Thương Thiên

Chương 23: Q.7 - Chương 23: Phật ngữ cửu biến, tóc bạc thành xanh.






Ngoại thành Hàng Châu bạch quang chói lọi, hệt như thiên thần giáng thế, lân cận đó có không ít người trông thấy liền quỳ xuống đất mà khấn bái ... Phật quang hiện thế, phổ độ chúng sinh.

Trong ngôi miếu hoang, Nhạc Phàm và Khấu Phỉ bị phật quang bao phủ, hai người đã bị cảnh tượng kỳ lạ hấp dẫn sâu sắc, đều đờ ra nhìn ngọc phật. Chỉ có Tiểu Hắc Khuê há to mồm lộ ra răng nanh lởm chởm, nuốt nhả phật quang đang bắn ra bốn phía, bộ dạng rất là hưởng thụ.

...

Một thế giới toàn cát, một gốc cây bồ đề.

Nhắm mắt lại, Nhạc Phàm không khỏi quay cuồng tại chỗ, giống như đang ở trong ảo mộng, cảm nhận được sự trống vắng khắp nơi ...

"Cực chuyển kim thân, nhất pháp nhất biến. . . Viên mãn vi cảnh, tự tại vi tâm. . . Thiên địa tái tình, không không bất dữ. . ."

Một đoạn văn tự huyền diệu lóe lên trong đầu Nhạc Phàm, tựa như thêm rất nhiều cảm ngộ.

Từng làn sóng phật quang thâm nhập vào thân thể Nhạc Phàm, sau đó liền tiêu tan như là bị hắn hấp thu.

Trong cơ thể, một luồng khí tức màu trắng thuần khiết và an tường tuần hoàn khắp châu thân, thấm nhuần kinh mạch và gân cốt của Nhạc Phàm...

Nhạc Phàm cảm thấy thân thể như đang được tôi luyện từng chút một, từng bước lột xác, so với trước đây càng thêm vài phần dẻo dai. Bên ngoài cơ thể hắn cũng tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, thần thánh nghiêm trang, chỉ là Khấu Phỉ lại không hề nhận ra.

.......

Trải qua cay đắng hồng trần, một giấc mộng ngàn thu. Nhạc Phàm bừng tỉnh như vừa trải qua cả đời người, trong lòng còn vẩn vương một tia xúc động. Giây phút này, hắn đã hiểu được rất nhiều.

Thoáng chốc, phật quang tiêu tan, mọi người mới tỉnh lại từ trong kinh ngạc.

Nhạc Phàm vừa nhìn ngọc phật có phần ảm đạm trên tay, vừa nhớ lại sự việc vừa phát sinh.

Thì ra pho ngọc phật này chính là thánh vật của Tây Phương phật giáo, ẩn chứa phật khí vĩ đại, vệ chính trừ tà, đời đời tương truyền, nhưng không biết vì sao nó lại trôi giạt đến Đông Thổ. Chỉ vì Nhạc Phàm trong lòng không có tà niệm, hơn nữa còn tu luyện công pháp chính tông của phật môn là "Kim cương kinh - long cực cửu biến", cho nên vô tình đã dẫn động phật khí trong ngọc tượng, mới có thể xuất hiện kỳ tích như vậy.

Từ sau khi Nhạc Phàm đạt đến cảnh giới "luyện cốt" tiểu thừa thì rất khó có đột phá mới trên phương diện rèn luyện nhục thể, thứ nhất là vì không đủ lĩnh ngộ đối với phật ngữ, thứ hai chính là không có phương pháp tu luyện tiếp theo, tất cả chỉ có thể chậm rãi mò mẫm.

Mà đoạn văn tự vừa rồi thoáng hiện trong đầu Nhạc Phàm chính là phương pháp tu luyện phần sau của "Kim cương kinh- long cực cửu biến", cương khí nhập từ ngoài vào trong, tu được kim thân đạt thành chính quả ... Phật gọi là: "cửu biến".

"Cửu biến" ... tên xưng như ý nghĩa, bộ công pháp này chia làm chín tầng. Dựa vào cương khí hộ thể mà tham chiếu, từ thấp đến cao chia làm chín loại: bạch, hồng, chanh, hoàng, lục, lam, thanh, tử, kim. Hơn nữa bộ công pháp này chính là thuật tu luyện thân thể, không tu kinh mạch, trừ phi là người có nghị lực cực lớn nếu không căn bản không thể có được thành tựu. Nhưng đối với Nhạc Phàm mà nói, đây lại là phương pháp tu luyện thích hợp nhất. Hắn cũng là người đầu tiên trên giang hồ chỉ dựa vào công phu ngoại gia mà tu luyện ra cương khí hộ thể.

Nhạc Phàm quan sát cơ bắp nhẵn mịn mà lại tràn trề sức mạnh của mình, tức thì lộ vẻ rất phấn khích. Tâm niệm chợt động, trong nháy mắt cương khí hộ thể tràn ra thân thể, phát ra vầng sáng trắng hơi nhạt ... Không chỉ có như vậy, Nhạc Phàm còn phát hiện một luồng khí lưu vờn quanh thân người, kết thành hình rồng. Thảo nào công pháp này lại gọi là "Long cực cửu biến", quả nhiên thần kỳ đặc biệt.

.....

- Tiểu ... tiểu tử, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?

Mãi sau Khấu Phỉ mới hồi phục tinh thần lại, kinh ngạc cất tiếng hỏi.

Nhạc Phàm cũng không giấu diếm, nói thẳng ra:

- Ngọc phật này là thánh vật của phật giáo, bởi vì ta từng tu luyện công pháp của phật môn nên đã vô tình dẫn động phật khí bên trong nó ...

- A!

Khấu Phỉ kinh hãi kêu lên một tiếng, chỉ vào Nhạc Phàm mà nói:

- Tóc ... tóc của người...

- Tóc của ta?

Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi:

- Tóc của ta làm sao rồi? Không phải vẫn bình thường ư?

Hắn vô thức nhìn lại tóc của mình, nhưng lại kinh ngạc đến ngây người!

- Đen! Đây là tóc của ta sao? Không sai ... là tóc của ta đã biến thành màu đen!

Tuy tâm thần Nhạc Phàm vô cùng vững vàng, nhưng lúc này tâm linh của hắn không khỏi rung động. Nhiều năm qua, mặc dù bản thân đã quen với mái đầu bạc trắng, nhưng đó vẫn là nỗi đau sâu kín trong lòng hắn. Ngày hôm nay, dưới sự gột rửa của phật khí, mái tóc bạc trắng của hắn đã biến lại thành màu đen óng. Điều này sao có thể không khiến người ta chấn động? Cùng với việc mái tóc khôi phục màu đen, tâm tình Nhạc Phàm cũng phát sinh chuyển biến chầm chậm.

....

- Thế giới rộng lớn, thực sự là không thiếu điều kỳ lạ!

Khấu Phỉ sinh ra cảm thán sâu sắc.

- Hử?

Tâm thần Nhạc Phạm chợt rung động, từ cánh tay truyền tới một trận ba động thân thiết, chính là Tiểu Hắc Khuê đang kêu gọi hắn. Tức thì hắn cười khổ nói:

- Súc sinh hư đốn kia, mi giỏi thực, đã ngủ lâu như vậy, giờ thấy có chỗ tốt liền tỉnh lại ngay. Thật đúng là khôn lỏi. Ha ha ha ...

Tiểu Hắc Khuê chợt búng ra chạy loạn bốn phía, tức thì bóng đen ngợp trời, dường như nó rất khoan khoái, lại hình như là đang khoe khoang. Tốc độ của nó thực kinh người, khiến cho hai người không khỏi líu lưỡi.

Chỉ chốc lát sau Tiểu Hắc Khuê lại quay về trên người Nhạc Phàm, cọ sát vài cái rồi liền an tĩnh, ngoan ngoãn quấn lên cánh tay hắn.

....

Khấu Phỉ nhìn Nhạc Phàm, dường như định nói điều gì đó nhưng lại không thể mở miệng nổi.

Nhạc Phàm thản nhiên nói:

- Trên đời có rất nhiều chuyện đều là không thể nghĩ ra, vậy cần gì phải suy nghĩ nhiều. Chúng ta đi thôi!

Khấu Phỉ nghe vậy liền mỉm cười, nhẹ lòng đi rất nhiều. Nhìn Quan Tâm nằm trên bàn thờ, lão hỏi:

- Vậy phải xử lý con bé này và gã dâm tặc trên mặt đất kia thế nào bây giờ?

- Chỉ chốc lát sau nữ tử này sẽ tỉnh lại, đến lúc đó để cho chính cô ta xử lý gã dâm tặc kia đi.

- Ừm, như vậy cũng được.

Tiếp theo, hai người liền lên đường rời khỏi ngôi miếu Long Tổ hoang nát này.

....

Trong ngôi miếu hoang, mí mắt Quan Tâm giật giật, dường như nàng sắp tỉnh lại.

- Ai da, đau đầu quá ... Ồ! Đây là chỗ nào?

Quan Tâm cảm thấy có chút bất thường bèn lập tức cảnh giác, nàng kiểm tra bản thân một chút, sau khi nhận thấy bản thân không có bất kỳ khác lạ gì mới buông được tảng đá trong lòng.

Nàng quan sát xung quanh một vòng, khắp nơi đều là sứt mẻ tàn tạ ... Mà trên mặt đất lại có một gã nam tử che mặt, thân thể trần truồng đang nằm co quắp.

Quan Tâm chấn kinh, nghĩ lại một lúc cũng đoán ra một chút đầu đuôi sự tình. Có lẽ là bản thân trong lúc mê man đã bị kẻ này đưa tới đây mưu tính làm bậy. Sau đó có người xuất thủ tương trợ thì bản thân mới bình an vô sự thế này.

Vừa nghĩ tới tình cảnh bản thân thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp, Quan Tâm không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh. Sau một hồi sợ hãi, nàng lại càng tăng thêm hận ý.

Vạch tấm khăn che mặt của gã dâm tặc ra, Quan Tâm đờ đẫn ngây người:

- Là ... là hắn! Sao lại là hắn chứ?

Mấy ngày nay, tâm tình Quan Tâm cực xấu, thường dùng rượu giải sầu. Nàng tình cờ gặp được một vị đồng đạo, chính là kẻ này, thiếu chủ Mạnh Ly của Ngũ Độc giáo.

Quan Tâm thấy hắn ăn nói bất phàm, hơn nữa còn tao nhã phóng khoáng, thế là hai người kết thành tri kỉ .... Nhưng không ngờ, kẻ này lại là loại mặt người dạ thú.

Quan Tâm càng nghĩ càng giận, sẵn cơn thịnh nộ nàng đạp mạnh vào hạ bộ tên dâm tặc.

- Aaaaaa....

Tiếng thét thảm thiết vang vọng trong đêm tối, thực thê lương biết bao.

- Ngươi..... Uổng công ta kết thành tri kỉ với ngươi, không ngờ ngươi lại làm ra chuyện không bằng chó lợn!

- Bà cô tha mạng, bà cô tha mạng cho! Hôm nay võ công ta bị phế, đã là người vô dụng rồi, xin nàng hãy tha cho ta đi!

Mạnh Ly than khóc cầu xin.

- Đáng đời! Nói đi, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta bị hạ thủ như thế nào? Là ai đã cứu ta? Chỉ cần ngươi dám lừa ta, sẽ để ngươi nếm đủ bảy mươi hai loại hình tra tấn của Thiên Tà tông chúng ta, chắc hẳn ngươi đã rõ hậu quả!

- Ta nói, ta nói ngay ...

Mạnh Ly nghe tới tra tấn, thân thể liền run lên từng chặp. Sau đó, hắn liền kể hết ra bản thân nổi lòng ham muốn thế nào, kế hoạch thế nào, lại hạ thủ Quan Tâm ra sao. Kế hoạch chu toàn như vậy, xem ra là hắn đã sớm có dự tính rồi.

Khi Mạnh Ly kể tới đoạn Nhạc Phàm và Khấu Phỉ cứu nàng, Quan Tâm không thể tin được, thì thào nói:

- Không đâu, làm sao có thể chứ? Làm sao hắn có thể cứu ta được? Làm sao có thể, làm sao có thể ...

Qua một lúc sau, Quan Tâm tống Mạnh Ly vào túi, xách hắn lên rồi chạy đi.

....

Bình mình đã đẩy lui dần bóng đêm, lúc này trời đã sáng ...

Quan Tâm vừa rời khỏi miếu Long Tổ không lâu, lại có một người chạy tới nơi đây .... Một thân áo cà sa, tay lần phật châu, chính là hòa thượng Tiểu Thiên.

Tra xét dấu vết xung quanh một chút, sau đó Tiểu Thiên liền chạy theo phương hướng hai người Nhạc Phàm vừa nãy rời đi.

....

[ tử gỗ: gần đây khí thế giảm sút, ta cũng học người khác lôi kéo nguyệt phiếu, hy vọng mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn!]

----------oOo----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.