Sát ý cuốn tới, gà chó không yên, nô bộc hạ nhân đều trốn trở về phòng của mình, không dám ló đầu ra. Những tên binh lính phổ thông không dâng lên nổi chút phản kháng. Chỉ có những binh lính trải qua trăm trận chiến mới miễn cưỡng có thể chống cự lại áp lực này.
Các đại cao thủ ẩn nặc trong doanh trại quân đội cũng bị kinh động, nhao nhao hướng nội viện dũng mãnh lao tới.
"Oành!"
Trong phòng khách truyền đến một tiếng vỡ vang, chỉ nghe Lạc Khuê tức giận quát lớn:
- Đáng giận! Thật sự là đáng giận! Rốt cuộc là ai dám tới nơi của lão phu giương oai!
Lạc Khuê cả đời này trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn? Là đại tướng chưởng khống một phương, lòng dạ thăng trầm. Song bị người ta đánh tới của, hẳn cũng khó lòng kìm được cơn giận dữ!
- Người đâu! Đi ra hết cho ta, tất cả đều chết ở đâu hết rồi!
Lạc Khuê ra khỏi đại sảnh, nhìn thấy đại viện trống vắng, gầm thét lên.
Trong nháy mắt đã có mấy đạo nhân ảnh xuất hiện ở trước mặt Lạc Khuê. Bất quá người nào cũng tái nhợt mặt mày, trán đầy mồ hôi, xem bộ dáng là đúng là chịu áp lực không nhỏ.
- Đại nhân, nơi này rất nguy hiểm, ngài hay là tránh đi một chút!
- Không sai đại nhân, người tới cường thế quá mức, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, ta thấy ngài vẫn nên lánh đi, chờ đại quân chạy tới, nhất định có thể đem người này bắt lấy chờ đại nhân xử lý.
- Lão phu chính là Tổng đốc của Lưỡng Quảng, tay cầm quyền to, nguy hiểm gì chưa từng thấy qua? Huống chi, nơi này là nhà của lão phu, các ngươi lại muốn lão phu tránh như thế nào? Tránh nơi nào? Hôm nay lão phu cũng muốn nhìn xem, là ai dám ở trên địa bàn của lão phu càn rỡ!
Tuy thừa thụ áp lực cực lớn, nhưng Lạc Khuê vẫn ưỡn ngực thẳng lưng. Thân là Tổng đốc Lưỡng Quảng, hắn không thể không để ý tới tôn nghiêm của mình.
- Lão gia... Lão gia, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
- Công công! (công trong ngoại công -DG)
- Gia gia!
Dưới sự bao phủ của sát ý, bên trong phủ ai ai cũng đều kinh hãi!
Lão nhân, nữ tử, hài nhi, toàn bộ tộc nhân đều nghiêng ngả chạy tới.
Không thể không nói Lạc thị nhất tộc quả nhiên là gia đại nghiệp đại, không tính những chi bên ngoài, riêng dòng chính cũng đã có gần trăm tộc nhân. Những người này ai cũng tái nhợt mặt mày, thần sắc sợ hãi, mỗi người một câu. Trong khoảng thời gian ngắn, đại viện yên lặng bắt đầu sôi trào lên.
- Đủ rồi! Tất cả im miệng cho ta!
Giận mắng một tiếng, mọi người nhất thời an tĩnh lại, ánh mắt sợ hãi nhìn Lạc Khuê.
- Các ngươi xem lại mình đi, còn ra cái thể thống gì nữa? Hô to gọi nhỏ, không có chút dáng vẻ danh môn! Hiện tại tất cả trở về phòng cho ta, trong vòng ba ngày không được ra khỏi cửa nửa bước, nếu có người bịa đặt sinh sự, xử trí theo gia pháp!
- Dạ.
Mọi người không dám phản đối, ôm theo tâm lý thấp thỏm rồi đi.
Hậu viện, trong sương phòng, sắc mặt Lạc Dung trầm tĩnh, nàng tựa hồ đã sớm đoán ra ngày này sẽ phát sinh.
- Nên tới vẫn phải tới, có thể qua được cửa ải này không, phải xem vận mệnh của hắn rồi.
Trong mắt Lạc Dung có chút phức tạp. Bởi vì cái gọi là mẹ nuông chiều thì con hư, nói cho cùng, Thái Ân Khắc kiêu căng hống hách như thế này, cũng là một phần tránh nhiệm của nàng.
Đáng tiếc là không có thuốc hối hận, điều duy nhất Lạc Dung có thể làm là dùng hết sức bảo hộ nhi tử và người nhà của mình.
Rời phòng, Lạc Dung nhằm hướng hòn nom bộ sau lưng đi tới.
"Ông!"
Hòn nom bộ chậm rãi dời sang một bên, để lộ ra một bậc thang thông xuống đất.
Có chút do dự, Lạc Dung vẫn là đi xuống.
Trong hầm băng gió thổi không lọt, trên vách tường được gắn những viên Dạ Minh châu, ánh sáng chiếu rọi từ nó làm cho người ta có cảm giác huyền diệu.
Giữa hầm băng có một quan tài bằng băng, trong suốt như thủy tinh. Bên trong có một nam tử áo đen đang nằm. Người này chòm râu thật dài, nửa đầu tóc trắng, nửa đầu tóc đen, nhìn không ra tuổi thọ chân chính.
Xung quanh nam tử có một đạo hắc khí lành lạnh không ngừng lưu chuyển, quỷ dị vô cùng!
- Sư phụ thật xin lỗi, lần này Dung nhi thất tín! Nhưng bất kể là đúng hay sai, vì bảo trụ tính mạng của Khắc nhi, đệ tử nhất định phải thử một lần...
Lạc Dung lẩm bẩm tự nói, tiếp theo lấy ra một khối lệnh bài bằng ngọc bích từ trong lòng ngực, đặt ở một chỗ lõm trên quan tài.
"Xuy..."
Rung rung, nắm quan tài chậm rãi mở ra, ngay sau đó Dạ Minh châu ở xung quanh phát ra ánh sáng chói lòa!
Ánh sáng phản xạ qua lại trên mặt băng trơn nhẵn, cuối cùng tụ tập tới quan tài bằng băng, rơi thẳng xuống mi tâm của nam tử.
Một màn kỳ diệu phát sinh.
Khối băng xung quanh nam tử dần dần hòa tan, hắc khí lưu chuyển trong nháy mắt chui vào qua thất khiếu của hắn.
"Thùng thùng... Thùng thùng..."
Trong chốc lát, một trận tim đập đột nhiên truyền tới từ trong quan tài...
Người này lại vẫn còn sống!!!
- Ngươi là người phương nào?
Một thanh âm lạnh như băng truyền vào lỗ tai, Lạc Dung nhất thời cảm giác mình như đang ở trong Cửu U thâm uyên! Lạnh đến nỗi cả tim cũng muốn ngừng đập!
Dù đã có chuẩn bị, nhưng tâm thần Lạc Dung vẫn bị nhảy dựng lên!
Nàng lấy lại bình tĩnh, cung kính nói:
- Vãn bối tên là Lạc Dung, chính là người phụng lệnh của gia sư trông coi quan tài của tiền bối.
- Quan tài...
Thanh âm trong hòm băng dừng một chút, thoáng dịu đi nói:
- Huyền Cơ tử là gì của ngươi? Ta bị đóng băng bao lâu rồi?
- Hồi tiền bối, Huyền Cơ lão nhân chính là sư phụ của vãn bối. Tiền bối ở chỗ này đã hơn ba mươi năm.
Lạc Dung thấy người trong quan tài không có dị trạng gì, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đừng nghĩ người này ôn hòa như thế, tại nhiều năm trước, Lạc Dung đã tận mắt thấy người này điên cuồng như thế nào. Hiện tại, ký ức hãy còn mới mẻ như hôm qua.
- Hơn ba mươi năm sao? Không nghĩ tới đã lâu như vậy, năm đó ta nhập ma, thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục, nếu không phải Huyền Cơ tử đem ta đóng băng, gội rửa ma tính, chỉ sợ hiện tại ta đã thành cuồng ma mất đi lý trí rồi.
Thanh âm trong hòm băng có phần cảm khái:
- Ta từ khi sinh ra, trừ bỏ thê tử, chưa bao giờ thiếu nợ qua bất cứ ân tình nào. Ta năm đó đã từng hứa hẹn, một khi xuất quan sẽ vì Thiên Cơ môn làm một chuyện, bất kể chuyện gì...
- Tiền bối...
Lạc Dung mừng như điên, vội vàng mở miệng:
- Tiền bối, gia tộc của vãn bối hiện tại gặp phải đại địch tìm tới cửa, kính xin tiền bối nể mặt sư môn ra tay cứu giúp!
"..."
Trong quan tài trầm mặc một hồi, Lạc Dung tuy sốt ruột nhưng không dám hối thúc.
- Thôi, được rồi, ngươi đã trông coi nơi này nhiều năm, ta liền vì ngươi ra tay một lần.
- Tạ ơn đại ân đại đức của tiền bối...
Lúc này, trước cửa phủ tổng đốc máu đã chảy thành sông.
Thi thể khắp nơi, binh khí tàn phá nặng nề, khung cảnh như thể là chiến trường vậy!
Hơn một trăm người cứ như vậy đã chết, trước cửa chỉ còn lại một bóng người cô độc cao ngất.
Bóng người kia toàn thân là máu, dưới chân là máu, ngay cả hai con mắt cũng tràn ngập huyết quang!
Người qua đường đã sớm bị một màn này chấn động, cảm giác như đang ở mười tám tầng địa ngục vậy, trừ bỏ sợ hãi ra cũng chỉ có sợ hãi!
- Ma quỷ... Người kia là ma quỷ...
- Không! Không nên...
- Cứu mạng... Cứu mạng!
Hôn mê chính là hạnh phúc, chí ít bọn họ không cần nhìn thấy cảnh tượng này, những người còn tỉnh táo thì đều co lại thành một đoàn, ngay cả nhắm mắt lại cũng không thể quên được cảnh vừa phát sinh. Không khí tràn ngập mùi máu, không ngừng kích thích thần kinh của bọn hắn cho tan vỡ.
Đây, đây là nhóm thứ ba ngăn trở mình.
Nhạc Phàm hờ hững nhìn về phía đại môn màu son. Từ lúc đầu tới giờ hắn cũng chưa nói qua một chữ.
Ngay cả môi cũng không nhúc nhích. Biểu tình lạnh lùng, tâm cảnh không thấy hết thảy này, đủ khiến cho sinh mệnh khô héo, khiến cho trời đất động dung!
Đúng vậy, giết chóc cần gì phải giải thích, đúng sai chỉ ở trong lòng, trực tiếp báo thù, trực tiếp báo oán!
Đạp trên biển máu, vượt qua thi thể, Nhạc Phàm bước từng bước về phía trước, trong phủ tổng đốc lục lục dăm ba người đi ra ngăn cản, nhưng không ai có thể làm chậm nửa bước của hắn.
Hắn muốn giết người, hắn là ma quỷ!
- Người này, sát tâm thật kiên quyết!
Ngưng nhi ẩn vào chỗ tối, lặng lẽ chú ý tràng giết chóc xa xa, trong lòng không có quá nhiều cảm xúc. Trong lòng nàng, sinh và tử chẳng qua là vòng luân hồi lặp lại vô tận thôi. Chẳng qua khi nàng tiếp xúc với ý niệm của Lý Nhạc Phàm, trên mặt mới có chút động dung.
- Ngưng nhi cô nương, ta biết nàng nhất định sẽ tới...
Một thanh âm hùng hậu truyền tới, đúng là Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong.
Ngưng nhi thản nhiên liếc hai người một cái, chỉ khẽ gật đầu.
Nhìn về phía trước, Quách Tường Phong cau mày nói:
- Người này rốt cuộc là ai? Có thể lấy sát niệm dẫn động khí thế thiên địa! Vì sao trước kia ta chưa từng có nghe người ta nhắc qua...
Quan Trọng Nghĩa gật gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Ý cảnh cường đại như thế, cũng không biết thực lực của hắn như thế nào. Nếu có thể cùng hắn giao thủ, nói không chừng có thể làm cho ta đột phá bình cảnh hiện tại.
- Hắn rất mạnh!
Ngưng nhi đột nhiên mở miệng, hai người Quan Trọng Nghĩa cũng là ngẩn ra.
Quách Tường Phong liền hỏi:
- Thật sao? Chẳng lẽ Ngưng nhi cô nương biết người này?
- Ta không biết hắn... Bất quá ta lại nghe nói qua về hắn.
Ngưng nhi nói thẳng:
- Hắn gọi là Lý Nhạc Phàm, là người đánh trọng thương hai tu sĩ của Phiêu Miểu phong và Thánh vực ở đại hội võ lâm mười năm trước.
- Cái gì!? Dĩ nhiên là hắn!
Quách Tường Phong không khỏi nhìn Quan Trọng Nghĩa một chút, đối phương cũng là trầm mặc không nói.