Một tia chớp đánh ngang trời, chiếu rọi ra huyết quang nhàn nhạt.
Trong mưa to, Nhạc Phàm ngắm nhìn bốn phía... tất cả mọi người, chết đi hay còn sống, đều ngăn chặn ở trước người của mình.
Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì mà các ngươi muốn ngăn trở ta... Vì cái gì?
Chẳng lẽ là ta đã sai lầm rồi? Chẳng lẽ ta không nên báo thù? Chẳng lẽ là bởi vì Thái Ân Khắc có quyền có tài, được ông trời bảo hộ, tất cả mọi người phải giúp hắn ư? Mà chính mình sinh ra thì đã nghèo khổ, cho xứng đáng nhận hết mọi đau khổ sao?
Thiên mệnh thiên mệnh! Cái gì mới là thiên mệnh?
Đời người trăm năm, hoặc giàu nứt vách, hoặc nghèo rớt mùng tơi, hoặc nắm quyền hành, hoặc làm trâu làm ngựa, hoặc sáng chói tuyệt luân, hoặc tầm thường nhàm chán, hoặc sinh ly tử biệt, hoặc hạnh phúc triền miên... Vận vận sinh ra, vốn là chung gốc, vì cái gì mà bất công bất bình như thế?
Rốt cuộc là thiên địa bất công, hay là trong lòng bất bình?
Nhạc Phàm oán, oán khí ngất trời!
Nhạc Phàm hận, hận ý vô biên!
Hắn chưa bao giờ gặp trường hợp này, chưa bao giờ uất ức như lúc này! Giận! Không cam lòng! Thống khổ!
Tất cả cảm xúc đan xen ở trong lòng, nỗi bất bình như sắp xé rách linh hồn của hắn!
"A!"
Đau! Đau đầu! Đau đầu như bị bổ bởi cự chùy vạn cân!
Trong nháy mắt, tóc của Nhạc Phàm vì giận mà toàn bộ biến thành màu tuyết trắng, một đóa hoa sen màu đen mơ hồ hiện ra trên ngực, tản ra khí tức thê lương vô tận, đúng là sát khí đến từ chiến trường cổ xưa, quỷ dị mà hung tàn!
- Hắn đáng chết! Đáng chết!
Nhạc Phàm gắt gao nhìn chằm chằm Thái Tư Khắc, ánh mắt tràn ngập hận ý, như muốn đem đối phương vạn đao phanh thây!
Thái Tư Khắc rúc vào trong trong lòng ngực của Lạc Dung, thân thể run rẩy lên, nội tâm sợ hãi đến cực điểm. Nhìn vô số thi thể kia, hắn có thể nghĩ được, nếu mình rơi vào trong tay đối phương, vậy sẽ là cảnh tượng tàn khốc như thế nào.
- Giận bạc đầu...
Nhìn Nhạc Phàm vì giận bạc cả đầu, sắc mặt Tiết Thiên Lan cũng phải động dung, lần đầu tiên trong mắt lộ ra vẻ tôn trọng.
Hắn biết, đó là một loại tức giận không tiếc lấy sinh mệnh để làm đại giá, lại càng là một loại tín niệm không khuất phục! Hắn đã từng gặp qua một người đầu bạc như vậy, cũng chính là người kia đã thay đổi vận mệnh cả đời của hắn. Cho tới bây giờ, trong tim hắn vẫn mang theo một cảm kích không quên.
Về phần sát khí quỷ dị hung tàn kia, xác thực vô cùng bá đạo, lực lượng ẩn dấu bên trong tuyệt đối là khủng bố! Nhưng, lấy cảnh giới của Tiết Thiên Lan ngày hôm nay, như thế nào lại để ý tới những thứ đó? Trong tim của hắn chỉ có kiếm, cũng giống như kiên định trong lòng Nhạc Phàm vậy, cho dù thiên địa vạn vật có xảo quyệt hung ác cũng không thể quấy nhiễu được tâm của hắn. Cho dù là đối phương có mạnh hơn hắn một trăm lần, cho dù thân hãm tuyệt cảnh, tín niệm trong lòng cũng sẽ không dao động chút nào.
"Xuy! Xuy Xuy!"
Vây trong giận dữ, Nhạc Phàm bất kể hậu quả điều động nguyên khí trong thể nội... Nguyên khí cùng với kinh mạch ma sát lẫn nhau, chất chứa lẫn nhau...
Ngay sau đó, toàn thân Nhạc Phàm toát ra trận trận khói trắng... khói trắng càng ngày càng đậm, càng ngày càng mạnh...
"Xuy!"
Một ngọn lửa yếu ớt phun ra từ trong mắt của Nhạc Phàm!
Ngay sau đó, ngọn lửa yếu ớt trải rộng khắp toàn thân... Ngọn lửa nhỏ càng ngày càng lớn, càng rối loạn... Cuối cùng biến thành một ngọn lửa hừng hực đem Nhạc Phàm bao lấy ở trong!
Lửa Một người cư nhiên lại có thể phát ra uy thế giống như ngọn lửa!
Đây là võ đạo hay là thần thông?
Cảm xúc kinh dị tràn ngập trong lòng mỗi người, chỉ có Tiết Thiên Lan là không bị một chút ảnh hưởng nào.
Trong không khí truyền đến từng đợt chấn động kịch liệt, lửa giận của Nhạc Phàm tựa hồ muốn đem không gian hòa tan. Hắn nắm chặt bàn tay, đem tất cả lực lượng cả cơ thể hội tụ đến một chỗ, sau đó dùng lực phóng ra.
Thế lửa to lớn! Quyền ý như thiên!
Một quyền này của Nhạc Phàm giống như viêm long tại thiên, mang theo vô tận hủy diệt, ngay cả tiểu hoàng xà cũng bị bắn ra khỏi.
- Cực của kiếm, cực của thiên địa, đại hành đại tướng, vô thanh vô tức...
Tiết Thiên Lan cũng không chậm trễ, tay đánh ra kiếm chỉ, ngưng tụ thành một đạo kiếm mang, cùng với một chiêu vừa đánh lui Nhạc Phàm vô cùng giống nhau. Khó trách hắn nói mình cả đời chỉ tu một kiếm, người chuyên chú như vậy, thành tựu tất nhiên rất cao.
Bất quá, hai chiêu kiếm thế cũng có khác biệt thật nhỏ, đó chính là màu sắc của kiếm mang... Chiêu thứ nhất kiếm mang nhàn nhạt không màu, chiêu thứ hai kiếm quang không ngừng biến đổi màu sắc... trắng thuần chất... lam lòe loẹt... đỏ lấp lánh... vàng lưu chuyển... cuối cùng tất cả màu sắc thu lại, chỉ còn lại một đạo kiếm mang nhàn nhạt không màu!
Quyền ý với khí thế cuộn trào, kiếm quang vô thanh vô tức...
Hai thứ chạm nhau, quyền ý của Nhạc Phàm bị kiếm quang trực tiếp xuyên thấu, tán đi!
Nguy cơ! Tử vong!
Mình làm sao có thể chết ở chỗ này? Có bao nhiêu thù còn chưa báo! Có bao nhiêu hận còn chưa kết! Có bao nhiêu tình còn chưa hoàn! Có bao nhiêu chuyện còn chưa hoàn thành... Hỏi mình làm sao chết được? Mình làm sao có thể?
Ở vào thời điểm chỉ mành treo chuông, khí thế của Nhạc Phàm lại lần nữa bộc phát, so với vừa rồi còn dữ dội hơn! Mạnh mẽ hơn! Cường đại hơn!
"Vù vù vù vù!"
Trong vòng mười trượng, lấy Nhạc Phàm làm trung tâm, không gian bắt đầu lay động kịch liệt, hình thành một vòng xoáy khổng lồ, không ngừng hấp thu hết thảy khí tức trong thiên địa... Nguyên khí, linh khí, không khí, huyết khí, bao gồm cả kiếm mang do Tiết Thiên Lan cô đọng thành cũng bị hút vào trong vòng xoáy!
"Tôi!"
Một "tiễn" nhỏ đen kịt hiện lên ở chỗ mi tâm của Nhạc Phàm!
Trong mười năm, Nhạc Phàm cũng không thể hoàn toàn nắm giữ hắc tiễn kỳ dị này, chỉ có tại thời khắc nguy cơ mới có thể miễn cưỡng vận dụng, thậm chí là tạo ra một gánh nặng thật lớn cho tâm thần của hắn.
Vạn niệm trôi qua trong nháy mắt, một đạo tiễn mang được Nhạc Phàm dung nhập vào bên trong quyền ý...
Thốn tận thốn phát, phá xảo phá lực!
Kình vạn trượng, phá vạn cảnh!
Giờ khắc này, quyền ý của Nhạc Phàm giống như phá kén trọng sinh. Ngưng tụ lại, hóa thành một tiễn, trực tiếp xông lên.
Đối mặt với một kích này, Tiết Thiên Lan vẫn bảo trì được vẻ bình tĩnh như cũ. Tay hắn kết kiếm quyết, ngưng tụ kiếm mang... Đồng dạng là một chiêu, đồng dạng là một kiếm, đồng dạng là vô thanh vô tức. Nhưng không có ai hoài nghi, một kiếm này tuyệt đối so với kiếm vừa rồi càng thêm nguy hiểm!
Tiễn và kiếm đều là binh khí với công kích chí cường trong thiên địa, uy lực do hai thứ chạm nhau cũng vượt quá tưởng tượng của mọi người.
"Oành!"
"Cha! Suyễn!"
Không gian hơi vặn vẹo, phát ra từng tiếng bể toái giòn vang.
Lực và lực va chạm, điểm và điểm cùng xuất hiện, bạo phát ra một đạo kình khí mạnh mẽ, ẩn chứa uy thế hủy diệt hết thảy xông thẳng lên trời cao, đem mây đen cuồn cuộn trên trời toàn bộ tách ra, lộ ra bầu trời bao la trong sáng.
Mưa to, cứ như vậy dừng lại!
Một kích như thế, uy thế đủ có thể thay đổi khí tượng trong thiên địa, có thể nói là vô thượng thần thông nghiêng trời lệch đất!
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều bị chấn động dữ dội. Thiên địa há lại có thể bị thay đổi bởi lực lượng của con người? Nhưng sự thật đang ở trước mắt, cũng không cho phép bọn họ tiếp tục hoài nghi. Trong mắt Ngưng nhi hiện lên một chút khác thường. Nàng nhớ tôn giả đã từng nói qua, lực lượng tu luyện tới cực hạn chính là thần thông, thần thông tu luyện tới cực hạn chính là lực lượng, đại đạo ba nghìn, trăm sông đổ về một biển, cái đích cuối cùng cũng đều là phá toái hư không, vượt ra khỏi thiên đạo!
Quan Trọng Nghĩa cảm thấy khô khốc trong cổ họng, nuốt một ngụm nước bọt, nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Một lát qua đi, Quách Tường Phong mới cười khổ nói:
- Khó trách tôn giả nói, ở cảnh giới giống nhau, tu sĩ lấy võ nhập đạo phải cường đại hơn nhiều so với tu sĩ bình thường. Chúng ta trước kia đúng là đều quá khinh thường đối với người trong giang hồ rồi, trong bọn họ cũng có cường giả a!
Ngưng nhi bình tĩnh nói:
-Lực lượng của hai người bọn họ tuy đột nhiên trở nên mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ xoay chuyển thế của trời đất. Một kích vừa rồi hẳn là dưới cơ duyên xảo hợp mới xuất hiện. Nếu đổi lại là thời gian, địa điểm và hoàn cảnh khác, nói không chừng cũng không có hiệu quả như vậy đâu.
Quan Trọng Nghĩa thở một hơi thật dài, nở nụ cười quái gở:
- Nếu như hai người kia cũng đi tham gia đại hội Ẩn Lâm mà nói, thế thì quả thật là náo nhiệt nha. Hắc hắc hắc!
Quách Tường Phong nặng nề gật đầu nói:
- Ta nghe tôn giả nói, lần đại hội Ẩn Lâm này cũng có không ít người trong giang hồ tham dự, xem ra chúng ta phải nỗ lực hơn mới được.
- Điều này không sai!
Quan Trọng Nghĩa hoàn toàn thất vọng:
- Mỗi lần tranh đấu thiên đạo diễn ra, không biết có bao nhiêu tu sĩ ngã xuống, lần này lại không biết sẽ chết đi bao nhiêu người!
Quách Tường Phong và Ngưng nhi đưa mắt nhìn nhau, rồi sau đó trầm mặc.
"Ài!"
Một tiếng thở dài đánh thức đám đông, chỉ nghe Tiết Thiên Lan cảm khái nói:
- Tiểu huynh đệ, Tiết mỗ cả đời gặp qua vô số người, nhưng chưa từng gặp qua dạng người như ngươi... Một quyền vừa rồi của ngươi, dung hợp một đạo tiễn ý. Mà trong đạo tiến ý này lại bao hàm nổi khổ của thất tình (hỉ, nộ ai, cụ, ái, ố, dục - DG), cũng không biết nó là thứ gì?
"..."
Nhạc Phàm trầm mặc không nói, màu đỏ tươi trong mắt dần dần nhạt đi, bộ ngực phập phồng bất định. Hiển nhiên một kích vừa rồi đã vượt ra xa khỏi năng lực thừa thụ của hắn.
Nhìn vẻ mặt không thay đổi của đối phương, Tiết Thiên Lan khoát tay nói:
- Thôi cũng không cần nói nhiều, ngươi đã phá được hai kiếm của lão phu, chuyện nơi đây lão phu cũng không hỏi đến nữa.
Nói xong, Tiết Thiên Lan chuyển sang phía Lạc Dung:
- Thị phi đúng sai chính ở lòng người, Tiết mỗ cũng không bàn luận gì thêm. Ngươi là đệ tử của Thiên Cơ môn, nên biết hai chữ "nhân quả". Phải biết rằng thiên đạo rõ ràng, báo ứng không thể tránh, Tiết mỗ năm đó thiếu vô số nhân quả, cho nên mới có nổi khổ đóng băng ba mươi năm, đến nay vẫn không thể siêu thoát thế gian... Hôm nay Tiết mỗ vì ngươi mà ra tay một lần, từ nay về sau, ta và ngươi không tiếp tục liên quan, tự giải quyết cho tốt!
Nói xong, Tiết Thiên Lan phiêu bồng mà rồi đi, cũng không quên quay đầu lại nhìn Nhạc Phàm một cái thật sâu:
- Tiểu huynh đệ, chuyện hôm nay là lão phu thiếu ngươi một "nhân", nếu về sau có duyên thì sẽ gặp lại, lão phu sẽ trả lại ngươi một "quả". Cáo từ...
- Tiền bối đợi một chút! Tiền bối...
Lạc Dung kinh hãi la lên, nhưng đối phương thực đã đi xa.
Tiết Thiên Lan vừa đi, ai có thể ngăn cản được Lý Nhạc Phàm?