Ngụy Phát Nhân chính là Giám quân phòng thủ thành Đại Đồng, biết được Hoàng thành bị vây chuyện lớn như vậy, liền vội vã chạy tới phủ Đại tướng quân cùng Địch Thu Nhiên thương nghị đối sách. Nhưng mới nói chưa được một nửa, chợt nghe thị vệ báo lại, cửa Nam của thành có người quấy rối, có thể là gian tế của địch quân.
Vốn những loại việc như thế này Ngụy Phát Nhân cũng không mấy để tâm, nhưng khi hắn nghe được con mình đang ở trong tay người khác, trà vừa uống vào miệng nhất thời phun hết ra, bất chấp tất cả, vội vàng xin Đại tướng quân hỗ trợ dẫn người xuất phát.
Ngựa phi tức tốc đến ngoài cửa thành, chỉ thấy phía xa có một hắc bào nam tử đứng đó, đang bóp chặt yết hầu của Ngụy Liêm.
Nhìn thấy vẻ mặt của con mình đau đớn khổ sở, Ngụy Phát Nhân lòng đau như cắt, không để ý hết thảy muốn xông thẳng lên, nhưng một tiếng reo mừng rỡ làm cho hắn dừng bước.
"Địch thúc thúc, địch thúc thúc..."
Một thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo vang lên, Địch Thu Nhiên đang ngồi trên chiến mã nghe tiếng ngoảnh lại nhìn, thì ra là một tiểu cô nương nhu thuận đáng yêu, chẳng phải Chu Phượng thì còn ai!
"Ngươi, ngươi là Phượng nhi!" Địch Thu Nhiên nhìn về phía trước không dám tin.
Lần cuối gặp mặt cùng Chu Phượng đã là việc của ba năm về trước, khi đó nàng vẫn còn là một tiểu nha đầu hay nhõng nhẽo. Giờ phút này đột nhiên xuất hiện ở nơi đây, Địch Thu Nhiên sao có thể không cảm thấy kinh ngạc? Không, phải là vừa mừng vừa sợ mới đúng.
"Ha ha..." Địch Thu Nhiên rất cao hứng, lập tức nhảy xuống chiến mã, tiến lên ôm lấy Chu Phượng nói: "Tiểu nha đầu ngươi sao lại tới đây?"
"Địch thúc thúc, bọn họ đều là bằng hữu của con…"
Thấy vẻ mặt tức giận của Chu Phượng, Địch Thu Nhiên ngay lập tức hiểu rằng có chuyện không đúng liền quay người gọi Y Năng tới, lúc này mới hỏi cặn kẽ việc phát sinh vừa rồi.
"Hồ đồ!" Địch Thu Nhiên mặc dù mắng thuộc hạ của mình, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ngụy Phát Nhân. Chuyện này là con của hắn làm ra, tất nhiên hắn cũng không tránh được có liên quan.
Ngụy Phát Nhân thấy ánh mắt lạnh lùng cứng rắn của Địch Thu Nhiên có chút phát sợ, ánh mắt đó giống như đang nói với hắn: "Việc này ngươi tự mình xét đoán đi!"
Hắn cũng hiểu được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, Bình Nhạc Tiểu quận chúa này không phải người mình dễ đụng vào. Chưa nói đến việc trong lòng Hoàng thượng, địa vị của Tiểu quận chúa cùng Tam công chúa là như nhau, mà ngay với Địch Thu Nhiên trước mặt cũng không dễ ứng phó chút nào! Ai cũng đều biết, Địch Thu Nhiên cùng Bát Hiền Vương chính là bằng hữu rất thân, cả đời không có đứa con nào, hắn đối với Tiểu quận chúa này thương yêu giống như người cha đối với nhi nữ của chính mình, thấy nàng phải chịu ủy khuất, sao có thể không che chở bảo vệ?
"Phiền toái, phiền toái thật! Tiểu tử thúi này, thế nào mà lại đui mù như thế chứ, đi trêu chọc quận chúa làm cái gì…" Sau khi thầm trách cứ, Ngụy Phát Nhân càng thấy yêu thương con mình hơn. Bây giờ rơi vào trong tay người khác, mà xem bộ dạng của đối phương cũng không phải kẻ lương thiện gì!
Ngụy Phát Nhân quay về Tiểu quận chúa thi lễ, ngượng ngùng nói: "Tiểu quận chúa, cái này… cái này thực ra là một chút hiểu lầm, do tiểu nhi không nhận ra công chúa mới có khả năng đắc tội như vậy, bây giờ mọi người cũng không có tổn thất gì, ta thấy không bằng cứ như vậy bỏ qua đi? Ta sẽ bắt tiểu tử thúi đó phải xin lỗi tiểu quận chúa, lúc quay về sẽ lại trừng phạt hắn thêm!"
Ngụy Phát Nhân vốn là thân hình béo mập phong thái ung dung, bộ dáng hắn lúc này thoạt nhìn rất là tức cười, cho dù Chu Phượng đã cười, cũng không muốn làm khó đối phương. Tuy nhiên, nàng rất tôn trọng quyết định của Nhạc Phàm, vì vậy làm ra vẻ mặt vô cảm nói: "Ngươi hỏi Lý đại ca, người ở trong tay huynh ấy".
Mọi người nghe vậy, tất cả chuyển ánh mắt sang người Nhạc Phàm.
Ngụy Phát Nhân thấy quận chúa đã có lời, nghĩ thầm lần này đã không đáng ngại, ngay lập tức vác mặt dày tiến lên nói: "Tiểu huynh đệ, đây chỉ là một hồi hiểu lầm, xin hãy thả tiểu nhi ra".
Nói chuyện nhỏ nhẹ như thế, tâm tình của Ngụy Phát Nhân lúc này mà nói không khác gì người ngoài.
Còn Ngụy Liêm mặc dù nói không nên lời, nhưng trong lòng liên tục nguyền rủa Nhạc Phàm, sự nham hiểm độc địa trong mắt cho dù là ai cũng không khó để nhìn ra. Thằng nhãi này cũng là kẻ lòng dạ hẹp hòi, tất sẽ đem lòng báo thù, chịu đại nhục này làm sao có thể cam tâm, chỉ là hắn không chọn đúng thời gian, địa điểm, càng là chọn nhầm đối tượng!
Vẻ mặt của Ngụy Liêm Lăng Thông cũng nhìn thấy, đang muốn tiến lên giao thiệp, Nhạc Phàm lại vỗ vỗ vai hắn nói: "Để ta tới".
Lăng Thông run lên, sau cùng cũng tránh ra, dù sao hắn cũng không thích hợp làm ác nhân.
Nhạc Phàm nắm cổ Ngụy Liêm tiến lên trước, nhìn ánh mắt oán hận của hắn chủ động nói: "Ta biết ngươi hận…"
"Lúc nào cũng như vậy, tiểu tử thúi này vẫn giở thói cậy mạnh" Ngụy Phát Nhân thầm mắng một tiếng rồi vội vàng giải thích: "Không, sẽ không đâu, đây đều là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm!"
Không hiểu sao, Ngụy Phát Nhân cứ có cảm giác đối phương đem lại cho mình một kiểu áp bức trên tinh thần. Do vậy lập tức trong lòng thu hồi sự coi thường, âm thầm suy đoán thiếu niên lạnh lùng này cuối cùng thực ra là thần thánh phương nào.
Chỉ nghe Nhạc Phàm lạnh nhạt nói: "Hắn muốn giết chúng ta, vậy ta có giết hắn cũng là…"
Một câu nói thiếu chút nữa làm cho Ngụy Phát Nhân hoảng sợ đến hồn phi phách tán, đang định nói gì nữa, Nhạc Phàm đã động thủ, tay phải khẽ ấn một cái trên lưng Ngụy Liêm, ngay giữa Mệnh môn của hắn!
"Phụt..." Phun ra một ngụm máu tươi, Ngụy Liêm lập tức té trên mặt đất, trở nên suy sụp bất động.
Chuyện phát sinh vô cùng đột ngột, ngoại trừ Lăng Thông, ai cũng không thể lường được Nhạc Phàm lại ra tay vào lúc này. Người nào người nấy mắt trợn ngược, vẻ mặt không thể bình luận.
"Liêm nhi!" Ngụy Phát Nhân kêu một tiếng đau thương, trong nháy mắt tự mình xông lên… Nhìn con mình không ngừng hộc máu ở trong lòng, Ngụy Phát Nhân giận không thể tả, không để ý hết thảy ra lệnh cho người bắt Nhạc Phàm.
"Các ngươi còn ngây ra đó à! Mau, mau cùng lão tử bắt hắn lại, ta phải đem hắn băm thây vạn đoạn!"
Mười mấy tên cận vệ binh xông về phía Nhạc Phàm…
Hồng ảnh hiện lên, chỉ ngắn ngủi trong hai lần hô hấp, toàn bộ hơn mười người ngã xuống đất đau đớn rên rỉ, trên người đều có dấu vết móng vuốt lớn nhỏ không đều, ít thì bị thương nặng một chỗ, nhiều thì một mảng máu thịt bầy nhầy… Người xung quanh thấy vậy vội hớp một ngụm không khí!
"Grừm... grừm..."
Tựa hồ biết phải đánh nhau, Tiểu Hỏa không còn nhàn rỗi lười biếng một bên nữa, đột nhiên thân hình biến đổi… Mãnh thú ngoại trừ ưa thích ngủ, còn lại chính là thích đánh nhau!
Thân hình Tiểu Hỏa chợt lớn vọt lên gấp mấy lần, hai chân bỗng xòe móng vuốt tua tủa, hình dạng hung hãn giống như sư tử hổ báo, còn ai dám tiến lên bước nào?
Đây là quái thú từ đâu đến? Vừa rồi còn một bộ dạng mềm mại đáng yêu, không nghĩ ra gia hỏa này lại bất ngờ hung mãnh như thế!
"Yêu quái, yêu quái!"
Chúng binh lính kinh hãi lùi lại mấy bước, ngay cả Địch Thu Nhiên cũng phải cau mày.
"Ai kêu ngươi lên đây!" Nhạc Phàm không nói đến câu thứ hai, mạnh bạo đập một cái thật mạnh vào đầu Tiểu Hỏa, đại gia hỏa này nhất thời không có nửa điểm phản kháng, trái lại ngoan ngoãn biến lại nguyên hình, nhưng vẫn còn uy phong lẫm liệt như vừa rồi.
"Hắn vẫn còn chưa chết, các ngươi cũng có thể tìm ta báo thù. Nhớ kỹ, ta gọi là Lý Nhạc Phàm, người khác đều gọi ta là 'Đao cuồng'…" Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm có thái độ cao ngạo giới thiệu chính mình, đám người Lăng Thông biết, chuyện này, Nhạc Phàm muốn một mình gánh chịu.
Cảm giác không khí có chút phát lạnh, binh lính xung quanh không nhịn được đều rùng mình! Đám binh lính này đa số cũng chưa từng nghe qua tên của Nhạc Phàm, nhưng tình cảnh vừa rồi bọn họ cả đời cũng sẽ không quên.
Mới vừa rồi, một con mãnh thú tàn bạo hung hãn, bất ngờ bị người ta đánh một phát, không hề dám phản kháng chút nào! Rốt cuộc ai hung dữ hơn, trong lòng mọi người tựa hồ càng nghiêng về bên phía Nhạc Phàm.
Ngụy Phát Nhân bây giờ có chút khổ sở, ôm con mình tại chỗ khóc rống lên! Hắn đương nhiên nghe nói qua tên Nhạc Phàm, là trọng phạm triều đình truy nã!
Một con mãnh thú hung hãn hắn đã không có cách nào, lại còn có một "Đao cuồng", hắn đâu còn dám giở cái gì quan uy, bày ra cái gì trả thù, chỉ dám cầu thần phù hộ một nhà bình an là may lắm rồi!
Bên kia, Trần Hương chứng kiến bộ dạng của Ngụy Phát Nhân khóc rống ầm ĩ, thầm sinh lòng trắc ẩn, lòng không nỡ hỏi: "Tiểu Nhu, Nhạc Phàm ra tay có quá nặng hay không?"
Tiểu Nhu suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói: "Vậy Trần Hương tỷ tỷ cho rằng Lý đại ca có nên ra tay hay không?"
Ngẩn người ra, Trần Hương gật đầu nói: "Ta tin tưởng là hắn có nguyên nhân".
"Hừ hừ, không ngờ tỷ tỷ lại tín nhiệm hắn như vậy…" Tiểu Nhu nghĩ thầm, mở miệng nói: "Vừa rồi, lúc tiểu tử thúi đó nhìn thấy chúng ta, ánh mắt đó tỷ tỷ có thấy được không?"
"Ừm. Ánh mắt của kẻ đó rất dâm tà, rất hèn mọn, bỉ ổi".
"Về sau lúc Lý đại ca bắt được hắn thì ánh mắt đó thế nào?"
"Nham hiểm, độc ác".
"Vậy không phải nếu là chúng ta rơi vào trong tay tên xú gia hỏa đó, sợ rằng còn phải khổ sở hơn gấp trăm lần… Bởi vì minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Lý đại ca không muốn chúng ta và những người kia sau này gặp chuyện không hay, lúc này mới dùng thủ đoạn cực đoan. Hơn nữa đại ca còn rất đường hoàng giới thiệu bản thân, rõ ràng là muốn đem mọi việc sau này giáng xuống bản thân mình, thực là cao thượng, nam tử Hán thì phải giống như hắn vậy. Hắc hắc..."
Tiểu Nhu cứng cỏi mà nói, trong mắt tràn ngập sùng bái. Nếu không phải cô cô của nàng đã cảnh cáo, sợ rằng nàng đã mang bí mật của Trần Hương nói ra rồi. Nhìn Nhạc Phàm đứng chắp tay phía trước, trong lòng cô gái nhỏ lại sinh một tia áy náy.
Về tình huống của Nhạc Phàm, Địch Thu Nhiên cũng biết được một hai điều. Tuy nhiên, hắn không phải loại người đầu óc ngu muội, bên ngoài đồn đại sao ảnh hưởng đến hắn được? Huống chi, Nhạc Phàm lại còn là bằng hữu do Chu Phượng dẫn tới. Dù sao cũng không thể làm cho tiểu cô nương đau buồn được.
Nhìn bộ dạng của Ngụy gia phụ tử bây giờ, Địch Thu Nhiên cũng không biết nói gì nữa. Thu hồi ánh mắt, cúi xuống nhìn tiểu cô nương trong lòng mình nói: "Phượng nhi, chẳng phải ngươi ở trong cung phò tá Hoàng thượng sao? Thế nào mà lại chạy đến đây? Có chuyện gì đã xảy ra phải không?"
Chu Phượng gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ta, ta vốn là tìm người hỗ trợ để cứu tỷ tỷ…"
"Cái gì!" Dù cho Địch Thu Nhiên từng chinh chiến trăm trận, lúc này giờ phút này cũng cảm thấy kinh ngạc… Chỉ một lát sau, bất đắc dĩ hắn mới nói trách cứ: "Lời của tiểu nha đầu ngươi thực sự làm cho người ta không sợ không được! Đầu tiên không kể vài người các ngươi có thể cứu được Tam công chúa trở về hay không, dù cho các ngươi thành công rồi thì hai nước sẽ sinh thêm mâu thuẫn, một khi khai chiến, lại có bao nhiêu dân chúng vô tội liên lụy vào trong đó! Tiểu nha đầu ngươi thật không hiểu chuyện gì cả".
Lòng tin của mỗi người không giống nhau, cho nên lập trường cũng sẽ bất đồng. Giống như Địch Thu Nhiên vậy, là người vì nước vì dân, chính là hy sinh một chút của mình để hoàn thành việc lớn của mình, dùng sự hy sinh ít nhất đổi lấy sự an toàn lớn nhất. Nhưng Chu Phượng không nghĩ như vậy, trong lòng nàng chỉ nghĩ cuộc sống đơn giản là vui sướng.
"Hừ!"
Nhạc Phàm rất ít khi chủ động mở miệng, lần này lạnh lùng tiến lên nói: "Đại tướng quân, có phải ngươi cho rằng dùng sự hy sinh một nữ tử để đổi lấy thiên hạ thái bình là rất đáng giá có đúng không?"
"Đem tính mạng của một người đổi lấy thiên hạ thái bình, đương nhiên đáng giá." Địch Thu Nhiên lập trường kiên định, thái độ cũng rất rõ ràng xác thực.
"Mỗi người đều phải có quyền được hạnh phúc, không ai có thể tước đoạt" Lời nói biến đổi, Nhạc Phàm chuyển sang trách mắng: "Thiên hạ thái bình nếu là phụ thuộc vào việc hy sinh nữ nhân để duy trì, vậy cần dùng những người như các ngươi làm gì? Ngay cả đồng bào của mình cũng bảo vệ không được, các ngươi có tác dụng gì?"
Bén nhọn, ác nghiệt, binh lính xung quanh trên mặt người nào cũng tràn ngập phẫn nộ , trong tay vũ khí khẩn trương cầm chặt. Đám người Trần Hương không thể tin rằng bình thường Nhạc Phàm ít nói trầm mặc bất ngờ có thể nói ra những lời cay nghiệt sắc bén như vậy.
Không để ý tới vẻ mặt phẫn nộ của đối phương, Nhạc Phàm tiếp tục nói: "Tính mạng của dân chúng là tính mạng, chẳng lẽ tính mạng của nữ tử nọ không phải là mạng sống sao? Không nói đến thân phận của nàng, chẳng lẽ nên hy sinh nàng? Cái đó và sát hại người vô tội đâu có gì khác nhau. Hai nước khai chiến thì sao, các ngươi nếu là nam nhân, nên mang thi thể của chính mình mà đắp lên tường thành, chứ không phải đem phụ nữ ra làm giao dịch".
"Đủ rồi!" Địch Thu Nhiên đồng dạng bị chọc giận, quát to: "Ngươi hiểu cái rắm thối gì! Ngươi đã từng đánh trận chưa? Ngươi biết chiến tranh là cái gì không?"
"Ta, đã ở bốn năm tại Tử Dịch Doanh" Một câu nói thản nhiên của Nhạc Phàm chẳng biết tiết lộ bao nhiêu chua xót đắng cay.
"Ngươi…" Địch Thu Nhiên cứng họng, hắn biết, người trước mắt nếu thực sự đã ở bốn năm tại 'Tử Dịch Doanh', vậy hắn tuyệt đối có đủ tư cách đàm luận việc chiến tranh.
Địch Thu Nhiên không cho rằng đối phương nói quá, vì vậy ngữ khí có phần nhẹ hơn: "Nếu ngươi đã biết sự tàn khốc của chiến tranh, vậy ngươi nên biết thực lực hai bên địch và ta cách nhau bao xa! Nếu là cửa thành bị phá vỡ, dị tộc xâm lấn, đến lúc đó sẽ chết bao nhiêu dân chúng vô tội, ngươi có biết hay không? Tất cả chúng ta đều chết cũng không đáng lo, nhưng những người dân vô tội đó làm sao bây giờ?"
Nhạc Phàm bình phục tâm tình, nói: "Ta biết rằng chiến tranh rất tàn khốc, cho nên ta mới hiểu sự trân quý của tính mạng. Ta mặc dù giết người, nhưng ta cũng trân trọng mạng sống".
"…" Địch Thu Nhiên trầm mặc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người như vậy, một người đầy mâu thuẫn, một người đã coi thường tính mạng như thế rồi cũng lại biết quý trọng tính mạng.
Nhất thời không ai nói gì, vô hình trung Địch Thu Nhiên đặt Nhạc Phàm ở vị trí ngang hàng với mình, chỉ là lập trường của hai người bất đồng mà thôi.
Lời của Nhạc Phàm nói không phải không có đạo lý. Giao dịch mà dùng nữ nhân thì đúng là thủ đoạn, chính Địch Thu Nhiên cũng hiểu được đó là sự sỉ nhục, nhưng vì lo lắng đại cục, hắn cũng không thể tránh được. Tuy nhiên, hắn lại không cho rằng, dâng công chúa lên thì Thát Đát sẽ dừng xâm lấn, bọn chúng chỉ là mượn việc này để vũ nhục Đại Minh mà thôi.
"Ài..." Địch Thu Nhiên than dài một tiếng, hiển nhiên là đã quá mệt mỏi.