Bởi vì Nhạc Phàm tỉnh lại, Thính Phong Cư một lần nữa lại ồn ào, tiếng cười không ngớt, vô cùng náo nhiệt.
Thế nhưng, một tiếng nổ vang phá vỡ bầu không khí.
Ầm ầm.
Tiếng nổ trong Thiên Tuyệt Cốc như tiếng sấm, truyền khắp các ngõ ngách.
Hiện tượng như vậy, tự nhiên dẫn tới sự quan tâm của không ít cường giả.
Trên Tinh Thần Thai, hoa sen bao phủ khắp bầu trời, kiếm ý tung hoành.
Ngữ Phi Tuyệt và Tiết Thiên Lan bị ý cảnh vô tận bao phủ, khiến cho người xem không rõ thực hư.
Chúng tu sĩ phía dưới đều ngừng thở, ngưng thần nhìn lên, dường như sợ bỏ qua phần cơ duyên nào đó.
Giống như trận chiến giữa Nhạc Phàm và Độc Cô vô Phong, chính là một hồi đỉnh phong chi tranh đặc sắc, người trước uy thế vô biên, người sau ý cảnh
phi phàm. Hai cái tên xa lạ, từ từ chiếm lĩnh tâm thần mọi người, tạo
cho mọi người chấn động mạnh mẽ.
Nhưng mà điều tiếc nuối nhất
chính là, song phương giao thủ cũng không có duy trì lâu lắm, mười tức
qua đi đều tự dừng tay, lui về tại chỗ, hiển nhiên không muốn tiếp tục
giao phong.
- Mười tức đã qua, đa tạ chỉ giáo.
Tiết Thiên Lan nhàn nhạt chắp tay, xoay người rời đi, khuôn mặt lạnh nhạt như băng tuyết, không mang theo biểu tình gì.
NHìn bóng lưng kia, Ngữ Phi Tuyệt thì thào tự nói:
- Kiếm ý của người này chính là lấy ma nhập đạo, gần như Vu Thần, thế
nhưng lại cam lòng làm nô bộc, kiếm đạo suốt đời đáng tiếc chỉ dừng lại ở mức này, đáng tiếc.
Không chỉ là Ngữ Phi Tuyệt, các cường giả khác trong đầu đều có ý nghĩ như vậy.
...
Trở về phía Thiên Môn, Tiết Thiên Lan cũng không được hoan nghênh nhiệt
liệt, chúng nữ từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt quái dị, thậm chí là nổi giận.
Đối với chuyện này, Tiết Thiên Lam dường như không để ý, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn chúng nữ, đi về phía xa.
- Hừ! Trong môn phái chúng ta chỉ là nô bộc mà thôi.
- Đúng vậy, cho rằng bản thân mình rất giỏi sao? Cũng chỉ kiên trì được mười tức đã đi xuống.
- Không thể nói như vậy được, người nọ từng là chính đạo đệ nhất cao thủ, cường giả Thiên Đạo đỉnh phong a.
- Thì tính sao, hắn không phải là nô bộc của Thiên Môn chúng ta sao?
- Đúng vậy, Thiên Môn luôn luôn chỉ thu nạp nữ đệ tử, hiện tại không ngờ
lại thu một nam nhân, thật không biết cung chủ nghĩ thế nào.
- Hắc! Các ngươi có chú ý không, nghe nói nam nhân này chính là phụ thân của cung chủ.
- Cái gì? Không ngờ lại có chuyện này?
- Cung chủ sao lại để phụ thân mình trở thành nô bộc chứ? Đây chính là đại nghịch bất đạo a!
- Các ngươi câm miệng hết cho ta.
Chúng nữ châu đầu ghé tai, một nữ nhân dường như có chút địa vị quát lớn:
- Việc của cung chủ các ngươi há có thể tự ý nghị luận? Những người vừa
nói, sau này tự về diện bích, nếu như sau đó còn tái phạm, tội không thể tha.
- Quân Vũ sư tỷ thứ tội...
Chúng nữ cúi đầu nhao nhao nói, không thấy nụ cười nhạt trên môi nữ nhân gọi là Quân Vũ kia.
Một hồi phong ba dừng lại, trên đài cao một lần nữa lại giao phong, không ít Thiên Đạo cao thủ như nấm mọc lên.
Chỉ tiếc, tràng diện lại không như mong muốn của chúng tu sĩ.
...
Đáng tiếc! Thực sự là đáng tiếc! Một đời kiếm đạo tông sư, từ nay về sau mai một.
U Thiên Phong, Độc Cô Vô Phong vẻ mặt âm trầm xếp bằng trên mặt đất, trong lòng vô cùng phẫn nộ và tiếc hận.
Bên cạnh, Hầu Quân Lâu vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Rất phiền muộn sao? Một người một kiếm cũng bị đám đàn bà Thiên Môn kia trấn áp, thực sự là lão Thiên không có mắt a.
- Nếu như trong tâm hắn có kiếm thì cần gì phải sử dụng kiếm? Kỳ thực, hắn không nên sử dụng kiếm.
Độc Cô Vô Phong khép hờ hai mắt, khẽ nói, như là nói hộ Tiết Thiên Lan.
Kiếm nhân có kiêu ngạo cùng cốt khí của kiếm nhân, Hầu Quân Lâu hiểu rõ lời nói của đối phương, hắn nhàn nhạt gật đầu nói:
- Phàm là người thì đều có thời gian mềm yếu, thất tình lục dục chính là
nhược điểm của con người, chúng ta không phải đều đã từng trải qua sao?
Thế nhưng may mắn chính là hiện tại chúng ta lại đứng ở ngoài cuộc, mà
người này thân lại hãm sâu trong đó.
Độc Cô Vô Phong trầm mặc không nói, bầu không khí có chút xấu hổ.
Hầu Quân Lâu thấy tràng cảnh như vậy, vì vậy mới mở lời nói:
- Được rồi Kiếm lão ma, thương thế hiện tại của ngươi ra sao?
Nói tới đây, Hầu Quân Lâu lại phiền muộn nói tiếp:
- Ngươi biết rõ Lý Nhạc Phàm và lão phu có quan hệ, là quân cờ trọng yếu của tôn giả, ngươi không ngờ lại giao thủ thật với hắn.
- Không sao.
Độc Cô Vô Phong trả lời một cách nhẹ nhàng như vậy, Hầu Quân Lâu tức giận trả lời:
- Hừ, cái bị thịt nhà ngươi, ta xem ngươi thân thể không có việc gì, đơn
thuần là đầu óc có chuyện, hừ! Thương thay cho nữ tế ta, đánh với ngươi
xong lại còn bị bà nương Thánh Ngôn kia khi phụ, quả thực khiến ta tức
giận muốn chết. Nếu như không phải đã đáp ứng Cực Kiếm tôn giả không ra
tay, lão phu cho dù liều mạng với bà nương đó cũng phải đánh cho hả
giận.
- Liều mạng?
Độc Cô Vô Phong vẻ mặt khinh thường nói:
- Từ khi nào ngươi lại có tình người như vậy, còn liều mạng cùng Đại Tôn, ta xem ngươi đây mà đi tìm chết a.
- Ngươi ...
Hầu Quân Lâu tức giận, muốn nói thế nhưng lại không thốt ra được:
- Ngươi không cần phải nói như vậy, ngươi hẳn cũng biết ta và bà nương
kia sớm muộn cũng phải giải quyết... Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại,
tiềm lực của Lý Nhạc Phàm quả thực vượt qua tưởng tượng của chúng ta,
không ngờ lại có thể ngạnh kháng một chưởng của Đại Tôn, hiện tại lại
được Đại Tôn che chở, qua một thời gian nữa, tất thành Đại Tôn chi vị.
- Phải xem hắn còn mạng sống tới ngày đó không a.
Một câu nói của Độc Cô Vô Phong khiến cho Hầu Quân Lâu im lặng.
Ai cũng hiểu rõ, Thánh Ngôn Đại Tôn quyết tâm dồn Lý Nhạc Phàm vào chỗ
chết, sát khí càng ngày càng lớn, nếu như không phải có Vô Danh Đại Tôn
che chở, Lý Nhạc Phàm sợ rằng đã thịt nát xương tan. Vô Danh Đại Tôn
nguyên thọ sắp hết, cũng không bảo hộ được hắn bao lâu.
...
Tàng Thiên Phong.
Tại một chỗ sâu trong đại điện, Vô Danh Đại Tôn ngồi đó, một con bướm bay
lượn trước ngực hắn, mờ mờ ảo ảo, nhìn kỹ một chút, không ngờ đó lại là
thân ảnh của một nữ tử.
Ánh dương chiếu sáng con đường, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Tình cảm có thiên địa làm chứng.
- Hài tử, ta lại ới thăm con..
Nhìn hư ảnh kia, Vô Danh Đai Tôn mỉm cười, ánh mắt trống rỗng dần dần có thần thái, dường như thực sự nhìn thấy gì đó.
Người này cả đời luôn đem theo hai hồi ức, hoặc tươi đẹp, hoặc chua xót, hoặc tiếc nuối, hoặc hối hận... Đó chính là ký thác tâm linh, càng đối diện
càng lâm vào mê cung cố chấp.
- Hài tử, đây là lần cuối cùng ta tới thăm con.
Vô Danh Đại Tôn giơ tay ra, con bướm trước mặt nhẹ nhàng run lên, xuất ra một đạo quang thải hoa mỹ, vô cùng tuyệt mỹ.
Tâm của Vô Danh Đại Tôn, từ ba trăm năm trước đã chết đi, ngày hôm nay, rốt cuộc hắn cũng buông được.
Buông thì phải rời đi, một cỗ khí tức chết chóc tràn ngập đại điện.
Lát sau, con bướm này chậm rãi dừng lại, hóa thành một cây trâm hình con
bướm rơi vào trong lòng bàn tay Vô Danh Đại Tôn, màu sắc sặc sỡ, lưu
quang chuyển động.
- Tôn giả, Lý hộ pháp đã tới.
Ngoài điện, thanh âm của Liễu Nhân vang lên, Vô Danh Đại Tôn bình tĩnh lại, nói:
- Để hắn vào đi.
- Vâng.