với chúng ta còn muốn cao hơn một chút”.
“Cảnh giới? Các người không phải đều đã bước vào thiên đạo, vậy mà nhìn không ra đối phương?” Nhạc Phàm trầm ngâm nói: “Người kia tạo cho ta một loại cảm giác nguy hiểm, xem ra sự tình càng lúc càng phức tạp”.
Nhạc Phàm cũng không chính diện trả lời, chỉ là nói ra cảm giác của thợ săn, lập tức ánh mắt chuyển sang phía Thiết Huyết, người sau lại là chau mày, không biết đang tính toán gì.
Hai bên va chạm không ngớt, Quan Mạc Vân vẫn như cũ rơi vào thế hạ phong.
Việc này càng làm mọi người một lần nữa nhận thức tới thực lực mạnh mẽ của đám hồng y võ sĩ này, các thế lực lớn càng không dám coi thường vọng động.
Thiết Huyết một mực yên lặng chú ý tới nhất cử nhất động tại tràng. Trên mặt là biểu tình vô kinh vô ý, mặc cho ai cũng không nhìn ra trong lòng hắn rốt cuộc là định thế nào?
Một trận qua đi, trận thế rốt cuộc đã biến hóa!
“Giải! Thiên cương phá…”
Quan Mạc Vân chân khí vận chuyển càng lúc càng nhanh, cuối cùng cứ thế mà phá vỡ tiên thiên cương khí của bản thân.
Kình phí kịch liệt bạo loạn, mạnh mẽ chấn văng bốn gã hồng y võ sĩ ra thật xa… Lập tức dựa vào chút khe hở đấy, người trong nháy mắt vọt tới bên cạnh Quan Tâm.
Đang định giải cứu nữ nhi, thì một bóng đen nháy mắt đã che tại giữa hai cha con Quan Mạc Vân.
“Muốn cứu người sao? Khốn kiếp!”
Một tiếng quát mắng, Liễu Sanh Vân Hạc trực tiếp xuất thủ, “Bùng”, thoáng qua đã đánh văng Quan Mạc Vân, hoàn toàn không chút trở ngại
“Cha!”
“Tông chủ…”
“Dừng tay!”
Quan Tâm cuồng loạn hét lớn, mọi người Thiên Tà Tông vội vàng quây tới, đến cả Thiết Huyết cũng đứng giữa hai bên, phòng ngừa Liễu Sanh Vân Hạc lại xuất thủ.
Chỉ thấy Quan Mạc Vân toàn thân là máu nằm trên mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo, hiển nhiên là vận dụng cấm kỵ thì phải chịu hậu quả thống khổ.
Quan Mạc Vân đại biểu cho cao thủ Trung Nguyên, cứ như vậy bị người một quyền đánh ngã, tâm lý mọi người làm sao chịu được? Nhưng thấy Thiết Huyết ra mặt, mọi người đã lại phấn chấn. Dù sao Thiết Huyết uy thế cường hãn vừa rồi đã khắc sâu ở trong đầu của mọi người.
“Thiết Huyết Hội chủ, đuổi đám súc sanh này về lại chuồng đi”.
“Đúng! Thiết Huyết Hội chủ nhất định phải thu thập bọn chúng thật tốt…”
“Thu thập bọn chúng…”
“Thu thập bọn chúng… Thu thập bọn chúng…”
Tiếng hô của quần chúng càng lúc càng lớn, Liễu Sanh Vân Hạc sắc mặt khó chịu, cuối cùng nhịn không được hét lớn.
“Câm miệng! Câm miệng…”
Tiếng hô tận trời, chấn tai nhức óc! Tựa hồ cả mây mấy tầng trời cũng đều bị đánh xơ xác.
Trên đài yên tĩnh chết chóc.
Một thanh âm của cá nhân vậy mà vượt quá vạn người, uy lực thật vô cùng!
Quan Hùng nhìn tới Nhạc Phàm một góc, lập tức chuyển tới Thiết Huyết bảo: “Thiết Huyết Hội chủ, hy vọng người có thể xuất thủ cứu Thánh nữ của tông ta, Thiên Tà Tông chúng ta tuyệt đối không quên phần ân tình này…”
Thiết Huyết cười nhạt: “Đều là giang hồ nhất mạch, tất sẽ tương trợ”.
Hai bên đang giằng co, thì tại lúc này, ở xa xa lại có một đám người tới!
“Bổn tọa chính là Quốc sư Tây Vưc La Ma Sa, lần này một đường đến bái phỏng giang hồ Trung Nguyên…”
Mấy trăm hoàng y vũ giả được một lão giả trang phục hòa thượng dẫn đầu đi tới.
“Tiên Vu gia tộc Tiên Vu Khắc Trọng đến đây bái phỏng Trung Nguyên….”
Ở một phía, hai lão giả cẩm y cũng dẫn theo mấy trăm người đi vào giữa sân.
Nhìn đám người cuối cùng, Long Tuấn cùng Đinh Nghị hai mắt mở lớn: “Sao lại là bọn chúng? Bọn chúng sao lại cũng đến đây”.
Nhạc Phàm nhìn lại, người tới lại chính là Quốc sư Thát Đát tộc Vũ Văn Trường Sanh!!!