Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Phong Viêm và Đinh Nghị mà không ai
chú ý đến Văn Tông Thanh đã xuất hiện trước mặt hắc y nhận, ánh mắt đầy
lạnh lẽo.
- Thanh Nhi, thương thế của hắn ra sao rồi?
Thấy sư phụ hỏi, Tuyền Cung Thanh nói:
- Hiện tại thì đã không có chuyện gì đáng ngại, nhưng mà thương thế quá nặng, vài chỗ kinh mạch đã bị vỡ tan, phải điều dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục hoàn toàn.
- Vậy à, không có chuyện gì là tốt rồi.
Văn Tông Thanh nhìn vào hắc y nhân, ánh mắt băng lãnh dần hòa nhã, trong mắt cũng hiện lên một tia mê mang và thương cảm.
Nửa đời tu hành, nửa đời y đạo, Văn Tông Thanh chưa bao giờ gặp được người nào quật cường, cố chấp như thế.
Năm đó, hắc y nhân bị Hiên Viên Bạch mang đến vấn tâm nhai, Văn Tông
Thanh phát hiện đối phương chỉ là một người bình thường, hơn nữa, kinh
mạch lại đứt đoạn, đang hấp hối, nếu không phải ý chí của hắn kiên cường thì lúc đó hắn đã biến thành một cỗ thi thể.
Văn Tông Thanh
biết, Hiên Viên Bạch chưa bao giờ tham dự vào thế tục chi tranh, nhưng
lần đó hắn lại không hề so đo, hạ mình thiếu một cái nhân tình để cứu
hắc y nhân một mạng, nàng vẫn nhớ rõ, lúc đó, Hiên Viên Bạch chỉ nói bốn chữ, đem người này cứu.
Nhưng mà, khi nàng hao hết tâm lực
chữa khỏi cho hắc y nhân thì đối phương lại không từ mà biệt, cô phụ tâm ý của nàng. Đôi khi, nàng hận không thể giết chết hắc y nhân, nhưng có
lúc, nàng lại cảm thấy đối phương không có gì sai. Cái loại cảm giác này rất khó để hình dung, không biết là đồng tinh, thương hại, hay là lo
lắng, đáng tiếc, hoặc là những cảm xúc khác. Nói tóm lại, người này đã
để lại dấu vết rất sâu trong lòng nàng, khiến nàng thường xuyên nhớ tới
hắn.
- Sư phụ…
Tuyền Thanh vừa muốn mở miệng thì Văn Tông Thanh đã ngắt lời:
- Là ai đã đả thương hắn?
Cho dù ngữ khí của Văn Tông Thanh rất là bình thản, nhưng Tuyền Thanh nhận ra được sự tức giận ở trong đó, vì thế nói thẳng:
- Là Cực Kiếm Đại Tôn xuất thủ đả thương hắn.
- Cái gì? Là Cực Kiếm Đại Tôn?
Văn Tông Thanh nghe xong giận tím mặt:
- Tốt, tốt, tốt! Cực Kiếm Đại Tôn quả là uy phong, không hề cảm thấy thẹn mà lấy lớn khi nhỏ.
Oán hận thanh âm dẫn tới mọi người xung quanh chú ý.
Ở đây, ngoại trừ Bạch Tố Vân, ai cũng nhìn với ánh mắt kinh ngạc, nhất là người của thánh vực.
Trong ấn tượng của mọi người thì Văn Tông Thanh từ xưa đến này đều là
nữ nhân rất lạnh lùng, nhưng hiện tại nữ nhân này lại vì một nam nhân mà tức giận khiến họ kinh ngạc không thôi.
Cho nên ai cũng âm thầm phỏng đoán hắc y nhân này có lai lịch như thế nào.
Tựa hồ nghe được âm thanh của Văn Tông Thanh, hắc y nhân tỉnh lại, kinh ngạc nhìn đối phương.
- Là….là ngươi?
Hắc y nhân không dám nhìn vào ánh mắt của Văn Tông Thanh cho nên tránh đi.
Văn Tông Thanh thấy thế lại tức giận, lạnh giọng:
- Là ta thì làm sao? Sợ thấy ta, hay là ngươi chột dạ ? Năm đó, vì cứu
cái mạng nhỏ của ngươi, ta đã bỏ ra không ít thứ tốt, không ngờ ngươi
lại bỏ đi mà không nói một câu, bây giờ nói xem, những đồ mà ngươi thiếu ta làm thế nào để trả lại ?
- Ta… xin lỗi!
Hắc y nhân há miệng mà không thể nói cái gì, chuyện này là hắn sai, hắn không thể
dùng cớ nào để phản bác, mà năm đó hắn bỏ đi cũng do hắn bắt buộc phải
đi.
Vẻ mặt của Văn Tông Thanh vẫn lạnh lẽo như cũ:
- Ngươi nhớ cho kỹ, cái mạng của ngươi là của ta, ngoại trừ ta ra thì không ai được phép lấy.
Dứt lời, Văn Tông Thanh lấy ra tám cái kim, đâm vào tám đại kỳ huyệt của hắc y nhân, hỗ trợ hắn điều tức hơi thở hỗn loạn.
- Lão bạch.
Lỗ Thứ lặng lẽ đến bên Bạch Tố Vân, ra bộ khó hiểu nói:
- Hắn ta là ai vậy? Cùng Văn đại muội tử có quan hệ không ? Ta cảm thấy hình như Văn đại muội tử đang xuân tâm nhộn nhạo.
Bạch Tố Vân nghe vậy trừng mắt nhìn đối phương:
- Đừng nói huyên thuyên ở đây, cẩn thận Văn sư muội đem ngươi độc chết. Lão đệ của ta là người thế tục, một khi hắn đã không muốn lấy chân diện mục gặp người khác thì ta không thể nói gì thêm.
- Giả vờ, chỉ biết giả vờ!
Lỗ Thứ đảo mắt, lại bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác:
- Đúng rồi, sao hắn lại bị thương nặng như vậy?
Bạch Tố Vân thở dài nói:
- Không chỉ có bị thương nặng, nếu ta không xuất thủ cứu hắn thì hiện tại chỉ sợ hắn đã chết dưới kiếm của Cực Kiếm Đại Tôn.
- Cái gì! Là Cực Kiếm Đại Tôn xuất thủ! Là chuyện gì đã xảy ra? Sao bỗng nhiên Đại Tôn lại xuất thủ.
Lỗ Thứ thu liễm thần tình, vẻ mặt nghiêm nghị.
Sau đó, Bạch Tố Vân lại kể sơ qua chuyện đã phát sinh.
- Cái gì? Lý Nhạc Phàm chết!
Nghe tin tức này, Lỗ Thứ và Văn Tông Thanh đều giật mình, những người còn lại thì trầm mặc.
- Ây ! Đây là đâu ? Ai, các ngươi nói ai chết ?
Đinh Nghị tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt, xung quanh hắn đều mơ hồ. Hắn hoảng hố bò dậy, chỉ thấy đầu mình choáng váng.
- A? Thiết Huyết, Minh Hữu huynh đệ, Khấu lão gia tử, lão Vương… sao lại là các ngươi?
Đinh Nghị thấy một đám người quen thì cảm thấy an tâm, mặc kệ như thế nào, hiện tại xem như tìm được đồng bọn rồi.
Sau đó, Đinh Nghị nhìn sang phía Thánh Vực, khi thấy Phong Viêm thì hoảng sợ kêu:
- Tiểu… tiểu bạch kiểm, ngươi còn muốn làm gì? Cậy lớn hiếp bé không
phải là hảo hán, bằng hữu của ta đều ở đây, ngươi đừng hòng xằng bậy.
- Ặc!
Nghe Đinh Nghị mắng Phong Viêm là tiểu bạch kiểm thì mọi người đều cảm thấy dở khóc dở cười.
Cảm nhận được những ánh mắt khác thường thì Phong Viêm cũng dị thường
buồn bực, một đời anh minh bị cái miệng thối của tiểu tử này ô uế.
Thấy sắc mặt Phong Viêm dần chuyển sang đen, trong lòng Đinh Nghi sung sướng vô cùng:
- Tiểu bạch kiểm là tiểu bạch kiểm, đừng tưởng mình lợi hại, chờ sư phụ ta đến sẽ đánh cho ngươi tè ra quần.
Bị Đinh Nghị cứ mở mồm ra là chửi tiểu bạch kiếm, Phong Viêm nhịn không được mới châm chọc:
- Xú tiểu tử, sư phụ của ngươi đã chết, ngươi còn ở đây nhảy nhót cái gì!
Đinh nghị nghe xong thì rùng mình, nhưng sau đó lại tức giận:
- Thúi lắm! Dám trù úm sư phụ ta, tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi chờ chết đi!
- Câm mồm, trẻ con lít nhít đít xanh lơ, nói xằng nói bậy!
Viên Liệt quát lớn, đang muốn xuất thủ giáo huấn Đinh Nghị thì Bạch Tố Vân lại ngăn lại:
- Không biết là không có tội, Viên huynh sao lại phải so đo với vãn bối làm gì.
Bạch Tố Vân quay sang nói với Đinh Nghị:
- Tiểu huynh đệ, Phong Viêm là đệ nhất môn đồ của Thiên Khung Đại Tôn,
nhục mạ Đại Tôn là phải chết, may là ngươi không biết cho nên không
tính, lần sau thì ăn nói cẩn thận!
- Đệ nhất môn đồ?! Tên tiểu bạch kiểm này cũng xứng?
Đinh Nghị giống như mèo bị dẫm đuôi, kinh ngạc đến nỗi nhảy dựng lên.
- Xú tiểu tử, ngươi còn nói ta là tiểu bạch kiểm ta sẽ xé nát cái miệng ngươi ra, hừ!
Phong Viêm đắc ý ưỡn ngực, làm bộ Đại Tôn thiên hạ đệ nhất, lão tử thiên hạ đệ nhị.
Đinh Nghị đã có ý thoái nhượng, nhưng nhìn đối phương đang đắc ý thì lại không nhịn được mắng to:
- Tiểu bạch kiểm, chả phải là môn đồ của Đại Tôn sao, có cái gì tốt, sư phụ ta đã từng đánh cho hai tên môn đồ của Cực Kiếm Đại Tôn gần chết
thì sao!
- Sư phụ ngươi…, quên đi, chả thèm so đo với ngươi!
Phong Viêm định phản bác lại, nhưng nghĩ đến sư phụ của người ta đã chết, mình cũng không cần phải so đo với hắn.
Đinh Nghị chiếm được tiện nghi miệng rồi mới quay sang chỗ khác.
- Tiền bối! Dĩ nhiên là ngươi…
Chứng kiến hắc y nhân ở đây, Đinh Nghị cao hứng dị thường:
- Đa tạ tiền bối đã trông nom mấy năm này, Đinh Nghị thay mặt Tĩnh Quốc Quân đại biểu thiên hạ dân chúng, cám ơn đại ân đại đức của tiền bối.
Mấy năm nay, nếu không do vị hắc y nhân này trợ giúp Tĩnh Quốc Quân tọa trấn biên quan, sợ rằng Tĩnh Quốc Quân đã sớm thất thủ, thần châu đại
địa cũng rơi vào tay của phiên bang ngoại tộc, cảm kích rất nhiều, nhưng Đinh Nghị còn tôn kính hắn nhiều hơn.
- Không cần đa lễ.
Thấy Đinh Nghị quỳ xuống hành lễ, hắc y nhân nhẹ nhàng khiến hắn đứng
dậy, trong lòng âm thầm cảm thán, Lý Nhạc Phàm nhận hai tên đồ đệ quả
không sai.
- Đúng rồi, vừa rồi các ngươi nói có người chết, là ai vậy?
Đinh Nghị tò mò hỏi Thích Minh Hữu, nhưng hắn muốn nói lại thôi.
Tuyền Thanh ở bên cạnh đau xót nói :
- Đinh Nghị, là…là Lý đại ca ngộ hại.
- Cái gì?
Đầu óc Đinh nghị như hoa lên, ngực thì bị người khác dùng chùy đập vào.
Lý đại ca ngộ hại ... Lý đại ca ngộ hại ... Lý đại ca ngộ hại ...
Lời của Tuyền Thanh như ma chú, cứ quanh quẩn xoay vòng bên tai của Đinh Nghị, như thế nào cũng không lái đi được.
Sửng sốt nửa ngày, Đinh Nghị cả người run rẩy, nửa khóc nửa cười nói:
- Không…không thể nào, sư phụ sẽ không gặp chuyện! Ngươi gạt ta, ha ha, đừng gạt ta, ta không ngu tí nào, sư phụ lợi hại như thế, sao lại gặp
chuyện được.
Cho dù Đinh Nghị biết Tuyền Thanh không nói dối nhưng hắn không muốn chấp nhận sự thật.
Thạch Kiền vỗ vỗ Đinh Nghị bả vai, ngữ khí trầm trọng:
- Tuyền Thanh nói là sự thật, Lý Nhạc Phàm bị Cực Kiếm Đại Tôn tính kế, bị Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân liên thủ đánh vào nham tương tuyệt địa.
- Không! Không có khả năng!
Đinh Nghị tránh khỏi bàn tay của Thạch Tiền, hét lên:
- Các ngươi gạt ta, các ngươi đang gạt ra, sao các ngươi lại muốn
nguyền rủa sư phụ, hắn đã làm gì có lỗi với các ngươi, sư phụ… sư phụ
ta…
Từ vui mừng đến đau khổ, Đing Nghị cảm giác mình như sắp hư thoát, đặt mông ngồi dưới đất.
Văn Tông Thanh thấy Đinh Nghị dị thường, vội vàng độ nhập một đại chân nguyên bảo vệ tâm mạch hắn.
Đám người Thạch Kiền đang chuẩn bị khuyên bảo, an ủi thì thấy Đinh Nghị bất ngờ đứng dậy, ngửa đầu hét to.
- Chu Khang Cảnh, Triệu Thiên Cân, hai tên tiện nhân các ngươi lăn ra đây!
- Súc sinh, hai tên súc sinh! Ta muốn giết các ngươi, lăn ra đây cho lão tử!
Đinh Nghị mắng to khiến mọi người muốn bật cười nhưng những lời kế tiếp của hắn khiến mọi người sụp đổ!
- Cực Kiếm lão nhân, ngươi thì tính là Đại Tôn cái gì, đồ không biết xấu hổ, không da mặt, lão nhị hóa.
- Đồ đệ của ngươi bị sư phụ ta đánh gần chết không ngờ ngươi lại mặt dày tìm sư phụ ta…
- Đồ đệ mà không dạy được là do ngươi vô dụng, biết không? Không bổn sự, nói cách khác là ngươi vô dụng! Ngươi vô dụng!
Cực Kiếm lão cẩu, lão bất tử, ngươi là vương bát đản, ta nguyền rủa ngươi chết không tử tế!