Lúc này xung quanh mọi người xúm đến càng lúc càng đông, có kẻ bò cả lên cây, có kẻ trèo lên nóc doanh trướng, ngay cả trên đài cao cũng đầy người đứng, dẫn đầu đều là những người có danh tiếng trên giang hồ hiện nay.
Mấy vạn nhân sĩ giang hồ chen trước chen sau, sôi nổi ngóng về phía giữa sân.
Nhạc Phàm ưỡn người đứng thẳng, một thân trang phục thợ săn, mái tóc chỉ buộc một nửa tùy ý xõa xuống bả vai, hoàn toàn hiện lộ một cá tính hoang dã. Chỉ là trước trán hắn có một dúm tóc như tuyết trắng, trong mắt ánh lên vẻ u buồn hờ hững, khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn dị thường.
Đánh bay Bộ Siêu Quần, Nhạc Phàm cũng không hề tỏ vẻ gì cao hứng, nếu không phải bản thân hiện tại đã mất hết nguyên khí thì Bộ Siêu Quần há có thể nguyên vẹn mà rút lui? Hơn nữa Nhạc Phàm cũng nhìn ra, kỳ thực đối phương cũng không dốc toàn lực, bằng không bản thân cũng sẽ chưa chắc đắc thủ dễ dàng như vậy.
Nhạc Phàm chỉ nghĩ đơn giản như vậy, nhưng trong lòng Bộ Siêu Quần lại là chấn động và tức nghẹn vô cùng. Giữa ánh mắt của đông đảo nhân sĩ giang hồ như vậy mà bị đối phương đánh bay nhẹ nhàng, làm sao hắn có thể chịu đựng được?
Bộ Siêu Quần dù sao cũng không hổ là thành chủ một phương, chỉ hít thở hai ba cái liền đã khôi phục bình tĩnh. Lau sạch vết máu trên khóe miệng, chỉnh đốn tư thế rồi cất lời hỏi:
- Các hạ là người phương nào? Sao dám dương oai ở đây, lẽ nào không để anh hùng thiên hạ vào mắt?
Thật là thâm độc, một lời liền kéo ngay "anh hùng thiên hạ" vào trong cuộc, nếu như Nhạc Phàm xử lý không tốt, vậy còn không phải là đắc tội với các đại thế lực hay sao?
Trong lòng mọi người sáng như tuyết, thầm mắng một câu vô sỉ, nhưng cũng không có biểu hiện gì. Đối với những người này mà nói, Lý Nhạc Phàm quả thực là một vị khách không mời mà đến.
Đối mặt với sự chất vấn của Bộ Siêu Quần, Nhạc Phàm cũng không thèm quan tâm, hắn xoay người quay sang bọn Phó Soái, ôm quyền thi lễ nói:
- Lý Nhạc Phàm cảm tạ sự chăm sóc của hai vị đối với Tiểu Nhã!
Đoàng...!
- Lý Nhạc Phàm? Hắn chính là Bạch Phát Đao Cuồng ư?
- Nghe nói lúc ở phủ Ti Mã tóc hắn biến thành đen, xem ra đúng là sự thật!
- Chính là tên sát nhân cuồng ma sao? Tránh ra cho ta xem một chút, tránh ra một chút nào ....
- Ê này! Phía trước đừng có cản đường ta chứ ...
Nghe thấy gã thợ săn tự báo họ tên, xung quanh tức thì ầm ĩ nháo loạn, âm thanh bàn tán càng thêm xôn xao không ngừng. Thậm chí có kẻ ở xa còn cố tranh giành chen lên đằng trước chỉ vì muốn ngó qua một chút tên ác nhân trong truyền thuyết.
Các thế lực lớn đều giật mình sững sờ. Theo lý thuyết, Nhạc Phàm vốn bị các thế lực truy nã, hôm nay lại dám can đảm xuất hiện ở đây, đáng lẽ phải lập tức động thủ bắt hắn mới đúng. Nhưng bọn họ mỗi người đều có tâm tư, cho nên không có bất luận ý nghĩ động thủ gì cả.
Chuyện thánh nữ của Thiên Tà tông bị bắt cóc, người ngoài tuy không biết được tình huống, nhưng bản thân đám người Quan Mạc Vân lại rất rõ ràng, cho nên người của Thiên Tà tông đương nhiên sẽ không làm khó Nhạc Phàm.
Cái Bang và Thiếu Lâm mặc dù từng có va chạm với Nhạc Phàm, nhưng lúc này cũng không phải là thời cơ để trả thù, cho nên cũng nhịn xuống.
Về phần năm tông còn lại phe hắc đạo, Thiên Hạ hội, Vũ Lâm minh, tứ đại thế gia và các thế lực khác thì càng là không muốn làm kẻ đứng mũi chịu sào.
- Hắn vẫn tới rồi!
Người nọ bên cạnh Uông Chính Hành khẽ thở dài lẩm bẩm, nghe khẩu khí phảng phất như đã sớm đoán được.
.......
- Nha đầu kia hiện tại sao rồi?
Vương Sung xông về phía Nhạc Phàm, vội vàng hỏi thăm tình hình của Nhã Nhi.
Phó Soái và Nhan Nguyệt Thi nhìn thấy thần tình Nhạc Phàm như vậy, tức thì trong lòng dâng lên một loại linh cảm không tốt, họ cũng nhìn chằm chằm vào Nhạc Phàm như là đang hy vọng một điều gì đó mong manh.
- Ta ....... hiện giờ chẳng còn gì nữa rồi ..... chỉ còn lại một mình thân này thôi ...
Nhạc Phàm nở một nụ cười bi thảm, hiện tại hắn có còn cái gì để mà mất nữa đâu!
Nỗi bi thương từ sâu thẳm trong lòng Nhạc Phàm tỏa ra xung quanh cảm nhiễm vào mọi người, bốn phía tức thì yên tĩnh, chỉ có một số người đằng xa phía sau không rõ chuyện thì nghi hoặc không ngớt.
Lẫn trong đám người, Thi Bích Dao lặng lẽ nhìn chăm chú vào Nhạc Phàm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Còn cả phía xa xa trên đài cao, cũng có một đôi mắt phức tạp đang nhìn xuống nơi này.
.......
Vương Sung sửng sốt ngồi sụp xuống, đột nhiên ập tới một trận đau lòng, một loại cảm giác mất mát trào lên, phảng phất như có tìm nữa cũng không lấy lại được.
- Tiểu muội.....
Nhan Nguyệt Thi mặc dù đã có dự cảm, thế nhưng khi nghe được câu trả lời của Nhạc Phàm thì vẫn là không chịu nổi mê man một trận, bất giác tựa vào ngực Phó Soái.
Tóc đen lần trước giờ lại biến thành tóc bạc, đó là tâm tình thế nào chứ? Ai có thể tưởng tượng được?
"Dúm tóc bạc trước trán đó chính là 'tóc bạc thương tâm'! Văn tiền bối từng nói, chỉ có trải qua thương tâm tuyệt vọng quá độ mới có thể sinh ra 'tóc bạc thương tâm' này ..... Ài!"
Trong lòng Phó Soái âm thầm thương tâm, so ra thì bản thân vẫn hạnh phúc hơn nhiều.
Cuối cùng Nhạc Phàm thu liễm tâm tình, tiếp tục nói:
- Cảm tạ .... Vậy những chuyện còn lại cứ giao cho ta đi!
Nói xong hắn liền xoay người tiến lên trước, bất chấp sự tồn tại của người khác, ánh mắt hắn chỉ xuyên thẳng vào Bộ Siêu Quần.
Nhạc Phàm từ lúc cùng Nhã Nhi nói chuyện với nhau, hắn đã lờ mờ đoán ra kẻ tiết lộ thân phận của nàng chính là thành chủ Thanh Vân thành. Trông thấy sự việc xảy ra vừa rồi, hắn càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng.
......
Đỉnh núi to lớn như vậy mà quần hào vẫn phải chen chúc nhau, Nhạc Phàm phảng phất như trở thành kẻ thu hút chú ý nhất giữa sân.
- Bộ Siêu Quần phải không?
Nghe thấy câu hỏi hờ hững xấc xược của Nhạc Phàm, Bộ Siêu Quần nhảy thiếu điều muốn dựng lên; nhưng cánh tay phải còn đang tê dại lại cảnh cáo hắn, thực lực của đối thủ không kém bản thân, phải bảo trì bình tĩnh.
Cố nén xuống lửa giận, giọng nói của Bộ Siêu Quần hơi run run đáp lại:
- Lý Nhạc Phàm, ngươi muốn chết sao?
- Ta rồi sẽ chết, nhưng không phải bây giờ!
Nhạc Phàm như tự nói với chính mình:
- Ngươi biết không, ta rất muốn giết ngươi, bởi vì ngươi mà ta mất đi người thân còn lại duy nhất; bởi vì ngươi mà ta trở thành tay trắng .... Cũng bởi vì ngươi, mới có ta hiện tại. Lý Nhạc Phàm của quá khứ đã chết rồi, ta của hiện tại rất muốn giết người .....
Dứt lời, một cỗ sát ý che lấp cả trời đất khuếch tán ra bốn phía, mọi người đều kinh sợ thối lui ...
"#@(%&(!"
Uông Chính Hành không nghe rõ người bên cạnh vừa kinh hô cái gì, liền nghi hoặc hỏi lại:
- Huynh đệ, ngươi vừa nói gì vậy!
Người nọ nghiêm túc đáp:
- Người có sát tâm, vạn vật trong trời đất đều có thể bị giết!
- Hả?
Uông Chính Hành rùng mình, hít ngược một ngụm khí lạnh.
.......
- Ồ ...ồ...
- Mau nhìn kìa! Đó là cái gì?
Mọi người kinh hô, trên mặt đều hiện vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy Nhạc Phàm vươn tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên, một mũi tên nhỏ màu xám chậm rãi nổi lên lơ lửng giữa lòng bàn tay, phát ra hào quang vàng sậm lấp lóe. Theo đó một luồng khí tức khủng bố lan tỏa ra bốn phía, chính là "tiễn hồn".
Lúc này Nhạc Phàm đã mất hết nguyên khí, nếu đọ cứng với Thanh Vân thành thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, cho nên chỉ đành dựa vào tấn công tầm xa bằng "tiễn hồn".
- Chân khí hóa hình?
Đám cao thủ Quan Mạc Vân thét lên một tiếng kinh hãi, nghe khẩu khí dường như còn chưa xác định. Chỉ là vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng cảm thấy len lén sợ hãi, thân thể không khỏi hơi hướng về phía sau.
Nhạc Phàm không để ý tới thần tình mọi người, vẫn tự lầm bầm nói với mình:
- Đáng lẽ ngươi đáng chết, nhưng ta đã đồng ý với Tiểu Nhã sẽ tha cho ngươi một mạng ....
- Ha ha ha ha ....
Bộ Siêu Quần cười điên cuồng, không biết là muốn gạt đi nỗi sợ hãi trong lòng, hay là đang cười nhạo những lời cuồng ngôn tự đại của Nhạc Phàm.
- Lý Nhạc Phàm! Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Đứng đầu thiên hạ thập đại cao thủ sao? Cũng xứng nói hai chữ sinh-tử sao? Vừa rồi nếu không phải ta quá sơ xuất thì sao có thể bị ngươi bức lui chứ? Nếu Đơn đả độc đấu ngươi chắc gì có thể đả thương được ta, huống chi còn có nhiều bằng hữu giang hồ như vậy tại đây, lẽ nào ngươi còn định phát tác hay sao?
Lại thế rồi, Bộ Siêu Quần một lời liền kéo mọi người vào cuộc, không thể nói là không thâm độc!
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
- Hôm nay là thịnh hội "vũ tàng" lộ diện giang hồ, không cho phép tên tiểu tử quê mùa nhà ngươi ở đây làm càn. Ngươi giết chóc lung tung trên giang hồ ......
- Hót như quạ!
Nhạc Phàm không đợi Bộ Siêu Quần nói hết, "tiễn hồn" trong tay đã phóng ra .....
"Tiễn hồn" dường như nối liền với tâm thần Nhạc Phầm, tâm niệm vừa sinh "tiễn hồn" liền động. Không có tiếng động, không có khí thế cường đại, nhưng khi mọi người có phản ứng thì "tiễn hồn" đã xuyên thủng bả vai Bộ Siêu Quần rồi bay trở về trong tay Nhạc Phàm.
..........
Bịch!
Bộ Siêu Quần khụy xuống mặt đất, mặc dù còn sống nhưng trên mặt hắn hiện lên vẻ đau đớn và ánh mắt kinh hãi vô cùng, tựa như muốn nói với mọi người rằng loại đau đớn này còn khó chịu hơn cả cái chết.
- Đại ca!
Thanh Vân phó thành chủ Hồng Phong vội vàng xông lên đỡ lấy lão thành chủ .... Chỉ thấy Bộ Siêu Quần giãy giụa yếu ớt trong lòng Hồng Phong, ngay cả một tia khí lực kêu lên cũng không có. Một cao thủ đại tông sư không ngờ lại có kết cục như vậy, thực là thảm thương.