Thương Thiên

Chương 46: Q.10 - Chương 46: Sang đao






Đêm đã khuya, đêm không trăng, trên bầu trời âm u tăm tối…

Đỉnh Tung Sơn đột nhiên truyền đến từng đợt khí tức cuồng bạo, bao trùm cả ngọn núi! Nhất thời chim muông rên rỉ, dã thú gầm thét.

Nghe thấy dao động khác thường, phần đông nhân sĩ giang hồ bên trong Thiếu Lâm tự đều bừng tỉnh.

Bên trong Đạt Ma động, Khấu Phỉ, Không Văn, Thái Tiêu, Điêu Minh cùng Cửu Huyền cùng có phát hiện giống nhau, không khỏi từ trong nhập định tỉnh lại, vội vàng chạy ra bên ngoài động, ai ai cũng ngẩng đầu nhìn về phía chỗ ngọn núi nơi có Nhạc Phàm.

"Ôi mẹ ơi, làm thế nào mà thế trận lại lớn vậy!" Khấu Phỉ thấy thế lại càng hoảng sợ, lập tức cúi đầu suy tư.

"A di đà Phật..." Không Văn chau mày, nhìn về phía Khấu Phỉ hỏi: "Khấu huynh, khí tức bạo loạn này phát ra từ chỗ Lý cư sĩ tu luyện, chẳng lẽ cư sĩ đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn?"

"Ta cũng không biết nữa!" Khấu Phỉ cười khổ đáp: "Lúc ấy đồ nhi ngoan của ta thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma, ta đâu có thời gian chú ý tới hắn nữa, bất quá, lúc ta quay lại Lý tiểu tử vẫn tốt lắm mà, hơn nữa với tâm tính của hắn, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề đâu!" Tuy là nói như vậy, nhưng Khấu Phỉ vẫn lộ vẻ mặt xấu hổ, trong lòng vẫn có chút không yên tâm.

Đúng lúc này, Phương trượng Thiếu Lâm Diệu Hư vội vã chạy tới, nhanh chóng đi đến trước mặt Không Văn, chắp tay hành lễ nói: "Khởi bẩm sư thúc, bây giờ bên trong Thiếu Lâm tự không khí chuyển động cuồng loạn dị thường, chúng giang hồ đồng đạo phi thường khiếp sợ, đều hỏi Thiếu Lâm ta nguyên nhân… Bây giờ mọi người tụ tập tại nội viện, muốn lên núi tra xét đến cùng, mong rằng sư thúc cho ý kiến".

"A di đà Phật..." Không Văn thấy bối rối trong lòng, vì vậy trầm giọng nói: "Trọng địa của Thiếu Lâm tự sao có thể để cho bọn họ tùy ý tra xét được, Lý cư sĩ đang ở đỉnh núi tu luyện, chớ có để cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy hắn, nếu không đều đuổi xuống Thiếu Lâm tự. Hừ..."

"Diệu Hư xin làm theo mệnh lệnh của sư thúc!" Diệu Hư chính là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt sư thúc của mình nghiêm túc như thế, nhất thời biết tính chất nghiêm trọng của sự việc, vội vàng đáp ứng rời đi.

Đợi Diệu Hư rời đi, Thái Tiêu tiến lên hỏi mọi người: "Có phải chúng ta nên đến xem sao hay không?"

Khấu Phỉ ngó Đạt Ma động một chút, gật đầu nói: "Cũng tốt, dù sao bây giờ đồ nhi ngoan đã không việc gì rồi, chúng ta cùng đi xem có thể mau chóng giúp gì được hay không".

"A di đà Phật..." Không Văn chắp tay: "Lý cư sĩ đã là khách khanh của Thiếu Lâm ta, lão tăng cũng đang có ý này".

Điêu Minh cùng Cửu Huyền cũng tò mò, do đó cùng đồng ý.

Vì vậy nhóm năm người vội vàng nhắm phía đỉnh núi chạy đi. Trên đỉnh núi, đao khí cuồng bạo bay loạn đầy trời, cỏ cây và đá tảng trong vòng vài mươi trượng bị tàn phá không còn gì. Ngay cả Tiểu Hỏa cũng chạy ra thật xa, hai mắt giương lên nhìn Nhạc Phàm trong đao ảnh, thỉnh thoảng gầm khẽ hai tiếng "grừm grừm", như muốn thức tỉnh đối phương.

"Xoẹt.. Ầm ầm..." Chớp lóe lên, bầu trời truyền đến từng đợt sấm vang rền rĩ, chấn động tâm thần. Mà ở dưới tiếng sấm chớp, một thân ảnh lẻ loi cô độc ngạo mạn trên đỉnh núi, tựa hồ muốn lật tung cả trời!

Bất kể mưa to gió lớn ở quanh, bất chấp tâm ma đang gặm nhấm linh hồn, Nhạc Phàm vẫn khép hờ hai mắt như cũ, trong miệng vẫn lẩm nhẩm: "Đơn giản? Phức tạp? Đơn giản? Phức tạp…"

Đao thế hung mãnh trở nên rối loạn không ra hình thù, một tầng gió sắc bén ngăn trở toàn bộ bên ngoài, thân ở trong đó phảng phất như ngăn cách cùng thế gian. Đao ảnh màu đỏ giống như biển máu sục sôi không ngừng, làm khuấy động không khí chung quanh.

"Ồ! Hóa ra đã có người tới trước rồi!"

Khấu Phỉ là người đầu tiên lên tới đỉnh núi, phát hiện nơi này ngoại trừ Nhạc Phàm ra, bỗng dưng còn có một người nữa. Đám người Không Văn cũng lục tục chạy tới, ánh mắt dồn hết về phía trước.

"Hắc hắc! Các ngươi rốt cục đã tới rồi?" Người nọ quay đầu, phảng phất như sớm đã biết đám người Khấu Phỉ nhất định sẽ tới.

"Thì ra là lão đầu đà!" Mọi người có chút sửng sốt, Khấu Phỉ tiến lên cầm tay đối phương nhiệt tình nói: "Ta chỉ biết ngươi lão gia hỏa này vận tốt mà, không ngờ đã mau chóng xuất quan như vậy. Ha ha..."

Không Văn, Thái Tiêu hai người tiến lên chúc mừng, Điêu Minh cùng Cửu Huyền càng mừng rỡ không thôi.

Người này chính là lão đầu đà Mạc Bắc đã bế quan mấy ngày nay, vốn lão vừa mới chạm đến cánh cửa lớn của thiên đạo, muốn tiếp tục bế quan lĩnh ngộ một khoảng thời gian, ai ngờ đột nhiên cảm thấy dị trạng, vì vậy tìm đến.

"Xoẹt ầm..."

Lại là một trận sấm vang chớp giật, chiếu sáng cả đêm tối. Lập tức khí tức xung quanh càng ngày càng cuồng loạn, Đám người Khấu Phỉ hơi bị hoảng sợ! Áp lực cực lớn khiến cho người khác không thở nổi, nếu không phải bọn họ đều là những cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ, e rằng sớm đã không chịu đựng nổi rồi.

"Chuyện gì xảy ra vậy?!" Thái Tiêu thanh âm kinh hãi hỏi: "Lão tiểu tử, cái này, tiểu huynh đệ này cuối cùng là luyện đao pháp gì vậy? Quá, quá…" Không tìm được từ mô tả cảm giác, Thái Tiêu đành phải thở dài: "Theo ta thấy, đao pháp này so với “Vấn thiên bát pháp” của ngươi còn mạnh hơn, ít nhất là về lực công kích phá hoại, lão phu thấy ngươi vẫn chưa chắc đã có thể so được với đao pháp này!"

"A di đà Phật..." Không Văn nghi hoặc nói: "Những chiêu thức này trái lại so với các loại đao pháp của Thiếu Lâm có sáu phần tương tự, tuy nhiên giống mà không giống, thật là kỳ quái!"

Khấu Phỉ hỏi sang chuyện khác: "Mạc lão đầu, ngươi đến nơi đây trước tiên, bây giờ tình huống thế nào?"

"Ta cũng vừa tới không lâu, tình huống cụ thể cũng không biết rõ lắm" Mạc Bắc sắc mặt ngưng trọng, lắc lắc đầu nói: "Ta cho rằng tốt nhất không nên quấy rầy đến hắn, nếu không hậu quả khó có thể đoán trước… Có lẽ, có thể đợi tiểu huynh đệ này sau khi phát tiết xong sẽ không có việc gì đâu".

"Nếu cứ như vậy cũng không phải biện pháp!" Thái Tiêu vẫn có chút lo lắng.

Những người nơi đây chỉ có tu vi của Khấu Phỉ là thâm sâu nhất, vì vậy mọi người đều chuyển ánh mắt hướng lên trên người lão.

"Con mẹ nó!! Lúc mấu chốt thì đẩy lão tử xuống nước, bằng hữu gì đâu…"

Áp lực chung quanh càng lúc càng lớn, Khấu Phỉ bất chấp giữa lúc chửi mắng, vội vàng quát to: "Mau! Mọi người cùng đồng thời hỗ trợ, trước tiên áp chế những dòng khí loạn nơi này! Nếu không ngọn núi này sẽ tiêu hết".

Những người còn lại nhìn nhau, đồng thời triển khai thân hình, chia nhau nhảy ra bốn phía của Nhạc Phàm, bao vây quanh hắn từ xa.

"Lên!"

Sáu người Khấu Phỉ cùng vận chuyển huyền công, sáu luồng chân khí khác nhau hình thành một trường khí thật lớn, đem những dòng khí cuồng bạo khống chế chặt lại trong phạm vi nhỏ nhất.

Bởi vì sự tham gia của sáu đại cao thủ, khí tức của núi non trong lúc đó dần dần bình phục, lập tức khôi phục như thường. Giông tố cuồng bạo dần lắng xuống, làm sạch bụi bặm trên mặt đất. Mưa gió cuồng loạn, một người cô độc múa lượn, sấm chớp ầm ầm, đất trời cùng rung chuyển.

Giết! Giết! Giết! Vạn vật trong trời đất đều có thể giết!!!

Trong điên cuồng, ở một nơi sâu thẳm trong linh hồn của Nhạc Phàm truyền đến một trận rung động, một bộ khẩu quyết do tâm phát ra… thiên địa vi không, bất chấp bất niệm, vạn vật luân hồi, bất sanh bất diệt, sâm la vạn tượng, duy tâm thị kiên……duy tâm thị kiên (Trời đất hóa không, không chấp không nhớ, vạn vật luân hồi, bất sinh bất diệt, bao quát vạn sự vật, chỉ có tâm là kiên cường… chỉ có tâm là kiên cường…)

"Đơn giản chính là phức tạp, phức tạp chính là đơn giản… Ngàn vạn đao chiêu cũng như một đao, một đao chính là ngàn vạn … Khi luyện đao pháp phức tạp thành chiêu thức đơn giản, sẽ là một điểm khởi đầu mới, sau đó chiêu thức đơn giản từ từ tích lũy trở thành chiêu thức phức tạp, lại hóa nó thành đơn giản, đó chính là chồng chất lặp đi lặp lại… tận cùng của đạo lý là đơn giản, không có giới hạn, không ngừng tuần hoàn… Ta hiểu ra rồi! Ta hiểu ra rồi! Đơn giản, thì ra đây là đơn giản… Ha ha..." Giữa lúc đó đột nhiên, Nhạc Phàm trở nên sáng sủa, thì ra là chính mình mù quáng cố chấp quá mức, nếu không cách nào nghĩ thông suốt, vì sao không làm mới lại!

Khảm, phách, chuyển, giá, đạn, trảm, tha bảy động tác lại thi triển ra, đơn giản, trầm ổn, khí thế!

Đêm tối đã qua, ánh sáng bình minh đánh thức mặt đất đang ngủ say.

Mưa gió qua đi cuối cùng đã thấy được rõ ràng, những tia nắng đầu tiên của mặt trời buổi sớm chiếu rọi đỉnh Tung Sơn. Khí tức cuồng bạo tựa hồ bởi vì sự bao dung ấm áp, chậm rãi trở nên nhu hòa.

Đám người Khấu Phỉ bỗng nhiên mở hai mắt, chỉ thấy Nhạc Phàm đã dừng lại… Không, nói chính xác hơn, hắn chỉ là đã hết điên cuồng, còn chiến đao trong tay vẫn huy động từng lượt từng lượt, lặp đi lặp lại.

Chứng kiến Nhạc Phàm cứ như vậy không ngừng lặp đi lặp lại đến cùng mấy động tác đơn giản, mọi người tràn đầy nghi hoặc, Mạc Bắc rất là hiếu kỳ hỏi: "Khấu lão đầu, tốt xấu gì ngươi cũng là đao đạo tông sư, xem xem tiểu huynh đệ này làm sao vậy? Chắc là không phải luyện công tới mức điên rồi chứ?"

"Nói bậy!" Khấu Phỉ không bực mình nói: "Ta xem ngươi mới là điên đó, đao đạo coi trọng lực mà tối giản, ta nghĩ, tiểu huynh đệ hẳn là muốn bắt đầu lại một lần nữa. Đại trí đại dũng, Lý Nhạc Phàm thật sự là tiểu tử rất được. Không việc gì rồi, rốt cục không việc gì rồi! Hắc hắc..."

Đối với hiểu biết về đao đạo cơ hồ không ai có thể hơn được Khấu Phỉ, nếu hắn đã nói không việc gì, tự nhiên cũng không ai nói gì nữa.

Sau khi quan sát một lúc, mọi người cảm thấy không hứng thú cho nên đều rời đi, ngay cả Tiểu Hỏa cũng chạy đi. Mây trắng trôi lững lờ, một thoáng thời gian đã trôi qua…

Ở trong khoảng thời gian này, trong chốn giang hồ truyền ra không ít tin tức. Mà trong đó lại có một tin tức chấn động nhất, cơ hồ làm cả giang hồ có chút bị động dung.

Trong khu vực Hà Nam, Cổ Phong trấn và Ô Lâm trấn gần biên giới phía Nam trong vòng một ngày đã biến thành vùng đất chết, mấy ngàn dân chúng, thương hộ, nhân sĩ giang hồ toàn bộ chết hết! Cho tới bây giờ, không ai biết sự tình cùng nguyên nhân đã diễn ra.

Trong thời loạn người chết là chuyện bình thường, nhưng trong vòng có một ngày mà phát sinh đại sự như vậy lại không hề có nửa điểm tin tức truyền ra, chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Dù sao việc này cho thấy sự khác lạ, cũng không biết bắt đầu truy xét từ đâu, do vậy người trong giang hồ mỗi lần nói tới việc này, đều có chút hơi biến sắc!

Bên ngoài Đạt Ma động, xa lánh hồng trần, vẫn yên lặng như trước.

Khấu Phỉ một mặt chỉ đạo Tiểu Minh Hữu tu luyện, tới cuối cùng vẫn là điệp khúc không nghỉ: "Hắc... Lý tiểu tử này đến tột cùng không phải là người! Thời gian ở trên đó đã bốn ngày rồi, thế mà cũng không ngừng xuống đây nghỉ ngơi một chút, thân thể có là sắt thép cũng chịu không được! Điên rồi điên rồi, ta thấy tiểu tử này thực sự là điên rồi!"

Một bên, Mạc Bắc cười quái dị hai tiếng nói: "Người ta gọi đó là cố chấp, ngươi mới giống người điên đấy, hắc hắc… Bất quá, , xem ra cái danh hiệu 'Đao Si' này của người hẳn là nên thay đổi rồi, lão đầu nhi ta cảm thấy Nhạc Phàm tiểu huynh đệ so với ngươi thích hợp hơn! Ha ha..."

"Ngươi đi đi!"

"Ha ha..."

Chứng kiến Khấu Phỉ lắp bắp, mọi người vui cười không thôi, phảng phất sự việc đó rất thú vị, không khí càng thêm hòa hợp.

"A di đà Phật..." Trên trời đột nhiên truyền đến một tiếng Phật hiệu, Không Văn thân thể run lên, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp.

Vào lúc mọi người ở đây cảm thấy khó hiểu, một hòa thượng thiếu niên tuấn tú từ trên trời hạ xuống. Một thân áo bào cà sa trắng, phiêu dật tự nhiên, mi tâm có một điểm Phật ấn, đỉnh đầu có tám dấu châm nhang, Phật lúc trẻ chắc cũng chỉ đến thế.

"A di đà Phật..." Không Văn chắp tay thi lễ: "Cung nghênh Thanh Thiên tiểu sư thúc! Ngươi rốt cục đã quay về rồi…"

"Không Văn đa lễ rồi…" Thanh Thiên cũng thi lễ lại, nâng tay nói: "Phật tông chấn hưng, rất nhiều việc trọng yếu cần phải có người trông coi, cho nên sư phụ để ta lưu lại… Không biết Lý tiên sinh hiện tại ở nơi nào? Ta có chuyện quan trọng muốn cùng hắn thương lượng".

"Cái này…" Không Văn sắc mặt có chút khó khăn, lập tức giải thích: "Lý cư sĩ tựa hồ có giác ngộ bất ngờ, giờ phút này đang ở đỉnh núi tu luyện, đã giằng co bốn ngày ba đêm, bây giờ vẫn không dừng lại…" Kỳ thật Không Văn cũng rất lo lắng cho Lý Nhạc Phàm, nếu cứ như vậy rất dễ rơi vào tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng Khấu Phỉ ngăn cản, cho nên cũng chỉ có thể mặc cho hắn phát triển.

"Thì ra là như thế!" Thanh Thiên mỉm cười nói: "Không Văn không cần phải khó chịu, nếu đã là duyên thì nên tùy duyên, chúng ta không nên quấy rầy…"

"Xoẹt ầm..."

Lời nói của Thanh Thiên còn chưa dứt, đột nhiên giữa lúc đó gió mây biến đổi, bầu trời mới vừa rồi vẫn còn quang đãng sáng sủa, nhất thời trở nên một khoảnh đen tối, sấm sét phụ họa!

Giữa lúc ấy thật ngạc nhiên, đỉnh ngọn Tung Sơn hiện lên một quầng sáng màu trắng, bao quanh làm chói mắt!

Dưới chân núi mọi người nhìn theo lên, chỉ thấy trên đỉnh ngọn núi, một thanh huyết sắc chiến đao vô cùng lớn đứng giữa thiên địa, một loại sức hủy diệt hết thảy khủng khiếp trong chiến đao từng chút một ẩn chứa… ẩn chứa… thân đao từ từ trương to, từ từ trương to lên…

Không hề có hoài nghi về lực lượng trong đao, cái loại lực lượng áp bức làm cho người ta chấn động, phảng phất làm cho linh hồn run rẩy!

Tựa hồ lực lượng đã đạt tới cực hạn, khí thế mênh mông lập tức thu vào trong chiến đao… chiến đao thu nhỏ lại từng tấc một… lực lượng theo đó cũng thu vào… mỗi lần co rụt lại nhỏ đi một chút, áp lực chung quanh liền giảm từng chút một… cuối cùng biến mất!

Đỉnh Tung Sơn, phảng phất tiếp giáp với trời. Một người giương đao mà đứng, khí thế vô cùng khổng lồ tựa như muốn làm cho thần ma phải lánh xa!

"Thịch thịch... Thịch thịch..."

Chiến đao trong tay đó giống như mạch đập của tính mạng, khắc thật sâu ở trong não mọi người. Quỹ tích huyền diệu, hợp lại tự nhiên, chiến đao chậm rãi chém xuống, không có phát ra nửa điểm tiếng động, tuy nhiên, ai cũng đều biết trong đó lại ẩn chứa lực lượng lớn khủng khiếp! Lực lượng đủ để hủy diệt tất cả!

"Ầm..."

Đao như tia chớp, thế như phá trời! Một tiếng nổ lớn, đất trời lung lay! Vách đá đối diện bị bửa tan dữ dội, đá tảng bay tung tóe rơi khắp mặt đất! Một nửa ngọn núi cứ như vậy biến mất trong bụi mù.

Sấm sét điên cuồng giáng xuống, mưa to như trút, không biết là sự tức giận của ông trời, hay sự phát tiết của đau thương và giận dữ!

Mọi người đã quên hết tất cả xung quanh, chỉ ghi nhớ cảnh bức tranh đó vừa rồi, bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không quên.

Một đao kinh thiên phong vân biến, có ai dám đối địch cùng!

Bên trong Hoàng thành tại kinh đô, một lão già thân vận áo bào đỏ, tóc đỏ râu đỏ đang đứng trên bụi tử kinh, sắc mặt trầm tĩnh không khỏi rung động. Mới vừa rồi thiên địa dị tượng kinh động khắp nơi, lão tự nhiên cũng cảm ứng được.

"Người này sẽ là ai? Rõ ràng chỉ mới vừa bước vào cảnh giới thiên đạo, thế mà có thể phát ra khí thế như vậy, dẫn động thiên địa dị biến… Phương hướng đó là ở vùng phụ cận Lạc Dương, người này chắc là sẽ tới tham gia 'Giang hồ đệ nhất đại hội'! Xem ra lão phu phải tự mình đi một chuyến, nếu có thể lôi kéo người này về bên phía mình, nói không chừng sau này có thể có tác dụng lớn…" Lão già thì thầm một lượt, sau đó thân thể hóa thành phi ảnh biến mất trên ngọn tử kinh!

Đó là một sơn cốc thần bí, tử khí nặng nề, cỏ cây không sống nổi, chỉ có vô số kiếm gãy cắm đầy nơi đây, mà chính giữa sơn cốc lại có một thanh cự kiếm cao tới hơn mười trượng đứng sừng sững, cổ kính, khí thế hung hãn, cứng rắn, cô độc, giống như quân vương trong các loại kiếm, đang xem xét thần dân của mình.

Gió ảnh xẹt qua, hai gã trung niên nam tử xuất hiện trong cốc, nhẹ nhàng hạ xuống chuôi hai thanh kiếm lớn.

"Đại ca, vừa rồi khí thế đó thật ngạc nhiên không hề kém kiếm thế của 'Táng Kiếm Cốc' chúng ta, không ngờ trên giang hồ còn có nhân vật cường hãn như vậy, nếu có thể cùng hắn đánh một trận, vậy thật sự là một việc sướng khoái nhất trong đời. Ha ha..."

"Có thể cùng người như vậy giao thủ đích xác là ý nghĩ thú vị, đáng tiếc chúng ta còn phải chuẩn bị việc của 'Ẩn Lâm đại hội', nếu không trái lại có thể sẽ tới gặp hắn… Bất quá, lão nhị yên tâm đi, nhân vật giang hồ như vậy không ẩn mình được đâu, sau này chúng ta chắc chắn sẽ có cơ hội chạm mặt".

"Được được được! Ha ha..."

Trời đất xanh mênh mông, núi non mờ ảo, tựa như tiên cảnh, một tòa lầu ngọc bích đứng chót vót nơi đỉnh một ngọn núi.

Trên phần đỉnh tòa lầu, một lão già chắp tay ngửa mặt lên trời, hơn nữa đứng đã lâu, bào tím tóc bạc, râu dài phất phơ, sắc mặt hồng hào, thật là một vẻ tiên phong đạo cốt.

Mấy bóng người chợt hiện lên, ba lão già trang phục tương tự xuất hiện trước sau tại trên đỉnh lầu.

"Chưởng môn sư huynh, vừa rồi thiên địa dị tượng không hiểu thế nào?"

Lão già lạnh lùng nói: "Đó là hiện tượng khác thường khi giang hồ võ tu giả bước vào thiên đạo".

"Cái gì!" Mọi người đều cảm kinh ngạc, lúc này hỏi: "Cho dù giang hồ võ tu bước vào thiên đạo, cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng lạ như thế, tại sao vừa rồi…"

"Vi huynh cũng không rõ lắm!" Lão già lắc đầu, chính sắc nói: "Đối chúng ta mà nói, những người trong giang hồ này không được tính là gì cả, cho dù là bước vào thiên đạo cũng chỉ mạnh yếu cỡ như những đệ tử bình thường của chúng ta mà thôi, nhưng người này lại bất ngờ có thể dẫn động thế lực của trời đất, tương lai nhất định bất phàm… Các ngươi hãy truyền tin cho Ngạo Hàn, để hắn chú ý tới tình thế giang hồ, phải tìm được người này… Bạn thân của Ngạo Hàn là người trong giang hồ, việc này để cho hắn đi làm đi".

"Xin tuân theo pháp chỉ của sư huynh!"

Trên lầu cao của "Thiên môn", Hàn Băng đứng bật dậy, hiện tượng lạ của trời đất tự nhiên cũng khiến cho nàng chú ý đến.

Lúc này, Tiết Ngưng Yên tiến lên hỏi: "Sư phụ, dị tượng vừa rồi chẳng phải là có người đạt được thiên đạo sao? Nhưng tại sao lại có khí thế cường đại như thế? Bất ngờ ngay cả thế lực của trời đất cũng bị dẫn động! Trên giang hồ sao lại có thể có người lợi hại như vậy?"

Trầm mặc trong chốc lát, Hàn Băng chính sắc nói: "Ngưng Yên, người này mặc dù chỉ vừa mới bước vào thiên đạo, nhưng thành tựu sau này khẳng định sẽ bất phàm, ngươi tự mình xuống núi một chuyến tìm người này, tận lực kết giao tốt với hắn, nói không chừng sau này có thể trợ giúp chúng ta".

"Dạ, sư phụ." Tiết Ngưng Yên chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của sư phụ, vì vậy đáp lời rồi đi.

Thiên hạ khắp nơi mơ hồ rục rịch, trong khoảng thời gian ngắn, hiện lên điềm báo trước giông tố! Mà Lạc Dương đúng là ngọn nguồn của cơn giông tố này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.