Thương Thiên

Chương 4: Q.7 - Chương 4: Tái chiến Thiên Tàn!






Đêm không trăng....

Nhạc Phàm trở lại trong phòng, lật xem "kỳ kinh" dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu.

"Kỳ kinh" là một quyển sách bác đại tinh thâm, trúc trắc khó hiểu, đặc biệt là yếu quyết cùng trình tự bày bố trận pháp. Nếu không phải Nhạc Phàm có ngộ tính phi phàm, thì e rằng có xem cũng không hiểu.

Quyển kỳ thư này nếu không tính tới những ghi chép tâm đắc, thì tổng cộng chia làm năm phần: cơ quan thuật, trận giải thiên, pháp quyết thiên, đấu thiên và ngự thiên.

Dùng pháp thuật làm cơ sở, gọi là "trận nhãn", dùng người dựng trận, dùng vật xếp trận, dùng thủ quyết để thu phát. Có công có thủ, có huyền ảo có biến hóa, liên quan tới phạm vi phổ biến, lớn thì thiên địa biến hóa, nhỏ thì thời thế vận chuyển ......

Nhạc Phàm chỉ đại khái lật sách xem qua một chút, may mà hắn cũng đã tương đối quen thuộc đối với cơ sở kỳ môn chi thuật, nên cũng hiểu được những ghi chép trong sách.

Trong đó mấy trận pháp thâm ảo nhất chính là "đẩu chuyển càn khôn trận", "chu thiên tinh vân trận", "nhật nguyệt ly hợp trận". Những trận pháp này dùng thiên địa làm căn cơ, có thể lớn có thể bé, nếu mà phát huy tới tận cùng thì không những có thể vô hình giết người, mà thậm chí còn có thể dối trời vượt biển, điên đảo càn khôn ...

Nhưng mà, ba bộ trận pháp này lại chỉ có trận không thôi, chứ pháp quyết thôi động chúng đã bị thất truyền từ ngàn năm trước.

Trận pháp như thế khiến người ta phải tán tụng không ngớt, đây chính là trí tuệ của tiền nhân.

Đáng để Nhạc Phàm chú ý tới chính là: trận pháp đòi hỏi phải có khí cụ đặc thù mới có thể bày bố, tỷ như: ngọc thạch, cổ kiếm, minh châu ....

Thức trắng suốt một đêm, Nhạc Phàm cứ như vậy mà say mê lật xem "kỳ kinh" tỉ mỉ từng chút một, miệt mài hấp thu tinh hoa trí tuệ của tiền nhân ....

......

Hôm sau, Nhạc Phàm từ trong phòng bước ra, vươn vai thư giãn gân cốt một chút, cảm thụ sự sảng khoái của ban mai.

"Phù!...."

Nhạc Phàm thở ra một hơi thật dài, lấy lại tinh thần sung mãn rồi bước về phía bàn cờ. Với năng lực hiện tại của hắn, dù có thức trắng mấy đêm cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.

....

Không lâu sau, Bạch Tố Vân cũng từ trong phòng bước ra, thấy Nhạc Phàm đang ngây người nhìn bàn cờ, ông cười vang thích thú rồi bước nhanh tới đó.

- Nếu ngươi đã đến sớm vậy, chúng ta hãy bắt đầu ngay đi!

Bạch Tố Vân quay sang Nhạc Phàm đề nghị.

- Được! Bắt đầu ...

Cạch!

Bạch Tố Vân bước tới bên bàn cờ, cũng không nói nhiều, liền hạ xuống một quân đen, cả thế cờ bắt đầu vận chuyển ....

Nhạc Phàm cũng đặt xuống một quân trắng, lập tức tâm thần nổ "ầm" một tiếng, cả người liền bị hút vào trong thế cờ.

.......

Cảm thụ được xung quanh toàn là một phiến tăm tối, Nhạc Phàm cũng không hoang mang. Sau khi ổn định tâm thần, hai tay hắn trong nháy mắt đánh ra mười tám đạo thủ quyết, ấn thẳng xuống dưới chân ....

Uỳnh!

Một tiếng nổ vang như lôi thần giáng thế, bóng tối dần dần thối lui, xung quanh lại trở nên sáng sủa.

"Đây là chỗ nào?"

Nhạc Phàm lại trông thấy một phiến núi rừng xung quanh, hoàn toàn khác với quang cảnh lúc trước.

Đang lúc nghi hoặc trong lòng thì chợt có một con lợn rừng chạy lướt qua, phía sau nó còn có một gã thợ săn đang truy đuổi ...

Khi sắp đụng vào nhau, Nhạc Phàm theo phản xạ khẽ lách ra nhường đường, nhưng lúc nghiêng người quay lại, hắn bỗng thấy sững sờ cả người.

Gã thợ săn đó có thân thể nhỏ gầy, vẻ mặt kiên nghị, tay cầm đao bổ củi, lưng đeo trường cung ..... chính là "tiểu Nhạc Phàm" trước kia.

........

Nhạc Phàm tuy biết đây là ảo giác, nhưng tâm thần hắn vẫn vô cùng chấn động, những kỷ niệm xưa lại ùa trong lòng.

"Tiểu Nhạc Phàm" thấy Nhạc Phàm không có phản ứng, liền vươn tay ra sau lấy cung tên rồi bắn thẳng về phía hắn.

"Vù!....."

Mũi tên phá không bắn tới, nhằm thẳng vào ấn đường của Nhạc Phàm. Mà lúc này Nhạc Phàm vẫn không hề nhúc nhích, lẽ nào hắn đã bị choáng rồi?

Pặp!

Ngay sát na mũi tên sắp bắn trúng, Nhạc Phàm vươn lên tay phải lên chộp được thân tên, trong mắt hắn hiện lên một tia u buồn mà than:

"Thật và giả là do trong lòng, ta nắm giữ vận mệnh trong tay, như thế nào mới có thể thoát ra..."

Tay phải dùng lực khẽ rung lên, mũi tên liền hóa thành bụi phấn, tất cả xung quanh đều tan vỡ thành hư vô.

.....

Quang cảnh xung quanh chợt biến mất, Nhạc Phàm lại rơi vào một nơi tuyệt cảnh không bóng người.

Bị vây khốn giữa huyền nhai, trên là vách đá cao trăm trượng, dưới lại là vực sâu vô tận, không có lối nào có thể đi được.

Pặp!

Nhạc Phàm lại bắt thủ quyết một lần nữa, nhưng. ...... nhưng lần này xung quanh lại không hề có động tĩnh gì! Hắn lại kiên trì thay đổi mấy cái thủ quyết nữa, song xung quanh vẫn không có bất kỳ biến hóa nào. Dưới sự bất đắc dĩ, hắn đành phải mò mẫm sục sạo khắp nơi.

Vách đá dựng đứng cao ngất cùng vực sâu vô tận hiểm trở như vậy, phần nào khiến người ta sinh ra úy kỵ.

"Nếu đã không hiểu phương pháp phá trận, vậy thì ta chỉ có cách dùng thân mình để thử trận thôi!"

Nhạc Phàm âm thầm quyết định, thế rồi đi đến bên vách núi.

.........

Nghe tiếng gió gào thét bên tai, trong lòng Nhạc Phàm hơi có chút khẩn trương. Không biết vì sao, trong hoàn cảnh như thế này, không ngờ hắn lại không cách nào điều động được nguyên khí trên người, chỉ đành leo lên bằng hai tay. Nếu như bị ngã xuống, chắc chắn là thịt nát xương tan.

.....

Khó khăn lắm mới bò lên đỉnh núi, toàn thân Nhạc Phàm đã ướt đẫm, tình huống chân thực như vậy khiến cho hắn càng phải thêm cẩn thận.

Trở mình đứng dậy, lại chỉ thấy thiên địa toàn một mảnh mờ mịt, xung quanh biến thành trống trải như vậy, Nhạc Phàm hoàn toàn sửng sốt, hắn đã không còn biết phải đi đường nào nữa.

"Đây thực sự là trận pháp sao? Vì sao lại chân thật đến như vậy?"

Ngồi bệt xuống đất, trong lòng Nhạc Phàm cảm thấy vô cùng cô độc. Không có hơi người, không có cừu hận, không có hy vọng, không có ham muốn, còn thêm không có thân nhân bằng hữu ....

Đưa tay mân mê hòn đá nhỏ đeo trên cổ, Nhạc Phàm bỗng nhiên mỉm cười, tự nói với mình:

"Tất cả đều là ảo giác, để tâm vĩnh hằng, nơi đến chính là nơi đi. Có lẽ là ta nghĩ sai rồi! Cứ cho rằng bên trên mới là lối ra, nhưng thật ra ta vẫn luôn ở nguyên một chỗ ...."

"Ha ha!......."

Cười vang hai tiếng, Nhạc Phàm đứng dậy đi về phía vách đá, rồi nhảy thẳng xuống không chút do dự.

......

Vù!.. Vù!....

Nghe tiếng gió bên tai, trong lòng Nhạc Phàm lại tuyệt đối yên tĩnh, thân ảnh hắn thu nhỏ dần rồi chìm nghỉm vào trong bóng tối.

.......

Trước mắt chợt lóe sáng, Nhạc Phàm chưa hề chịu tổn thương gì, mà là vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Mây trôi trên cao, gió vờn rạp cỏ, thực là một chốn mỹ lệ.

Uỳnh!.....Uỳnh!....

Chợt nghe thấy một tràng tiếng sấm truyền tới, trong lòng Nhạc Phàm chấn động mãnh liệt!

Thật quen thuộc .... Âm thanh rất quen thuộc, Nhạc Phàm nhớ kỹ đó là sự bắt đầu của giết chóc, là lời triệu hoán tử thần, giống như năm đó hắn ở chiến trường biên hoang vậy.

Mâu vàng ngựa sắt, chiến hỏa liên miên, hai quân đối chọi giằng giật giết chóc không ngừng, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng la hét khản giọng, tiếng gầm gừ giận dữ .... tất cả đan xen vang vọng cả thiên địa.

Nhạc Phàm hãm thân trong đó, một cỗ căm phẫn không thể nói lên lời chợt dâng lên trong lòng, hắn siết chặt song quyền, một luồng lệ khí vọt thẳng lên đỉnh đầu ....

Chợt có một gã binh sĩ bổ đao nhào tới, Nhạc Phàm lắc mình đoạt lấy đại đao rồi gia nhập vào trong tràng chém giết.

"Giết!"

"Xông lên!"

....

"Ta không muốn giết người, vì sao các ngươi cứ ép ta thế, vì sao?"

Trong miệng gào thét vậy, nhưng tay hắn vẫn không dừng. Trông theo đám chiến sĩ đang không ngừng tràn lên, một cỗ cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng Nhạc Phàm, nội tâm hắn chấn động không ngừng!

.......

Xung quanh thây chất thành núi, máu chảy thành sông, giống như địa ngục vậy, nào còn mỹ lệ như thảo nguyên ban nãy.

Không biết đã qua bao lâu, hai mắt Nhạc Phàm đỏ ngầu, toàn thân nhuộm máu, lúc này hắn đã quên mất mình đang ở chỗ nào, giết chóc chỉ là một loại thói quen.

.....

Tiếng chém giết dần dần tiêu tan, Nhạc Phàm xách theo tàn đao bước đi như một tên binh sĩ cuối cùng.

Đám binh lính ngây ra tại chỗ, dõi nhìn Nhạc Phàm nhiễm đầy máu đang đi tới, toàn thân họ bất giác run rẩy, trong mắt tràn ngập sợ hãi, phảng phất như đã nhìn thấy trước tử trạng thê thảm của chính bản thân.

"Giết chết hắn...... Giết chết hắn........"

Một thanh âm mê mang vang vọng trong đầu Nhạc Phàm.

"Giết!"

Hét lớn một tiếng, Nhạc Phàm huy đao chém về phía một tên binh sĩ. ....Ngay khi lưỡi đao vừa chạm tới cổ tên binh sĩ thì chợt khự lại!

"Không......... Ta không muốn giết người!"

Lại hét lớn lên lần nữa, nội tâm Nhạc Phàm đang giằng xé, cắm đao xuống đất, nửa quỳ khụy xuống ...... Lập tức một cỗ mát lành nhập vào cơ thể, thanh lọc tâm thần, tiếp theo sắc đỏ trong mắt Nhạc Phàm tan hết.

"Đã là hư ảo, sao tâm còn loạn ...."

Ngay sau khi Nhạc Phàm thanh tỉnh, nhìn thấy tràng cảnh xung quanh mà trong lòng buồn bã, hùng vĩ nhưng lại tàn khốc, đấy chính là chiến tranh.

Chưa kịp thở dài, cảnh tượng xung quanh lại biến ảo lần nữa.

.......

Cứ từng đợt từng đợt tràng cảnh huyền ảo phức tạp thay đổi liên tục, may mà tâm thần của Nhạc Phàm vững như bàn thạch, mới có thể thoát khỏi trong đó.

Chỉ là thế cờ dần dần sáng tỏ, nhưng mặc cho hắn phá giải như thế nào cũng không cách nào tránh khỏi kết cục quân trắng dần bị quân đen thôn tính, sinh ra những khoảng hổng trên ván cờ.

Bạch Tố Vân quan sát sự phát triển của thế cờ, khẽ lẩm bẩm:

"Kỳ môn đẩu chuyển, thiên địa rối loạn..... Cục thế này lẽ nào thực sự không có cách có thể phá giải hay sao? Hầy ...."

......

Trong thế cục....

Thiên hỏa lâm thế, lôi chớp giăng giăng, núi đá sụp đổ, nước sông dâng tràn .... Người chết vật hủy, thiên hạ rơi vào một phiến hỗn loạn.

Thiên địa như ván cờ, Nhạc Phàm đứng giữa trung tâm quan sát toàn cục, nhìn thấy quang minh đang bị hắc ám dần xâm thực, cảm thụ được sự rối loạn của thế gian, trong lòng dâng lên hoặc phẫn nộ hoặc thương xót, nhưng lại không biết phải làm sao.

"Thiên sụt địa lún .... Dựa vào sức lực một mình ta thì làm sao để cứu vãn đây? Thiên .... Địa ....... Thiên địa ......... Không có thiên không có địa!"

Một đạo linh quang lóe lên, Nhạc Phàm chợt bừng tỉnh:

"A! Ta đã hiểu rồi! Nền tảng của đất có thể tu bổ trời ..... Thiên địa vốn là một thể, chỉ là chia ra càn khôn. Nếu như ta điên đảo càn khôn thì nhất định có thể chấn chỉnh lại thiên địa!"

Nhạc Phàm cầm quân trắng trong tay, không chút do dự thả vào trong ván cờ ....

----------oOo----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.