Thương Thiên

Chương 10: Q.15 - Chương 10: Quy Lai ( Trở về) – Nhất






"Đây là nơi nào?"

Nhạc Phàm vung tay hất Cổ Đô xuống đất, đi lên trên tế đàn, ánh mắt lấp lánh hàn quang.

Cổ Đô vốn định oán thán mấy câu nhưng khi cảm nhận được mục quang lạnh lẽo kia liền câm bặt. Hắn thừa hiểu Lý Nhạc Phàm là dạng chủ nhân tàn nhẫn vô cùng, chỉ cần trái ý một câu thì chỉ sợ hôm nay sẽ nếm mùi đau khổ.

“Đây… đây phải chăng chính là một tòa trận tiếp dẫn từ thời thượng cổ truyền lại…”

Dù trong lòng không ngớt mắng chửi Nhạc Phàm nhưng bề ngoài hắn lại giả bộ thành thật giải thích: “Vào thời kỳ viễn cổ, khi cánh cửa dẫn lên Thiên giới còn chưa đóng lại, các bộ lạc xa xưa đều thiết lập tế đàn, sau đó cứ sau một khoảng thời gian nhất định lại cử hành nghi lễ cúng bái, đem những người có tư chất tốt nhất trong bộ lạc mình hiến tế cho trời đất. Nếu như thỏa mãn đủ điều kiện thì sẽ được Thiên giới đón nhận, trở thành Thiên nhân. Còn ngược lại, điều kiện không phù hợp thì sẽ phải gánh chịu Thiên phạt, loại bỏ thẳng luôn. Việc trên vốn không có vấn đề gì nhưng đáng tiếc nhiều năm sau, dạng cúng bái kiểu này đã trở thành một con đường chết bởi vì bọn họ không biết rằng cánh cửa dẫn tới Thiên giới đã đóng lại, hơn nữa đã loạn mất rồi…”

“Đã vậy thì sao chúng ta lại có mặt tại đây…”

Cổ Đô ngừng lại một chút, vốn định làm bộ làm tịch một chút nhưng vấp phải ánh mắt khó chịu của Lý Nhạc Phàm liền rùng mình rồi đáp liền: “Bởi vì tòa tiếp dẫn có từ viễn cổ này còn tương đối hoàn chỉnh, hơn nữa người cúng tế của Hỏa Ẩn Tộc này có liên hệ với Hồng Mông Đại Điện nên sau khi chúng ta phát động cấm chế liền bị cuốn vào vòng luân chuyển không gian, dịch chuyển theo hướng ngược lại, có mặt tại nơi này”

Nói liền một mạch đoạn Cổ Đô thở hắt ra rồi trộm nhìn Nhạc Phàm đang vừa trầm ngâm lắng nghe vừa gật gù.

“Gã sát tinh kia cứ chờ đấy, đại gia ta đã mà khôi phục được sức mạnh, không đem ngươi ra… Mà không, chờ sau khi khôi phục được sức mạnh, đại gia ta đây sẽ chuồn khỏi ngươi, càng xa càng tốt, tha hồ ung dung, thoải mái nhé.”

Cổ Đô còn đang thầm tính toán mưu kế thì đã thấy cổ bị siết chặt, thì ra đã lại bị Lý Nhạc Phàm túm lấy,

“Các ngươi tự xử lý đi.”

Nhạc Phàm liếc nhìn mọi người một lượt rồi đem Mục Kim Châu phá không bay đi.

Thấy vậy, người dân Ẩn Hỏa Tộc đồng loạt quỳ sụp xuống bái lạy.

Vân Nam Thành nằm tại mạn biên thùy Nam Cương, được truyền tụng là Vân Lĩnh của trời Nam

Phong cảnh đất này vô cùng tươi đẹp, khí hậu ôn hòa, thường được dân gian ví là chốn bồng lai tiên cảnh.

Tình tiết không có thật nhạy cảm, liên quan đến Việt Nam, bỏ.

“Họ Lý kia, ngươi mau thả ta ra, nếu không ta sẽ ăn thịt nhai xương nhà ngươi, uống máu lột da ngươi nghe không?”

“…”

“Ta chính là tà ma vĩ đại Cổ Đô, sao ngươi dám làm như vậy với ta!!”

“…”

“Huhuhu! Có giỏi thì giết ta đi, mau giết ta đi!”

Trên đường cái, xuất hiện một nam tử sắc mặt thâm trầm, lặng lặng mà đi, tay trái kéo theo một đứa bé đang khóc oa oa.

Chứng kiến cảnh tượng như vậy, mọi người đều lắc đầu bàn tán.

“Ôi! Giờ đây thế sự thật đáng chê cười, giữa ngày ban mặt, đường đường là một nam nhân lại đi bắt nạt một đứa nhỏ, thật không biết xấu hổ là gì”

“Đúng vậy đấy, theo sau hắn không phải còn có một tiểu cô nương kia sao, thật là tạo nghiệt mà.”

“Haha, cậu bé kia cũng không phải tay vừa à, mở miệng ra là muốn ăn thịt người, chẳng hiểu đại gia nhà hắn dạy dỗ kiểu gì.”

“Một đứa trẻ thì biết cái gì, khẳng định bị người ta làm cho hoảng quá nên nói năng lảm nhảm vậy thôi.”

“Hầy, mọi người khẽ tiếng một chút nào, người kia thoáng nhìn là biết hạng hung ác, cẩn thận kẻo rước họa vào thân đấy.”

Nhạc Phàm thản nhiên dẫn Cổ Đô đi thẳng về phía trước, chẳng thèm đếm xỉa đến những ánh mắt dị thường xung quang. Mục Kim Châu theo sau Nhạc Phàm, chứng kiến bộ dạng vừa hung ác vừa đáng thương của Cổ Đô muốn cười mà chẳng dám cười.

“Ấy”

Cổ Đô đang định tiếp tục mắng chửi thì Nhạc Phàm đột nhiên dừng bước, quay sang nói với Mục Kim Châu: “Giờ đã vào thành, ngươi mau đi đi, cố sống cho tốt!”

Nói đoạn, Nhạc Phàm lấy từ trong người ra một túi vàng lớn đặt vào tay thiếu nữ.

“Này! Tên họ Lý kia, ta muốn ăn thịt ngươi! Sao ngươi tự tiện đem đồ của người khác đi cho, ngươi rõ ràng là phường trộm cướp, trộm cướp trắng trợn đây mà!”

Cổ Đô giận dữ kêu lên, túi vàng kia vốn là hắn đoạt của Hỏa Ẩn Tộc, giờ lại bị đưa cho người khác nên khiến hắn rất bực bội!

Nhạc Phàm không để ý đến Cổ Đô, dặn dò đôi lời với thiếu nữ xong liền quay vào tửu lâu.

Bên trong tửu lâu lúc này đang cực kì ồn ào, đủ các loại người.

Thực ra Nhạc Phàm chẳng có bụng dạ nào ăn uống cả, hắn vốn đến nơi này để tìm hiểu một chuyện, nào ngờ mới nghe tin tức đầu tiên thì đã lòng đã nặng trĩu.

“Không hay rồi, tại hạ vừa nhận được tin quân Đại Yến đã lui về biên quan, đến cả Tĩnh Quốc cũng rút chạy…”

“Không thể nào! Đến Tĩnh Quốc mà cũng chiến bại ư!”

“Đúng thế! Liên minh Thiên đạo chẳng phải đã phái rất nhiều cao thủ Thiên đạo đến trợ chiến sao? Thế sao Tĩnh Quốc lại bại trận?”

“Nghe nói hoàng đế tiền triều là Chu Khang Cảnh hợp sức cùng với bọn Thát Đát.”

“Chu Khang Cảnh đúng là hạng chó má, cõng rắn cắn gà nhà! Chỉ hận thay giang sơn của người Hán chúng ta lại bị bon man di ngoại tộc rầy xéo”

“Ngay đến cả Tĩnh Quốc cũng không chống cự nổi thì phen này Trung Nguyên nguy rồi”

“Đúng rồi, hiện giờ tình hình thế nào?”

“Nghe nói, hiện giờ Tĩnh Quốc lui binh tới tận Lạc Dương, phối hợp cùng với liên mình Thiên đạo chống cự với quân địch, chỉ có điều đại quân của An Nam Quốc và một số nước khác đã vào Trung Nguyên, tiến thẳng tới thành Lạc Dương, ta thấy… Lạc Dương khó lòng trụ được.”

“Ôi!”

Khách khứa trong tửu lâu đều túm năm tụm ba bàn bạc về lý do bại trận rồi cả kế sách đánh lui quân địch.

Nhạc Phàm nhất thời trầm ngâm suy nghĩ, chẳng nói chẳng rằng.

“Lý Nhạc Phàm, cô nương kia xinh đẹp như hoa mà ngươi cũng không muốn, ngươi thật ra có phải là nam nhân hay không đây?”

Cổ Đô lòng đầy oán hận nhưng hắn hiểu mình không đánh lại đối phương nên chỉ dám đánh võ mồm mà thôi.

“Haha, nếu ngươi không cần thì tặng cho bổn đại gia đi, bổn đại gia cũng lâu rồi không được hưởng mùi vị của nữ nhân, chắc chắn cô nương kia vẫn còn là xử nữ, chớ có lãng phí như vậy…”

Thấy Lý Nhạc Phàm tỏ vẻ thờ ơ, Cổ Đô tiếp tục nói với giọng điệu tràn ngập vẻ dụ hoặc: “Lý Nhạc Phàm, nói cho ngươi biết nhé, mùi vị của nữ nhân cực kì tuyệt với đấy, không nghe đến câu “dục tiên dục tử” sao, hé hé… Đi mau. Đè nghiến ra! Xé toang y phục nàng, chiếm hữu thân thể nàng, hút sạch linh hồn nàng…”

“Bốp”

“Binh”

Một bàn tay Nhạc Phạm hạ xuống, túm Cổ Đô đập dính vào tường”

“Ngươi… Lý Nhạc Phàm, ngươi dám đánh ta hả? Ta muốn ăn thịt ngươi!”

Xúc động chính là ma quỷ, lời này chẳng hề sai, hai mắt Cổ Đô đỏ ngầu, hoàn toàn mất lý trí, liều mạng khua khoắng đánh về phía Nhạc Phàm, liền lần thứ hai bị ném lăn xuống đất không đứng dậy nổi.

Bên này xảy ra ẩu đả liền thu hút sự chú ý của mọi người trong tửu lâu.

Lý Nhạc Phàm đang định mang Cổ Đô rời đi, nào ngờ lại có một thân ảnh mỹ miều vọt đến trước mặt.

“Đại… đại nhân, ngài dẫn ta đi cùng với.

Mục Kim Châu bất ngờ quỳ mọp xuống, không ngừng dập đầu nói: “Hiện giờ Kim Châu chẳng còn nơi nào để về, khẩn cầu đại nhân thu nạp, Kim Châu biết thêu thùa, biết đánh đàn, biết nhảy múa, còn biết cả giặt giũ nữa, cái gì Kim Châu cũng có thể làm được, mong đại nhân đừng đuổi Kim Châu đi…”

Thiếu nữ này tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, đơn độc một thân khó mà bươn trải sống được. Hơn nữa, quãng thời gian ngắn qua, nàng nhận ra “đại nhân” trước mặt này chẳng phải là loại người lãnh khốc vô tình, nếu không đã chẳng tặng mình túi vàng lớn kia, lưu cho chính mình một con đường sống.

Nàng thiếu nữ than khóc lệ nhòa quả nhiên khiến cho người ta phải thương tâm, yếu lòng.

Mọi người quanh đó đều sôi giận trừng mắt nhìn Lý Nhạc Phàm, dường như muốn trách móc hắn tại sao lại đối xử như vậy với một cô bé đáng thương.

Khóe miệng Nhạc Phàm run run, bất dĩ thở dài. Tất nhiên hắn hiểu một tiểu cô nương thế kia muốn tồn tại trong cuộc sống là rất khó khăn, nhưng nếu cứ đi theo mình, thì e rằng cũng hung hiểm vạn phần.

“Thôi được, tạm thời sẽ dẫn ngươi đi theo, sau này sẽ bố trí cho ngươi một chỗ ổn thỏa”.

Nói đoạn, Lý Nhạc Phàm rời khỏi tửu lâu.

Mục Kim Châu mừng rỡ khôn cùng, vội vàng chạy theo sau.

“Đại nhân, chúng ta sẽ đi đâu vậy?”

“Lạc Dương”

“Lạc Dương? Tên họ Lý kia, ngươi muốn chết hả? Ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo theo ta, mau thả ta ra!”

“Câm miệng.”

“Ấy ấy! Mau buông ta ra, ta muốn ăn thịt ngươi!”

Âm thanh nhỏ dần, bóng hình ba người khuất dạng nơi chân trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.