Trên đường Nam hạ, Nhạc Phàm ngựa phi nước đại, Thi Bích Dao nói như thế nào cũng không nghe, sắp tức đến không chịu nổi.
Ban đêm, bầu trời trên cao không thấy chút ánh sáng nào, chỉ thấy mây đen, khí trời âm trầm, không khí ẩm ướt, biểu thị sắp có mưa to.
Trong núi hoang có ánh lửa lóe ra, xa xa nhìn lại, giống như một chút ánh huỳnh quang của một con trùng nhỏ.
Bên trong sơn động, Thi Bích Dao chịu khổng nổi mùi bùn nồng đậm, oán giận nói: "Lý Nhạc Phàm, cũng là do ngươi. Cho dù báo thù cũng không cần phải như vậy! Người của Thái gia có chạy đi đâu đâu. Nếu là ngươi nghe ta nói, tới trấn nhỏ phía trước nghỉ ngơi một đêm, chúng ta cũng không cần phải ở tại cái nơi núi non hoang vắng này. Ngươi xem, ở đây chỗ nào cũng dơ dáy, còn có nhiều sâu bọ nữa chứ…"
Thi Bích Dao không ngừng oán thán, Nhạc Phàm như không có nghe thấy, tiếp tục sửa sang lại nệm cỏ trên mặt đất. Sau đó liền ngồi xuống tu luyện, hoàn toàn xem như người khác không có tồn tại.
Thi Bích Dao nổi cơn, hét lên: "Lý Nhạc Phàm, ngươi ngủ như vậy, còn ta ngủ nơi nào?"
"Ê! Sao lại không nói lời gì vậy, ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không, có phong độ không vậy?"
Quay đi quay lại cũng đã nửa đêm, Thi Bích Dao rốt cục cũng đã ngủ, hay nói cách khác là mệt quá nên đã ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đám lửa đã thành tro, Thi Bích Dao chậm rãi mở hai mắt, trên đầu vẫn là vách sơn động màu đen. Liền nhổm dậy nhìn ra bốn phía, Lý Nhạc Phàm không thấy đâu, chỉ thấy mình đang nằm trên lớp nệm cỏ.
"Tên gia hỏa này đi rồi sao?" Thi Bích Dao nhìn đăm đăm trên cái nệm cỏ, trong mắt có chút mất mát. Lập tức đẩy nệm cỏ ra, đứng dậy lao ra ngoài động…
"A!" Mặt trời đã lên, ánh mặt trời chói mắt! Thi Bích Dao đang muốn lấy tay che mặt, một thân ảnh đã xuất hiện trước mặt nàng, ngăn lại những tia sáng chói mắt.
"Ngươi, ngươi chưa đi?" Nhìn thấy bóng người trước mắt chính là Lý Nhạc Phàm, Thi Bích Dao có chút kinh ngạc, còn có chút kích động, chỉ là bản thân nàng cũng chưa phát giác ra thôi.
Nhạc Phàm tùy ý đưa cho Thi Bích Dao một trái cây, lãnh đạm nói: "Chuyện của ta không cần ngươi quản" Dứt lời liền đi thẳng.
Thi Bích Dao nhìn quả táo trong tay, đột nhiên cười, phảng phất như tỏa sáng.
Buổi trưa, Nhạc Phàm và Thi Bích Dao đang nghỉ ngơi tại bờ Minh hồ, đột nhiên nghe truyền đến tiếng đánh nhau, thanh âm dần dần tới gần.
"Ồ?" Thi Bích Dao khẽ cất tiếng, lẩm bẩm nói: "Ba người này thân pháp có điểm quen mắt? Hình như đã gặp ở đâu rồi".
Phía trước cách đó không xa, có hai đám người đang xung đột, chém giết lẫn nhau. Trong đó một bên là mười mấy tên nam tử áo xám khỏe mạnh, phe bên kia là ba nữ tử cực kỳ xinh đẹp y phục rực rỡ. Các nàng một người cầm roi, hai người cầm kiếm, thân thủ rất cao cường! Qua lại trong trận địch, nhẹ nhàng đẹp đẽ.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Nhạc Phàm và Thi Bích Dao còn tưởng ba nữ tử gặp nguy hiểm. Nhưng tiếp theo nghe nói mấy câu lại hoàn toàn làm thay đổi ý nghĩ của bọn họ.
Chỉ nghe một gã nam tử trong đó khổ sở cầu xin: "Ba vị cô nương, xin hãy buông tha chúng ta đi, chúng ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc!"
Môt thanh âm hét lên: "Buông tha cho các ngươi? Dễ vậy sao! Dám theo dõi ba tỷ muội bổn cô nương, hậu quả không là các ngươi nhận lấy sao. Hừ hừ!"
"Đúng vậy, chỉ bằng vai thế võ mèo quào như các ngươi, còn muốn theo dõi chúng ta?"
"Hi hi, dám đánh chúng ta, bọn họ muốn chết đấy mà!"
"A…" Tay khởi huyết kiếm, một người ngã xuống.
Nguyên lai, đám nam tử áo xám theo dõi ba người nữ, hành tung bại lộ lại muốn dùng sức mạnh, kết quả là bị các nàng đuổi giết đến đây, trên đường đã chết không ít đồng bọn, thật là uất ức!
Đối mặt với cường địch như thế, bọn họ không phải là không muốn chạy trốn. Chỉ là, đối phương thật sự quá tàn độc, chạy trốn còn chết nhanh hơn, không bằng hợp lực đánh một trận, mới có cơ hội sống sót.
"Mẹ nó! Các huynh đệ, liều mạng…"
"A…"
Nữ tử cầm roi khinh thường nói: "Nhị vị muội muội, đừng đùa nữa, giết đám cẩu tặc này, sư huynh đang chờ đấy".
"Tốt, Đại tỷ. Dù sao chúng ta cũng chơi đủ rồi" Tiếng vừa dứt, ba nữ tử chiêu thế biến đổi, đều là sát chiêu. vũ khí trong tay huy động, chỉ chốc lát sau, mười mấy tên nam tử đã ngã xuống. Nếu nhìn kỹ lại, những người ngã xuống tất cả đều bị một kiếm xuyên qua yết hầu.
"Thủ đoạn thật ác độc…" Nhạc Phàm hơi cau mày, trong lòng không hài lòng, nhưng hắn không định tiến lên hỗ trợ. Dù sao mỗi người trong lòng đều có sự cân nhắc đo lường giá trị của tính mạng.
"Một kiếm xuyên qua yết hầu! Chẳng lẽ là truyền nhân của 'Kiếm Ma'?" Thi Bích Dao nheo nheo mắt lại, trong mắt hiện lên nét nghi ngờ.
"Chúng ta đi" Nhạc Phàm thản nhiên nói, kéo ngựa né sang một bên mà đi.
"Quả nhiên là như vậy" Thi Bích Dao thầm than trong lòng, nàng sớm biết Nhạc Phàm sẽ không xen vào việc của người khác, chỉ là thất vọng cười cười đi theo.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng… Những lời này áp dụng vào giang hồ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ sai.
"Hai người các ngươi đứng lại cho ta…" Nhạc Phàm vừa muốn rời đi, có tiếng kêu truyền đến bên tai.
Nhạc Phàm nhìn lại, cũng là ba nữ tử vừa thu thập đám nam tử áo xám kia, đang đi tới.
Nếu đối phương ăn nói tương đối nhẹ nhàng, Nhạc Phàm có thể để ý tới, ba nữ nhân ngạo khí như thế, giống như là sai khiến hạ nhân, ai nghe mà chẳng tức giận.
Nhạc Phàm mặc kệ ba người, đi không thèm ngoảnh lại, không có một chút ý định dừng lại.
"Bổn cô nương hỏi ngươi đấy, dám không để ý đến sao? Hừ!" Nử tử cầm đầu một lời không hợp, nói ra tay là ra tay. Roi vung lên, nhắm thẳng vào mặt Nhạc Phàm quất tới…
Thi Bích Dao né ở một bên âm thầm cười trộm: "Ba người này thật sự là tự chuốc khổ vào thân".
"Bốp!" Ngọn roi không như tính toán của nữ tử, đập trên mặt Nhạc Phàm, mà là bị hắn nắm chặt nơi tay.
"Ngươi… ngươi làm gì?" nữ tử cầm roi thấy Nhạc Phàm dễ dàng nắm được cây roi như thế, trong lòng cả kinh. Hai muội muội phía sau cũng tiến lên quát mắng: "Tặc tử mau buông tay".
"Hừ!" Nhạc Phàm vung tay, ngọn roi bị quăng trở về.
"A!" Nữ tử cầm roi còn đang ngẩn ra, nhanh quá không kịp né, bị chính ngọn roi của mình đánh trúng vai, đau điếng người.
"Tặc tử ngươi dám…" Hai vị muội muội muốn tiến lên ra tay, lại bị nữ tử cầm roi ngăn lại.
Tiếp theo, nàng nhìn mặt Nhạc Phàm nói: "Tiểu tử thúi, nhìn không ra ngươi lại có đôi ba miếng, nói vậy ngươi cũng là chó săn của triều đình sao?"
Thấy Nhạc Phàm không để ý tới, nữ tử nọ hừ lạnh nói: "Đã như vậy, bổn cô nương cũng không khách khí, xem roi…" Đang nói, đã quất ra một roi, so với vừa rồi nhanh hơn mạnh hơn, nghe tiếng xé gió.
"Bốp!" Không chút lo lắng, vẫn bị Nhạc Phàm bắt lấy.
Chỉ là lần này, nữ tử nọ lại cười âm hiểm, trong mắt hiện lên nét cười cợt, hai nữ nhân bên cạnh vẻ mặt cũng giống như vậy.
“Trên roi có độc!" Nhạc Phàm mặt chuyển sắc, một cổ khí tức âm tà độc ác, xuyên thấu qua lòng bàn tay, trực tiếp truyền vào trong cơ thể. Nhưng hắn vẫn không buông tay.
Nữ tử cầm roi vẻ mặt đắc ý, hai người nữ bên cạnh cũng cười hi hi nói: "Roi của tỷ tỷ bên trong có cơ quan, tiểu tử thúi này còn dám lấy tay bắt lấy. Hắc hắc…"
"Đúng vậy đúng vậy, hắn trúng 'Hủ Tâm Khuyết', chỉ trong chốc lát sẽ hóa thành bãi nước".
"Thật sự là đáng thương…"
"Hủ Tâm Khuyết!" Thi Bích Dao cả kinh, thần sắc khẩn trương nhìn về phía Nhạc Phàm.
Trên giang hồ rất ít người biết lai lịch của "Hủ Tâm Khuyết", nhưng rất nhiều người biết thứ độc này rất hung hãn, trúng độc chỉ chốc lát là chết. Hơn nữa, cả thân thể từ trong ra ngoài đều hóa thành nước máu.
"Lý Nhạc Phàm, ngươi…" Thi Bích Dao còn chưa nói xong, nhưng Lý Nhạc Phàm chợt hiện màu đỏ, phảng phất như sắp nổ tung!
Cái này vốn là sự tranh chấp và hòa nhập rất là kì diệu, chỉ là những nữ tử nọ không nói gì đã lập tức hạ độc thủ, tâm thật là ác độc, hoàn toàn tương phản rất lớn với sự xinh đẹp của các nàng.
"Hự…"
Nhạc Phàm cố nén sự thống khổ do sự xâm thực của độc tố, trong lòng nhất thời sát ý ngập trời, phẫn nộ vô cùng! Nếu không phải kinh mạch bản thân dẻo dai, sợ rằng đã bị phế đi.
Cố gắng điều khiển nguyên khí yếu ớt trong cơ thể, Nhạc Phàm đang từng chút một thanh trừ độc tố còn sót lại. Lúc này, sâu trong gân cốt hồng quang dần dần trở thành nhạt, tiếp theo từ từ hiện ra sắc trắng. Hồi lâu “Long cực cửu biến” có động tĩnh, nhưng lại có biến hóa không giống nhau.