Thị tộc từ xưa, trên lưng đeo sự nguyền rủa của số phận.
Không
biết bắt đầu từ bao giờ, bọn họ xuất hiện trên mảnh đất này, bọn họ vì
chiến mà sinh ra, vì chiến mà chết, chiến hồn của bọn họ bất diệt,
trường tồn với thiên địa, bọn họ chính là chiến sĩ của Thiên Vu bộ tộc.
Tiễn hồn ở trong mi tâm của Nhạc Phàm không ngừng lóe lên, những tin
tức gián đoạn xẹt qua đầu của hắn, rất nhiều sự mê hoặc trong đầu cũng
thế mà hiểu ra. Hóa ra chiến văn của Thiên Vu bộc tộc cũng không phải là trời sinh tự có, mà là ...
Từ thời viễn cổ, Vu tộc cũng đã
quật khởi, bọn họ là chiến sĩ trời sinh, là người cứng rắn nhất trên thế gian, cũng chính vì nguyên do này, bọn họ bị Vương Hi nhìn trúng, trở
thành bộ lạc đầu tiên tu luyện trận pháp.
Nhạc Phàm không biết
lúc đó bọn họ thành công hay thất bại, thế nhưng từ đó về sau, chiến văn từng đời, từng đời truyền thừa xuống, đồng thời dung nhập vào bên trong huyết mạch của mỗi một thành viên Vu tộc. Mà Vu tộc lại cho rằng chiến
văn chính là lễ vật trời ban cho vu tộc, có thể ngưng tụ ra lực lượng vô tận, cho nên bọn họ thờ phụng trời xanh, tự xưng là Thiên Vu nhất tộc.
Chiến văn, tuy rằng có thể thu được lực lượng cường đại, thế nhưng cũng mang đến giết chóc vô biên.
Trong mắt Nhạc Phàm, đây đâu phải là lễ vật ban cho bọn họ, đây chính
là một trớ chú kéo dài từng đời. Nếu không phải Thiên Vu nhất tộc sát
nghiệp quá nặng, sao lại đi vào con đường diệt vong? Chỉ là nghĩ lại,
Nhạc Phàm bừng tỉnh phát hiện ra, bản thân mình một đường đi tới, hai
tay cũng nhiễm đầy tiên huyết, nếu như mất đi sự ràng buộc của lý trí,
vậy thì so với dã thú có gì khác nhau?
Nghĩ ngợi một lát, trong lòng Nhạc Phàm không khỏi sinh ra cảm giác bi thương, không phải là vì
chính mình, mà là vì Thiên Vu nhất tộc. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiên Vu chiến văn vì sao lại khiến cho người sở hữu nó phát cuồng? Vì sao trên người hắn lại có huyết mạch Thiên Vu nhất tộc?
Cả
một đống nghi vấn trong đầu Nhạc Phàm không thể giải thích được, hắn âm
thầm quyết định, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải tìm ra sự thật.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất lúc này chính là tiến vào Cổ Vực tìm
kiếm Thiên Tinh khôi phục bản thân, không có lực lượng cường đại làm cơ
sở, tất cả đều chỉ là lời nói suông.
...
Tinh đồ dần dần tiêu tán đi, không gian chung quanh một lần nữa lại khôi phục vẻ mông lung.
Nhạc Phàm nhìn cánh tay mình, loại cảm giác tràn đầy lực lượng này
khiến cho hắn không khỏi mừng rỡ, thầm nghĩ Cổ Vực này quả nhiên thần
kỳ! Một phen vừa rồi cảm ngộ "Tinh thần quyết" kia khiến cho lý giải của hắn về trận pháp lại đề thăng lên một tầm cao mới, chạm tới tồn tại của một tia bản nguyên. Nhất là sau khi tinh quang nhập thể, nhiều lần tẩm
bổ rèn luyện thân thể, lực lượng rõ ràng đã tăng cường không ít. Nhạc
Phàm tin rằng, nếu như tiếp tục như vậy, thân thể của hắn sẽ cứng rắn
tới một trình độ không thể tưởng tượng nổi, thậm chí lực có thể chiến
một trận với Đại Tôn mà bất bại.
Chậm rãi đứng dậy, Nhạc Phàm
đang định rời đi, lúc này trong không gian truyền đến sự ba động, một
chùm sáng xuất hiện phía trước, trong nháy mắt bao phủ Nhạc Phàm, thân
ảnh của hắn lập tức biến mất.
...
Lúc này, Nhạc Phàm đang dứng ở bên trong thông đạo ở trong chùm sáng này, có một vòng sáng không xẹt qua bên người hắn.
Quang mang bao phủ, thế nhưng Nhạc Phàm lại không cảm thấy ấm áp, trong lòng lại nổi lên một tia hàn ý. Hắn chưa từng có một loại cảm giác quái dị như hiện tại, phảng phất như bên trong vòng sáng này có một sinh
mệnh vậy.
Trong lòng Nhạc Phàm khẽ động, nhẹ nhàng nâng tay
lên, lập tức đem vòng sáng kia nắm trong tay. Chỉ tiếc, mặc cho hắn cố
sức ra sao, vòng sáng này từ từ thoát ra khỏi kẽ tay hắn.
Không ai có thể nắm lấy thời gian, cũng như không biết được phiến thiên địa này rộng bao nhiêu.
Nhạc Phàm có cảm giác bản thân mình đang ở trong dòng sông thời gian,
từng đoạn kinh lịch chợt hiện lên, hóa thành những hình ảnh quen thuộc,
từ từ xẹt qua trước mặt hắn.
Trong hình ảnh, một đứa trẻ săn bắn trong tuyết rơi.
Trong hình ảnh, một thiếu niên tu luyện trong thác nước.
Trong hình ảnh, một thân ảnh đang leo lên núi cao hiểm trở.
...
Từng hình ảnh một, chiến trường giết chóc, khói bốc lên cuồn cuộn, núi
xương biển máu... Trong đống thi thể đó, một tên nam tử chậm rãi đứng
lên, tay cầm chiến đao, uể oải kéo lê thân thể về phía xa.
...
Trên đường hành tẩu giang hồ, chông gai nhấp nhô.
Trên đỉnh núi cao, độc chiến quần hùng.
Ẩn Tiên Cốc, học trận ngộ đạo.
Ngoài biên quan, dùng lực vạn quân.
Võ lâm đại hội, đau khổ.
Đảo Tần Hoàng, cửu tử nhất sinh.
Thôn nhỏ cạnh biển, mờ mịt vô số.
Lịch kiếp trọng sinh, sát ý lẫm liệt.
Thiên đạo chi tranh, phụ tử đoàn viên.
Nộ chiến Đại Tôn, thần lực kinh thiên.
...
Toàn bộ câu chuyện.
Giống như mới trải qua ngày hôm qua, Nhạc Phàm bỗng nhiên thất thần, đau khổ bỗng nhiên tràn ngập cõi lòng hắn.
Không biết ai đó đã từng nói qua, hồi ức là một chén nước chè xanh, cần phải tinh tế cảm nhận sự ngọt ngào trong nó. Nhưng mà, đối với Nhạc
Phàm mà nói, trong lòng hắn toàn bộ đều là đau khổ. Đau khổ cũng tốt,
chí ít cũng cho hắn biết vị đạo của cuộc sống, chí ít cũng không khiến
cho hắn trở thành con người lạnh lùng.
Tiếp tục tiến tới, Nhạc Phàm lần thứ hai nâng tay lên, lúc này hắn lại thấy những hình ảnh xa lạ.
Trong hình ảnh, bản thân hắn khiêu chiến Thánh Ngôn Đại Tôn, lại bị đánh bại một cách dễ dàng nhận hết đủ mọi vũ nhục..
Trong hình ảnh, Tiểu Băng Nhi bị Thánh Ngôn Đại Tôn mạnh mẽ mang đi, mà bản thân hắn chỉ có thể lặng lẽ nhìn...
Trong hình ảnh, từng bằng hữu bên cạnh, từng người một ngã xuống trước mặt hắn.
Trong hình ảnh, Trần Hương vì cứu hắn, bị Thánh Ngôn Đại Tôn đánh mọt chưởng, chết trong lòng hắn...
....
Sợ hãi, bất lực!
Những cảnh tượng không ngừng hiện lên, mặc dù Nhạc Phàm biết tất cả
những thứ này không phải sự thực, thế nhưng tâm thần hắn không nhịn được mà run rẩy, toàn thân lạnh lẽo.
Nhạc Phàm không biết những thứ này trong thời gian tới có xảy ra hay không, thế nhưng hình ảnh trong
đó quá mức chân thật, dường như đã xảy ra đối với hắn, hắn chưa bao giờ
thấy sợ hãi và bất an như hiện tại.
Thứ ký ức đã trôi qua, ở
ngay trong đầu mình, thế nhưng phần của thời gian tới đang ở đâu? Không
ai biết tương lai sẽ xảy ra những gì, huống chi là Nhạc Phàm, cảnh tượng chân thực như vậy khiến cho hắn sợ hãi.
Không sai, đó chính là sự sợ hãi phát ra từ nội tâm hắn.
Thế nhân đều nói, Lý Nhạc Phàm là người không sợ bất cứ điều gì, nghị
lực hơn người, thế nhưng chỉ có bản thân hắn biết, kỳ thực hắn so với
người thường không khác gì nhau, hắn cũng có cô độc, hắn cũng biết sợ
hãi... Sợ hãi bản thân mình sẽ thất bại, sợ rằng Tiểu Băng Nhi bị cướp
đi, sợ hãi thân nhân bằng hữu bên cạnh mình ngã xuống.
- Không!
Nhạc Phàm tức giận rống lớn một tiếng, hắn không muốn cảm nhận sự thống khổ mất đi thân nhân bằng hữu, hắn không muốn bị vận mệnh uy hiếp.
Là giả! Hết thảy đều là giả!
Nhạc Phàm cố sức huy động hai tay, tóc bạc tung bay. Cho dù nghịch
thiên mà tiến, hắn cũng muốn phá thiên diệt địa, thay đổi thời gian.
Ong Ong Ong.
Không gian chung quanh không thể chịu được sự trùng kích của Nhạc Phàm, bắt đầu không ngừng run lên.
Cuối cùng, một tiếng "rắc" vang lên, chùm sáng biến mất, không gian bị
nghiền nát, Nhạc Phàm bỗng nhiên biến mất trong phiến thiên địa.