Thiên địa như một, vạn vật như bụi, càn khôn xoay, sinh tử thay đổi.
Tay trái Huyền Cơ lão nhân càng diễn biến càng nhanh, biến thành một
huyễn ảnh, không ngừng nhảy theo đầu ngón tay của lão, hình thành từng
đạo phù văn kỳ dị, sau đó lập tức rơi vào tầng ngoài của cốt sơn.
Cốt sơn này tuy rằng là do vô số thi cốt chồng chất mà thành, thế nhưng mấy nghìn năm qua dưới cỗ oán niệm xâm thực, từ lâu đã hòa thành một
thể với đại địa, ngoại lực căn bản vô pháp tác động mảy may tới nó. Thế
nhưng những phù văn của Huyền Cơ lão nhân lại giống như một cái que,
không ngừng khắc sâu xuống chung quanh cốt sơn.
Bị ngoại lực
kích thích, cả tòa cốt sơn bắt đầu rung động kịch liệt, phảng phất như
thú vật bị trấn áp, liều mạng muốn phản kháng.
Đúng lúc này,
bên Phương Hàm bố trí cũng đã hoàn thành. Ba trăm sáu mươi đồng trụ cắm
xung quanh cốt sơn, tỏa ra quang mang lóng lánh vạn trượng, vô số ấn ký
màu vàng không ngừng di chuyển, khiến cho hai mắt người nhìn vào lóa
lên, dường như âm khí của Hậu Thổ giới này cũng bị xua tan không ít.
Ở gần đại trận phải chịu thanh thế cực lớn, khiến cho ngay cả người
quen việc giết chóc như Long Tuấn cũng nhịn không được mà bị hấp dẫn.
- Con mẹ nó! Thiên Cơ Môn được xưng tụng là kỳ đạo quả nhiên không chỉ có hư danh! Chỉ có hai người... Không, hơn mười đầu thiết mộc, không ngờ
lại hoàn thành trận pháp khổng lồ như vậy, coi như là sư phụ chỉ sợ cũng không bằng.
Long Tuấn liếc mắt nhìn hai cơ quan khôi lỗi bên cạnh đồng trụ, có chút lo lắng.
...
Một lát sau, ba trăm sáu mươi chiếc đồng trụ phát ra quang mang vạn
trượng, ngưng tụ thành một tấm lưới, đem cả tòa cốt sơn này trói buộc
lại.
Một niệm thành tiên, một niệm thành ma.
Sinh tử luân hồi, chỉ cần một ý niệm.
Một bước lên trời, một bước xuống vực.
Tất cả cực khổ, sung sướng đều dựa vào một bước đó.
Từ cổ chí kim, có bao nhiêu cường giả trở thành truyền kỳ, lại có bao
nhiêu cường giả hóa thành bộ xương khô, trở thành hồi ức trong lòng mọi
người.
Huyền Cơ nhìn những oán linh trong cốt sơn kia, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác cô đơn.
- Trần về trần, đất về đất, vạn vật tự nhiên, sinh tử một ý niệm, các ngươi hãy ngủ yên đi a!
Vừa nói xong, Huyền Cơ lão nhân thu hồi la bàn, lại lấy ra mười hai viên kim châu, ném lên bầu trời...
Kim châu vừa hiện, nhất thời hóa thành mười hai đạo kim quang, bắn vào trong đống xương cốt.
Vật đó chính là "Kim Ô hỏa chủng", ở thời thượng cổ vô cùng có danh
khí, có thể khu trục tất cả tà khí, tinh lọc vạn linh, sau đó lại bị
chưởng giáo Thiên Cơ Môn đoạt được, trải qua bí pháp luyện chế hơn mười
năm, cuối cùng trở thành mười hai viên Kim Ô hỏa chủng, cấu thành "Đại
Nhật tịnh thế chú", đối với việc áp chế oán niệm, tà ma và âm sát chi
khí vô cùng có hiệu quả.
Chỉ thấy kim quang sau khi bắn vào trong cốt sơn, những vật nó đi qua trong nháy mắt tan rã.
Huyền Cơ lão nhân hít sâu một hơi, lập tức khua hai tay, những phù văn
khắp bầu trời hiện lên sau đó rơi xuống như mưa, phù văn thần bí, khó
lường, không thể nắm lấy, cũng giống như là con sông dài số phận vậy.
Thuật này có tên là "Thiên Ky toán", chỉ tính toán theo thiên cơ. Chỉ
tiếc, thiên đạo khó lường, cơ duyên là do trời định, há bằng vào lực
lượng bản thân có thể nghịch chuyển? Trên thực tế, "Thiên Ky tính" cũng
không phải là một kỳ môn dùng để tính toán thiên cơ, mà là thôi diễn
thuật trong trận đạo, có khả năng mượn thiên địa lực, diễn biến thay đổi thiên cơ, gia trì trận pháp, so với "Tinh Thần quyết" của Nhạc Phàm đều có hiệu quả như nhau.
Trong mắt Phương Hàm hiện tại vô cùng chấn động, lại không khỏi sợ hãi than.
Vô luận là "Đại nhật tịnh thế chú" hay "Thiên ky toán", đều thuộc về cơ mật tối cao của Thiên Cơ Môn, ngoại trừ lịch đại chưởng giáo ra không
ai có thể học nó. Không phải người của Thiên Cơ Môn, vĩnh viễn đều không tưởng tượng được ra sự thần kỳ và huyền diệu của nó.
...
Không để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của Phương Hàm, biểu tình trên mặt Huyền Cơ lão nhân lại càng thêm nghiêm túc, thậm chí thái dương của hắn còn
không ngừng đổ ra mồ hôi, đủ để thấy áp lực hắn phải chịu lớn như thế
nào.
Phong Thiên đại trận cũng không đơn giản như biểu hiện bên ngoài, trận này tên là Phong Thiên, quả thực chính là hành động nghịch
thiên. Phải biết rằng, thiên đạo vô tình, vĩnh sinh bất tử, cho dù thế
giới có bị hủy diệt, vạn vật biến thành hư không, thiên đạo vẫn trường
tồn như cũ. Đừng nói là lực lượng của con người, cho dù là thượng cổ đại năng cũng không dám "phong thiên".
Phong Thiên đại trận này
lấy ba trăm sáu mươi đồng trụ làm cơ sở, lấy "Đại Nhật tịnh thế chú" làm mắt trận, tiếp dẫn thiên cơ, diễn biến ra đại đạo, có thể trấn áp tất
cả, phong ấn thiên địa...
Trận này từ khi sáng tạo ra tới nay,
trải qua lịch đại chưởng môn Thiên Cơ Môn sửa sang rốt cuộc cũng đạt tới viên mãn. Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Huyền Cơ lão nhân sử
dụng trận này, bởi vì Phong thiên đại trận này chính là vì Cửu Châu
phong ấn mà sáng tạo ra.
Vốn nếu như Cửu Cực đại la bàn không
hiện thế, Thiên Duy chi môn cũng sẽ không mở ra, mắt trận của Cửu Châu
phong ấn cũng không gặp phải nguy cơ, mà Phong Thiên đại trận này cũng
không có cơ hội thi triển. Thế nhưng nhân tâm tham lam, nhất là cố chấp
đối với trường sinh, trở thành nhân quả của mỗi một lần đại kiếp nạn.
Thân là chưởng môn của Thiên Cơ Môn, Huyền Cơ lão nhân tự nhiên hiểu rõ.
Bất luận một thứ gì đó muốn thu được thì phải trả đại giới,
vận chuyển một trận pháp khổng lồ như vậy, thứ tiêu hao cũng không phải
là lực lượng và tinh thần mà chính là sinh cơ của Huyền Cơ lão nhân.
Trong ngắn ngủi mấy tức, Huyền Cơ lão nhân giống như già đi vài tuổi,
sắc mặt đen lại, da trở nên khô vàng, toàn thân tản ra tử khí nặng nề.
Đại trận mở ra, mặt đất kịch liệt rung chuyển, cả tòa cốt sơn dường như không cam lòng bị trấn áp. Thế nhưng lực lượng của Phong Thiên đại trận quá mức cường đại, mặc cho cốt sơn phảng kháng ra sao vẫn bị dễ dàng áp chế.
Sau khi phản kháng một hồi, cốt sơn từ từ bình tĩnh lại, mặt đất cũng dừng rung động.
...
Thời gian bất tri bất giác không ngừng trôi qua.
Một lúc lâu sau, cốt sơn giống như nước thủy triều thối lui, Long Tuấn
không ngừng thở hổn hển, hắn có cảm giác toàn thân đau nhức không gì
sánh được, ngay cả xương cốt cũng rệu rã, nếu như còn tiếp tục như vậy
hắn không biết bản thân mình có thể tiếp tục kiên trì hay không.
Ngay khi Long Tuấn muốn nghỉ ngơi, bên tai hắn truyền đến thanh âm gấp gáp của Phương Hàm.
- Chưởng môn sư bá! Người... Người không sao chứ? Người bị làm sao vậy?
Phương Hàm nhanh chóng tiến về phía Huyền Cơ lão nhân, lúc này nàng
giống như một hài tử bất lực, lo lắng thế nhưng lại không biết làm gì.
Mặc dù Phương Hàm có chút tùy hứng không biết kiềm chế, thế nhưng không có nghĩa là nàng và Thiên Cơ Môn, nhất là Huyền Cơ lão nhân này không
có cảm tình. Ngược lại, từ khi nàng được sư phụ mang về Thiên Cơ Môn,
trong lòng nàng liền biết rốt cuộc bản thân mình đã có chỗ để về, mà
Huyền Cơ lão nhân hiện tại lại là thân nhân duy nhất của nàng. Thấy dáng vẻ già nua của hắn, bảo sao nàng không chua xót, bảo sao nàng không
thương cảm.
- Lão phu còn chưa chết được, không nên lo lắng... Chờ sau khi trở về, ta còn một số việc muốn nói với ngươi.
Huyền Cơ lão nhân khoát tay áo, từ trong lòng lấy ra một viên đan dược
ăn vào, lúc này trên mặt hắn mới khôi phục được chút thần thái.
Nghe Huyền Cơ lão nhân nói xong, Phương Hàm gật đầu không nói gì.
Thấy Long Tuấn uể ỏa kéo thân thể đi tới, thanh âm khàn khàn của Huyền Cơ lão nhân vang lên:
- Long Tuấn tiểu hữu, hiện tại Phong Thiên đại trận đã thành, cũng là lúc chúng ta nên rời đi.
Có thể rời đi, Long Tuấn tự nhiên là cầu còn không được.
Sau đó, Huyền Cơ lão nhân lại nhìn những đồng trụ chung quanh cốt sơn,
lúc này vẫn đang yên lặng trấn áp đám cốt hài, vì vậy hắn mới yên lòng
đem hơn mười đầu khôi lỗi thu vào giới tử. Sau đó mới dùng cơ quan thú
đem ba người rời khỏi đây.