Hống!
Sự đau nhức kích thích thần kinh Nhạc Phàm, làm cho hắn không nhịn được mà rống giận một tiếng.
Ý chí Đại Tôn muốn hắn phải khuất phục! Muốn hắn chết! Muốn hắn buông
xuôi không phản kháng! Dưới sự tàn phá của Kiếm ấn, kinh mạch của Nhạc
Phàm vỡ tan, toàn thân đều là máu, thế nhưng hắn thủy chung vẫn không có ngã xuống, lấy thanh đao chống đỡ cơ thể, tiên huyết chảy xuống thân
đao.
Sau khi hấp thu tiên huyết, chiến đao phát ra âm hưởng, thân đao lúc sáng lúc tối, tản mát ra khí tức kinh khủng.
Cả đời này của Nhạc Phàm, sinh tử bất khuất, không sợ thiên địa, coi như là Đại Tôn cũng không khiến hắn phải khuất phục.
- Các ngươi đáng chết! Tất cả đều đáng chết!
Nhìn thấy Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đánh tới, Nhạc Phàm mạnh mẽ mở hai mắt, kéo thân thể sứt mẻ tiến tới nghênh đón, hắn bỗng nhiên huy đao...
Đao ý cuồng phong, kinh thiên động địa.
Một đao này, ẩn chứa lực lượng vô tận!
Một đao này, ẩn chứa sát ý vô tận!
Một đao này, phát tiết ra sự hối hận vô hạn!
Một đao này, chính là do sinh mệnh và tín niệm của Nhạc Phàm ngưng tụ ra.
...
Đối mặt với một kích trước khi chết của Nhạc Phàm, Chu Khang Cảnh và
Triệu Thiên Cân hoảng sợ. Bọn họ không nghĩ tới đối phương đã bị kiếm ấn của Cực Kiếm Đại Tôn áp chế, không ngờ lại còn có lực lượng phản kháng.
Hai người không dám dùng lực, vội vã né tránh.
Chu
Khang Cảnh huy động Xích Tiêu thần kiếm, một đạo long ảnh hiện lên, bảo
hộ quanh người hắn. Mà Triệu Thiên Cân thì trực tiếp dùng "Thiên Quỷ Như Ý Tác", hóa thành một đạo lá chắn hắc sắc, bao phủ hắn vào bên trong.
Oanh!
Một đao hạ xuống, nặng như vạn núi.
Mặc dù hai người Chu Khang Cảnh đã chặn lại đao thế của Nhạc Phàm, thế nhưng vẫn không chịu nổi lực lượng của đao phong.
Phụt! Phụt!
Thân thể hai người ngã xuống, miệng phun tiên huyết.
Đao thế mặc dù đã dứt, thế nhưng thế tiến công của Nhạc Phàm vẫn chưa
dừng lại, chỉ thấy mi tâm hắn lóe lên một đạo ấn ký, từ trong đó, một
đạo tiễn hồn lần thứ hai bắn ra.
Khác với khi trước, trong nháy mắt khi đạo tiễn hồn này xuất hiện, một chia thành hai, hai thành bốn,
bốn thành tám... Trên trăm đạo tiễn hồn chợt bạo phát, đem quyết tâm dồn hai người kia vào chỗ chết của Nhạc Phàm. Cho dù chết, hắn cũng sẽ
không bỏ qua cho hai tên Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân này.
- Lý Nhạc Phàm! Ngươi muốn chết! Chính ngươi muốn chết!
Chu Khang Cảnh lần thứ hai tế ra ba khỏa "Phệ hồn châu", miệng nở nụ cười dữ tợn, không thèm để ý tới hình tượng của bản thân.
Ba khỏa Phệ hồn châu dây dưa một chỗ cùng trăm đạo tiễn hồn, trong nháy mắt đem thôn phệ phân nữa, chỉ còn có phân nửa tiễn hồn bắn vào hai
người Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân.
A!
Một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, khiến cho Ấn Vô Tà và chúng tu sĩ rùng mình.
- Lý Nhạc Phàm! Ta là thiên mệnh chi tử, ngươi không giết chết được ta, không giết chết được ta... Ha ha ha....
Trong tiếng cười điên cuồng, mi tâm Chu Khang Cảnh xuất hiện một đạo kiếm ấn, bắn về phía ngực Nhạc Phàm.
Triệu Thiên CÂn cũng bất chấp việc ẩn dấu thực lực, đồng dạng đánh ra một đạo kiếm ấn.
Đây là hai đạo kiếm hồn ấn ký Cực Kiếm Đại Tôn lưu lại trên người hai
người, không chỉ có thể khiến cho hai người ở bên trong Cổ Vực có thể
cảm ứng lẫn nhau, mà quan trọng hơn là, trong lúc nguy cơ trước mắt,
Kiếm hồn ấn ký này có thể làm thủ đoạn công kích cuối cùng, chặn lại một kiếp cho bọn họ.
Hai đạo kiến ấn tương đương với một phần mười lực lượng của Đại Tôn, không phải là thứ mà hiện tại Nhạc Phàm có thể chống đỡ.
Một kiếm xuyên qua ngực, một kiếm xuyên qua bụng...
Bị thương nặng như vậy, nếu đổi lại là tu sĩ bình thường đã sớm táng
thân tại chỗ, chỉ là Lý Nhạc Phàm lại nương theo lực phản chấn, cố ý ngã xuống miệng núi lửa.
Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đang
muốn xông lên phía trước, nhưng thấy một đạo hàn quang từ phía sau Nhạc
Phàm đột nhiên hiện lên, hóa thành ngàn vạn chiếc châm.
- Không tốt!
Hai người né tránh nhưng không kịp, cuối cùng chỉ có thể vận chuyển chân nguyên tạo thành cương khí hộ thân, ngạnh kháng.
Xuy! Xuy! Xuy!
Châm đổ xuống như mưa.
Nếu đổi lại là bình thường, Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân tuyệt đối sẽ không để những công kích này vào mắt, chỉ tiếc, hai người hiện tại
bị trọng thương, lại bất ngờ không kịp phòng thủ, cho nên bị Bách hoa
châm bắn trúng.
- Là Bách hoa châm! Chết tiệt, trên người Lý Nhạc Phàm sao lại có thứ này.
Cảm giác được lực lượng trên người đang xói mòn, Chu Khang Cảnh không nhịn được mà chửi bới một phen.
Triệu Thiên Cân giống như đang phong bế kinh mạch của bản thân, cảm khái nói"
- Lý Nhạc Phàm này quả nhiên là hung nhân, hai người chúng ta hợp lực,
hơn nữa lại có kiếm ấn của Cực Kiếm Đại Tôn mới có thể khiến hắn thành
như vậy.
- Hừ! Thì tính làm sao?
Chu Khang Cảnh cười lạnh nói:
- Dưới Kiếm ấn, Lý Nhạc Phàm đừng mong sống sót, lúc này sợ rằng hắn đã bị nham thạch thiêu chảy rồi, ha ha...
Tận mắt nhìn thấy Lý Nhạc Phàm túng kiếm, sau đó rơi xuống hỏa sơn, Chu Khang Cảnh tin tưởng rằng đối phương sẽ không có khả năng bảo toàn tính mạng, trong lòng tự nhiên vô cùng vui vẻ, giống như cục đá đè nặng
trong lòng nhiều năm rốt cuộc bị biến mất.
Triệu Thiên Cân cảm khái nói:
- Nếu Lý Nhạc Phàm đã chết, trước tiên chúng ta nên rời khỏi nơi này, tìm một địa phương an tĩnh chưa thương đi a.
- Chu mỗ đang có ý này.
Chu Khang Cảnh lạnh nhạt liếc nhìn Ấn Vô Tà và chúng tu sĩ, sau đó cùng Triệu Thiên Cân rời đi.
Sau khi hai người rời đi, đỉnh núi Xích Viêm lại khôi phục vẻ yên tĩnh như ban đầu.
Giờ phút này, trong lòng Ấn Vô Tà và chúng tu sĩ vô cùng chấn động!
Từ đầu tới cuối, bọn họ thủy chung vẫn đứng ở đó quan sát, căn bản
không có cơ hội nhúng tay vào. Loại chiến đấu của Thiên Đạo cường giả
như vậy, hung hiểm vạn phần, chỉ cần một chút sai lầm là vạn kiếp bất
phục, ai lại dám hành động thiếu suy nghĩ cơ chứ?
- Chết... Đã chết rồi! Không ngờ Lý Nhạc Phàm cứ như vậy mà chết? Ta không hoa mắt đó chứ?
- Ngươi không có hoa mắt, ta đang hoài nghi mọi thứ trước mắt mình có phải là ảo giác hay không?
- Điên rồi, điên rồi, tất cả đều điên rồi, nếu như Vô Danh Đại Tôn biết Lý Nhạc Phàm đã chết, không biết sẽ phát cuồng ra sao?
- Đúng vậy, Vô Danh Đại Tôn nổi danh là người bao che khuyết điểm, huống
chi Lý Nhạc Phàm lại là truyền nhân của hắn... Nếu như Vô Danh Đại Tôn
biết chúng ta từng xuất hiện ở nơi này, hậu quả thực không tưởng tượng
nổi, mọi người nhanh chóng rời khỏi đâu mau.
- Rời đi? Vậy thì bảo vật phải làm sao đây?
- Ngươi còn muốn bảo vật? Nếu không mau đi thì ngay cả tính mệnh cũng
không còn. Huống chi, đầu Xích Viêm Long Tước kia còn đang ở bên trong
hỏa sơn, ai muốn chịu chết thì tự mình đi đi.
- Nhanh đi thôi.
...
Trong lòng mọi người hiện tại còn đang sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng không nói, nhanh chóng rời đi.
Nhìn tu sĩ chung quanh rời đi, Mật Chỉ Hà nói với Ấn Vô Tà dường như đang suy nghĩ gì đó ở bên cạnh:
- Ấn đại công tử, tất cả mọi người đều đã đi rồi, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
- Làm gì bây giờ sao?
Ấn Vô Tà cười nhạt hai tiếng, sắc mặt âm trầm nói:
- Hai người Chu Khang Cảnh kia trực tiếp rời đi như vậy, ngay cả việc hỏi tới bảo vật cũng không hỏi, xem ra bọn họ nhất định đã biết chuyện xảy
ra nơi này, nói cách khác, ở đây căn bản không có bảo vật.
- Không có bảo vật?
Mật Chỉ Hà ngẩn ra, lập tức gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, ở đây vốn không có bảo vật gì, tất cả bất quá chỉ
là suy nghĩ của chúng ta mà thôi. Nếu đã như vậy chúng ta cũng nhanh
chóng đi thôi.
- Được!
Ấn Vô Tà vừa mới nói xong, một đạo thân ảnh phá không, đáp xuống đỉnh núi Xích Viêm.