Trong đại viện Tư Mã phủ, hàng trăm người tụ tập, ánh mắt tất cả đều dán lên người Khấu Phỉ chứ chẳng kẻ nào chú ý tới Nhạc Phàm. Dù sao cũng là một trong mười đại cao thủ của bạch đạo, là trụ cột của chính đạo, bất luận là dưới tình huống nào cũng đều khiến người ta kính ngưỡng. Ba người Vệ Bình tuy tuổi tác xấp xỉ với Khấu Phỉ, nhưng bọn hắn cũng không dám so sánh.
Khấu Phỉ cau mày hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ti Mã Như đang định trả lời thì lại thấy Nhạc Phàm bên cạnh bước ra.
Lúc này, trong mắt Nhạc Phàm chỉ có Vạn Nhã Nhi, ngay cả đám Vương Sung hắn cũng không chú ý tới, càng đừng nói đến những người khác.
Kịch, kịch....
Trong đại viện vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Nhạc Phàm vang lên, lúc này mọi người mới dời sự chú ý lên người Nhạc Phàm.
"Hắn muốn làm gì?"
Đám Cái Bang thấy Nhạc Phàm đi về phía mình thì nghi hoặc trong lòng, nhưng bởi vì hắn đi cùng với Khấu Phỉ nên không người nào dám tiến lên ngăn cản.
Nhan Nguyệt Thi thấy Nhạc Phàm đi tới, kinh ngạc nói:
- Ngươi chính là Lý Nhạc Phàm sao?
- Cái gì? Hắn ta là Lý Nhạc Phàm á?
- Không thể nào!
- Không phải Lý Nhạc Phàm bị bạc trắng cả mái tóc à? Sao đây lại...
Mọi người xung quanh xôn xao kinh ngạc, quay sang bàn luận với nhau. Thần tình đám người Vệ Bình cũng là đầy ngạc nhiên sửng sốt.
Nếu không phải cảm giác được biến hóa của Vạn Nhã Nhi trong lòng mình thì Nhan Nguyệt Thi gần như không thể tin được, gã nam tử tóc đen vẻ mặt kiên nghị trước mặt mình đây chính là Lý Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm đến bên Vạn Nhã Nhi, bốn năm qua đây là lần đầu tiên hắn thực sự cảm giác được sự tồn tại của nàng. Chỉ là giờ này khắc này, không người nào cảm thấy vui vẻ.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Vạn Nhã Nhi, giữa trán còn có một tia hắc khí ẩn hiện, Nhạc Phàm biết muội muội đã trúng độc rồi. Cầm tay bắt mạch, hắn lại phát hiện sinh mệnh lực của Vạn Nhã Nhi đang hao mòn cực nhanh. Nhạc Phàm kinh hãi, hắn vội đưa vào một đạo nguyên khí tinh thuần để tu bổ thân thể nàng.
Thoáng chốc qua đi ...
- Tiểu Nhã đã trúng loại độc gì?
Giọng của Nhạc Phàm băng giá, vẻ mặt lạnh lẽo, ai nấy đều nhìn ra sự tức giận của hắn.
Nhạc Phàm lặng đi, thân thể khẽ run lên, bầu không khí trầm mặc lại được phủ thêm lên căm phẫn trong tâm hắn. Hiện tại, hắn đã sắp điên lên rồi, người thân duy nhất của mình trúng độc, hơn nữa còn là Thiên Ki chi độc - loại độc không có thuốc giải.
Đáng chết, cái đám khốn khiếp kia đều đáng chết. Các ngươi muốn giết ta, không dễ đâu.
"Sát... sát khí thật nặng!"
Đám người Phó Soái chỉ cảm thấy một luồng sát khí nồng đậm từ trong cơ thể Nhạc Phàm dần dần tỏa ra, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ đại viện.
- Là ai?
Nhạc Phàm gần như mất đi lý trí, hai mắt đỏ ngầu như sắp rỉ máu.
Đây là lần thứ ba Nhạc Phàm đỏ ngầu mắt, đám người Phó Soái nhìn thấy mà không khỏi kinh hãi.
"Huyết hóa!"
Một vài người hiểu biết nhịn không được thét lên một tiếng kinh hãi.
Hơn hai trăm năm trước, trên giang hồ từng xuất hiện một gã siêu cấp cao thủ, chính là Thượng Vô Tà tông sư đời thứ nhất của Tà môn, sau lại xưng là "Tà Thần". Hắn chính là dựa vào công pháp "Huyết hóa" mà quét ngang giang hồ, thế lực to lớn, toàn bộ giang hồ gần như đều khốn khổ chịu đựng dưới uy thế của hắn. Nhưng cực thịnh tất suy, bởi vì Tà Thần hai tay dính đầy máu tanh, đã dẫn tới việc có vài cao nhân ẩn thế cùng liên thủ lại tiêu diệt hắn..... Sau này, công pháp "Huyết hóa" bị người đời coi là tuyệt mệnh kỳ thuật cũng thất truyền.
Mà "huyết nhãn" chính là dấu hiệu tiền kỳ của "Huyết hóa", nhưng hiện tại lại xảy ra trên người một gã mới khoảng hai mươi tuổi, điều này cũng khó trách sao mọi người lại chấn kinh.
Mọi người đều bị sát khí chấn nhiếp, nhìn vào "huyết nhãn" đó của Nhạc Phàm chỉ cảm thấy một luồng hận ý vô tận ập tới, mỗi người không khỏi ứa mồ hôi lạnh hơi lùi lại một bước.
....
Những người ở đây, ai có thể hiểu rõ cảm nhận trong lòng hắn? Là phẫn nộ, là hối hận, là thống khổ, là sát ý ...? Hắn bỏ qua mọi lý do để khóc mà lựa chọn kiên cường đối mặt, bởi vì nàng là mục đích sống duy nhất của hắn. Hắn hận, bởi vì hắn không muốn lại mất đi cho nên dù có trăm ngàn gian khó cũng không ngại, kiên quyết chọn cách giết chóc.
Nhan Nguyệt Thi nhìn Nhạc Phàm, cảm thụ cực kỳ sâu sắc. Cái mà nàng trông thấy trong mắt Nhạc Phàm không phải là máu lạnh và vô tình, giết chóc máu tanh. Mà là một loại tình cảnh vĩ đại, sự yêu thương vô vàn tựa như bao hàm cả sinh mệnh.
Nhan Nguyệt Thi biết rõ suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàm, ngón tay chỉ về phía trước, bi thương nói:
- Là lão phu nhân kia của Tạ gia bảo ... Tiểu muội là vì cứu ta mới xảy ra cơ sự thế này, ta ... Ta xin lỗi!
Nói xong nàng liền bụm mặt, nước mắt tuôn rơi lã chã.
....
Nhạc Phàm vẫn chưa quay đầu lại, hắn nhìn Vạn Nhã Nhi đang hôn mê, khẽ vuốt tóc nàng, dịu dàng nói:
- Tiểu Nhã, thuở nhỏ đại ca từng đáp ứng với muội rằng sẽ luôn ở bên cạnh muội, cả đời này sẽ chăm lo bảo vệ cho muội .... Nhưng hiện tại ta lại không thực hiện được lời hứa của ta ....Thậm chí bốn năm nay ... Muội có một thân một mình thực khổ cực quá.... Đại ca xin lỗi muội, cũng xin lỗi Vạn gia gia ... Muội hãy nghỉ ngơi cho khỏe, đợi khi tỉnh lại tất cả sẽ tốt đẹp, sẽ tốt thôi ...
Những lời dịu dàng ấm áp như vậy, ai có thể tưởng tượng người này chính là Bạch Phát Đao Cuồng chứ?
Trong nháy mắt Nhạc Phàm xoay người lại, sát khí ngợp trời lần nữa tràn ngập toàn bộ đại viện. Từng trải giết chóc bốn năm, lại thêm tinh thần lực cường đại của bản thân, khiến cho mọi người bị áp bức đến nỗi sắp không thở nổi.
Đám người Tạ gia trực tiếp đối mặt với nộ ý của Nhạc Phàm, không ít người đã hộc máu ngã xuống ...
Bọn họ phảng phất như đã thấy được bản thân đang giãy giụa trong địa ngục, như đã ngửi thấy được hơi thở tanh máu của tử vong. Linh hồn của bọn họ phảng phất như đều đang run rẩy. Ngay cả đám cao thủ như Vệ Bình cũng phải vất vả chống đỡ, còn những người định lực hơi yếu dưới khí thế áp bức cường đại đó liền lăn ra té xỉu, nếu không có cơ duyên thì e là tu vi sau này sẽ không có khả năng đột phá.
"Sát khí thật khủng bố. Hắn còn biết công pháp "Huyết hóa" trong truyền thuyết nữa. Lẽ nào đây mới là thực lực chân chính của hắn?"
Sự kinh ngạc của Khấu Phỉ không thua gì người khác. Lão đã ở cùng Nhạc Phàm một khoảng thời gian, tự cho là đã có hiểu biết tương đối về hắn, nhưng bây giờ lão mới nhận ra vốn mình chưa từng nhìn thấu nông sâu của Nhạc Phàm.
- Cứu ... cứu ta ....
Thấy Nhạc Phàm mang theo sát ý hừng hực nhìn về phía mình, Kiều Thị đột nhiên cảm thấy như trời sụp, sợ hãi vô tận dâng lên trong lòng. Cuối cùng ả không cách nào chịu nổi, bỏ mặc đám gia nhân rồi một mình xông ra ngoài cửa.
Thấy có người muốn chạy trốn, Nhạc Phàm rút mộc côn bên hông ra, lăng không chém một nhát về phía Kiều Thị.
Xoạt!
Cương khí phóng thẳng ra.
Hôm nay Nhạc Phàm đã đạt đến cảnh giới thu phát như thường đối với khống chế nguyên khí. Một đạo tử quang lóe lên, trước mặt Kiều Thị đột nhiên nổ tung, tức thì ả bị đánh bay trở lại. Trên mặt đất chỉ còn lưu lại một vết tích kinh khủng.
- Dừng tay!
Một tiếng nổ vang làm mọi người giật mình sực tỉnh. Vệ Bình vội vàng kêu to lên, lúc này đệ tử Cái Bang mới có phản ứng, lập "Đả Cẩu trận" bao vây lấy Nhạc Phàm.
Vệ Bình tuy không biết Lý Nhạc Phàm vì sao lại đi cùng Khấu Phỉ, nhưng hắn vẫn coi Nhạc Phàm như hung thủ, thế là hắn xoay người lại nói:
- Khấu đại hiệp, hôm nay Cái Bang ta ở đây chính là vì chuyện đại trưởng lão bị sát hại, mong Khấu đại hiệp....
Vệ Bình còn chưa nói xong, Khấu Phỉ đã xua tay ngắt lời nói:
- Ngươi làm việc của ngươi, ta chẳng quản làm gì, đến lúc đó các ngươi cũng đừng tới phiền ta.
Vệ Bình nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng khom người thi lễ với Khấu Phỉ. Hắn chính là sợ loại cao thủ như Khấu Phỉ ra mặt, nếu vậy thì hôm nay hắn trắng tay rồi. Có nhiều người giang hồ như vậy tại đây, hôm nay nếu như bắt được Lý Nhạc Phàm, vậy địa vị của Cái Bang trên giang hồ sẽ được đề cao không ít, sau này khí thế trong cuộc tranh giành "võ tàng" sẽ càng tăng thêm một bậc.
Nhìn thấy lợi ích to lớn trước mắt, mọi người thường quên hết sợ hãi bản năng. Vệ Bình mơ mộng trong lòng, lại không có phát hiện ánh mắt liếc xéo giễu cợt của Khấu Phỉ.
"Người của Cái Bang càng lúc càng ỷ thế, không ngờ dám tới phủ Ti Mã làm loạn, lão phu chính là nhìn ngươi thấy chướng mắt, cho đáng đời?"
Khấu Phỉ tuy không rõ ràng bản lĩnh của Nhạc Phàm, nhưng lão có thể khẳng định tuyệt không kém bản thân. Xem ra lần này Cái Bang là đụng vào ổ kiến lửa rồi.
Ti Mã Như bên cạnh thấy Khấu Phỉ nói như thế thì biết là trong lòng lão tự có tính toán, cho nên cũng không hỏi nhiều mà chỉ lẳng lặng quan sát thế cục phát triển. Không biết hắn lôi từ chỗ nào ra một quyển sách, nâng bút chi chép ....
Vệ Bình chấn chỉnh tinh thần, quát lớn nói:
- Ngươi đúng là Lý Nhạc Phàm à?
"......"
Nhạc Phàm lặng im, vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào đám người Tạ gia. Trong lòng hắn sớm đã có quyết định.
- Tiểu tử kia, đại ca ta đang hỏi ngươi đó!
Trầm Thiên Khôi vừa rồi bị Nhạc Phàm hù dọa, hắn cảm thấy tức giận liền hét lớn một tiếng định xông lên, nhưng lại bị Tương Húc cản lại:
- Hiện tại không phải lúc cậy mạnh!
Trầm Thiên Khôi không có cách nào, chỉ đành căm trừng mắt nhìn Nhạc Phàm.
Vệ Bình thầm mắng bản thân không ngờ lại hỏi chuyện ngu ngốc như vậy, lập tức lại lên tiếng:
- Lý Nhạc Phàm, ta chính là Vệ Bình - trưởng lão chín túi của Cái Bang, ta hoài nghi ngươi có liên quan đến cái chết của đại trưởng lão Cái Bang, cho nên muốn mời ngươi quay về tổng đàn Cái Bang ta hợp tác điều tra việc này.
Nghe thấy Vệ Bình nói vậy, Khấu Phỉ mỉm cười khinh bỉ, xem ra người này còn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại.
- Nói nhảm!
Nhạc Phàm chẳng thèm giải thích, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Vệ Bình nói:
- Hôm nay, ai ngăn cản ta, giết không tha ...
- Hừ!
Vệ Bình lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không hợp tác, vậy cứ bắt ngươi đem về rồi chậm rãi thẩm vấn sau ..... Bày trận!
....
- Các ngươi đều đáng chết ..... Chết đi!
Máu tươi đang sôi sục, đang rít gào, vô cùng điên cuồng! Nhạc Phàm cũng không khống chế nổi lửa giận của bản thân được nữa, tay cầm đoản côn từng bước tiến lên. Đám người Phó Soái vốn định tiến lên hỗ trợ, nhưng thể lực đã sắp tới cực hạn, mà bọn họ còn phải bảo vệ Vạn Nhã Nhi cho nên chỉ có thể bảo tồn thực lực.
Choang, choang, choang ....
Binh khí giao nhau, chiến đấu đã bắt đầu, hay nói cách khác: giết chóc đã bắt đầu!
Hai chân Nhạc Phàm bước đi tuy loạn, nhưng mỗi lần đều là vừa vặn tránh được côn trận tập kích. Lần này hắn đã không có tâm tình quan sát trận pháp nữa, giờ đây trước mặt hắn chỉ có địch nhân đang ngăn cản bước tiến của hắn. Cho nên, hắn đã ra tay ...
Uỳnh!
Một cái đầu lâu dính phải một đòn nặng nề của Nhạc Phàm, tức thì nổ tung dữ dội .... Óc và máu tươi rơi vãi lả tả đầy đất. Mọi người đều sửng sốt, không phải bởi vì thân thủ của Nhạc Phàm mà là vì lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo như vậy.
Uỳnh, uỳnh, uỳnh!
Giữa lúc sững sờ, lại có thêm mấy người bị đánh trúng, ngã lăn trên mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng.
Lúc này Nhạc Phàm đã là nhuộm máu đầy người, giống như sói lạc bầy dê, ra sức giết chóc một đám người không có lực hoàn thủ. Cho dù bọn họ muốn hoàn thủ nhưng ....
- Aaaaa....
- Không, đừng....
....
[ tử gỗ : bởi vì không có giữ lại bản thảo, cho nên sau này viết được bao nhiêu thì sẽ đăng lên bấy nhiêu. Nếu như tình tiết có xuất hiện sơ hở thì cũng mong mọi người có thể thông cảm nhiều nhiều và chỉ ra chỗ sai dùm tử gỗ nhé. Cảm ơn mọi người!]