Sau khi ăn cơm chiều, Nhạc Phàm đến nhà Vạn tiên sinh để thông báo mình vẫn bình an. Lúc ấy Tiểu Nhã vì quá vui mừng mà rơi lệ. Lần này trở về Nhạc Phàm đã chuẩn bị ở nhà vài ngày, cùng phụ thân đi thăm mọi người, tiện thể bắt đầu kế hoạch tu luyện.
Từ khi tu luyện có được thu hoạch ngoài ý muốn, Nhạc Phàm hiểu rõ bên trong cơ thể mình cũng như tác dụng của bảy đạo nguyên khí và phương pháp tu luyện. Hắn tin rằng chỉ cần có thể chính thức nắm bắt được bảy đạo khí tình cảm này, hắn nhất định có thể so lợi hại được với lão nhân đã gặp ở Kì Dị Trai.
Lần này Nhạc Phàm không thỉnh giáo Vạn tiên sinh, mà tự tìm hiểu, vì hắn hiểu rằng quá ỷ lại vào người khác sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của chính mình.
Thế nhưng hai ngày nay Nhạc Phàm tự tìm hiểu rất lâu, cũng đến chỗ Vạn tiên sinh đọc rất nhiều sách, nhưng hắn vẫn không tìm ra biện pháp nào có thể tham khảo. Vì vậy hắn quyết định trước tiên bỏ qua việc này, tiếp tục tu luyện theo phương pháp trước đây, để gia tăng thêm lực độ tu luyện. Do phụ thân hắn đã khỏi hẳn, chuyện nhà cũng không cần hắn quan tâm, nhờ thế chẳng những hắn có thể yên tâm, mà lại có rất nhiều thời gian để tu luyện.
Vài ngày sau...
Nhạc Phàm mang theo lương khô và trang bị đi ra ngoài cửa. Hắn vừa qua khỏi cửa, Lý Đàm liền gọi hắn lại, cười nói: "Từ đã, ta cho con hay, Vương Sung có đến vài lần, nói là muốn tìm con đấu võ, nhưng con lâu quá không về, hắn không kiên nhẫn được nên đã bỏ đi". Nhìn vẻ mặt của Nhạc Phàm, ông nói tiếp: "Chuyện của Vương Sung ta cũng đã nghe qua, bất quá ta thấy nó cũng không phải là kẻ nhỏ nhen, con có động thủ cũng đừng quá nặng". Nói xong trong mắt ông tràn đầy tiếu ý, ông đối với Nhạc Phàm đương nhiên tin tưởng rất nhiều, vì ông đối với Vương Sung cũng có ấn tượng tốt nên lên tiếng nhắc nhở.
Nhạc Phàm sững sờ, thầm nghĩ: "Không nghĩ ra là hắn đến khiêu chiến". Rồi hắn gật đầu cười nói: "Con sẽ cân nhắc". Nói xong hắn liền quay người đi ra ngoài. Đối với lời phụ thân nói hắn không có chút hoài nghi, hơn nữa rất ủng hộ quyết định của phụ thân.
Dưới thác nước của Đại Lĩnh Sơn, Nhạc Phàm ngồi trên tảng đá bắt đầu tu luyện.
Lần này Nhạc Phàm đeo toàn bộ các khối chì trên người, nhưng hắn cảm thấy nhẹ hơn trước kia nhiều. Hơn nữa thác nước đánh xuống cũng không làm chấn thương nội phủ, chỉ làm hắn đau mà thôi, điều này làm cho hắn rất tin tưởng. Do lần trước hiệu quả của thất tình luyện thần không cao, nên Nhạc Phàm lựa chọn tiếp tục tu luyện thổ nạp chi pháp của Dưỡng tâm kinh, sau đó lại luyện tập tu mệnh chi pháp.
Một hôm, Nhạc Phàm tu luyện xong đứng lên, cảm thấy áp lực nặng nề của thác nước, đột nhiên như nghĩ ra chuyện gì, nhất thời đứng yên tại đó để cho thác nước đập vào thân thể. Sau một lúc hắn giật mình lẩm bẩm: "Đúng rồi! Trước kia có đi qua thủy đàm (hồ nước), cảm nhận được trở lực của nước. Nếu luyện tập dưới trở lực thì rất khó khăn, nhưng tiến bộ nhất định là nhanh hơn. Đạo lý đơn giản như thế mà trước kia cũng không nghĩ ra, thật là ngốc mà". Nói xong hắn tự gõ đầu mình một cái.
Từ đó về sau, Nhạc Phàm mỗi ngày dậy sớm đến thủy đàm nơi thác nước, lợi dụng trở lực và áp lực mà tu luyện chiêu thức cơ bản; ban ngày leo lên đỉnh Đại Lĩnh Sơn, rèn luyện khả năng cân bằng và chịu đựng; tối ngồi dưới thác nước, vừa tu luyện thân thể kháng kích vừa luyện tập khống chế thất tình chi khí trong cơ thể.
Lúc này Nhạc Phàm đã xem tu luyện như là một thói quen, hơn nữa cảm thấy có chút mạnh hơn thì rất vui sướng, đó là một dục vọng thâm sâu ẩn giấu tận đáy lòng hắn.
Mình triều. Mùa đông năm 1637.
Thời gian tu luyện có vẻ thật ngắn ngủi, vừa chớp mắt hai mùa xuân thu đã qua đi, có thể nói Nhạc Phàm đã trải qua thật nhẹ nhàng. Đó cũng hai năm thật đầy đủ đối với hắn. Cứ mỗi tháng hắn về nhà vài ngày, phụ thân khỏe mạnh, điều kiện gia đình cũng ổn định, mọi sự đều không cần quan tâm, mỗi ngày chỉ có chuyên tâm tu luyện để gia tăng sức mạnh. Hắn cứ đơn giản như thế mà sống.
Hai năm trôi qua, việc tu luyện của Nhạc Phàm có tiến bộ rất lớn. Các chiêu thức cơ bản "khảm, phách, chuyển, giá, đạn" với trường hợp có mang phụ trọng, có thể đánh ra so với trước kia còn nhanh hơn nhiều. Lực đánh của thác nước một năm trước đối với thân thể hắn không còn tác dụng nữa. Việc luyện tập leo núi đã khiến thân thể hắn biến đổi trở nên linh hoạt. Hơn nữa thất tình chi khí trong cơ thể đã có thể khống chế một đạo, chính là hồng sắc nguyên khí. Khi đó Nhạc Phàm phát hiện, mình đang ở trạng thái tình cảm như thế, loại nguyên khí này vận chuyển nhanh phi thường, hơn nữa hắn lại có thể tương thông với chính nó.
Với việc tu luyện tinh thần lực Nhạc Phàm cũng có đột phá mới, khi hắn nhắm mắt lại cảm thụ không gian xung quanh, có thể cảm thấy rõ ràng tình huống phát sinh trong chu vi mười trượng. Đây là tinh thần lực của Nhạc Phàm đột phá sau khi phát hiện dị thuật. Mặc dù mười trượng không phải là xa, nhưng nếu trong đêm tối mà nói, tác dụng quả là rất lớn, hơn nữa theo sự tăng cường của tinh thần lực, khả năng phạm vi cảm giác càng lúc càng lớn.
Nhưng bây giờ Nhạc Phàm cảm thấy rất buồn bực, trong khoảng thời gian này mặc kệ hắn có cố gắng tu luyện như thế nào, nhưng tiến bộ thì cực kì chậm, thậm chí chẳng tiến bước nào. Nghĩ đến việc tu luyện hiện tại đã đến giai đoạn chậm lại, hắn phải có một phương pháp và sự lĩnh ngộ mới mẻ thì mới có thể tiếp tục tu luyện.
Sau khi hiểu được tình huống của bản thân mình, Nhạc Phàm không nóng vội, trừ thói quen tu luyện, mỗi lần về nhà hắn đều đến chỗ Vạn tiên sinh đọc sách, cuộc sống trôi qua thỏa mãn vô cùng.
Do chưa trèo lên đến đỉnh Đại Lĩnh Sơn, điểm cao nhất cũng chỉ là hơn hai mươi trượng, nên Nhạc Phàm lúc này tinh lực đều dành cho việc leo núi. Trên ngọn Đại Lĩnh, nhìn từ phía xa, Nhạc Phàm như là một con khỉ khéo léo, không ngừng chuyển đổi vị trí, hướng đến đỉnh mà leo tới.
"Hô ~ cuối cùng cũng có thể thấy đỉnh núi". Nhạc Phàm thở dài một hơi, thấy đỉnh núi đã ở trước mặt, chỉ cần mười trượng nữa là có thể lên tới đỉnh rồi.
Mặc dù chỉ còn khoảng cách mười trượng, nhưng đối với Nhạc Phàm mà nói, hắn tựa như đã đến cực hạn khó có thể vượt qua nổi. Tại vị trí mười trượng này hắn đã rơi xuống vô số lần, rồi cũng trèo lên vô số lần. Hiện tại hắn leo núi không chỉ đơn thuần là tu luyện, mà còn là muốn chinh phục nó. Trải qua nhiều lần rơi xuống, Nhạc Phàm cũng dần nắm được thế nào là điểm cốt yếu để duy trì sự cân bằng. Hiện tại nếu chẳng may rơi xuống, hắn cũng sẽ không bị rơi thảm thương như trước đây nữa.
Dựa vào kinh nghiệm leo núi nhiều lần, Nhạc Phàm phát giác là càng gần đỉnh núi, các tảng đá trước mặt càng trơn nhẵn hơn, hơn nữa bữa trước có một trận tuyết rơi, hai tay căn bản không thể nắm chắc được, vì vậy hắn cắm chủy thủ vào đá, dụng lực mà leo lên...
Lần này thành công đã gần kề, chỉ còn có khoảng cách bảy trượng...
Sáu trượng...
Năm trượng...
Bốn trượng...
Ba trượng... Đỉnh núi ngày càng gần hơn, nỗ lực trong mấy năm giờ cũng sắp thành công. Nhạc Phàm tâm tình kích động phi thường, nhưng đầu óc hắn rất tỉnh táo. Trước đây đã nếm qua đau khổ vài lần, cho nên hắn biết rõ, thành công càng đến gần càng phải làm cho bản thân tỉnh táo, nếu không sẽ thất bại thê thảm.
Hai trượng... "Rắc!" Một khối đá dưới chân chợt vỡ ra, cả người Nhạc Phàm thụt xuống. Chẳng lẽ vứt bỏ tất cả nỗ lực trước đó? "Không! Ta không cam tâm!" Nhạc Phàm hô to một tiếng, cắm chủy thủ ngập sâu vào đá, ngăn không cho thân thể tiếp tục trượt xuống, hai tay chảy máu lẫn lộn với cát đá, nhưng hắn không chịu thả ra. Cuối cùng cả cơ thể cũng dừng lại, Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lên độ cao mấy trượng, định thần lại rồi tiếp tục leo lên. Chỉ còn năm trượng...
Bốn trượng...
Ba trượng...
Hai trượng...
Một trượng...
Lần này xem ra có vẻ thuận lợi, Nhạc Phàm nhìn khoảng cách gần kề, rướn người một cái, cuối cùng cũng lên tới đỉnh. Hắn quay người đứng tại chỗ nhìn bầu trời xanh thẳm, đưa tay vuốt lấy miếng đá đeo trên cổ, trong lòng vừa kích động vừa cảm khái, thở dài một hơi: "Ha... Cuối cùng ta cũng lên tới đỉnh rồi!"
Nhạc Phàm vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên trong lòng cảm thấy cảnh giác. Đã có kinh nghiệm săn thú nhiều năm, hắn có bản năng dự báo được nguy hiểm nên rất tin tưởng rằng cảm giác này không lừa hắn. Thế nên hắn lập tức đứng dậy cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.
Ngọn núi này không lớn, đỉnh núi hơi bằng phẳng, ngoại trừ bên bờ dốc có một cây tùng xanh mọc từ khe đá ra thì bốn mặt đều là vách núi, thật không nhìn ra có gì khác lạ.
Sau khi quan sát một hồi, Nhạc Phàm thấy không có gì uy hiếp, nhưng tim càng đập mạnh, cho nên hắn nhắm nghiền hai mắt, triển khai tinh thần lực ra xung quanh. Nhạc Phàm đột nhiên cử động, tay phải nắm chặt chủy thủ, dụng lực hướng tới cây tùng mà ném tới.
Thanh chủy thủ bay ra trong nháy mắt, một vật to lớn từ cây tùng rơi xuống vụt phi tới Nhạc Phàm, va chạm với thanh chủy thủ tạo ra một âm thanh quái lạ, rồi rơi xuống mặt đất. Lúc này Nhạc Phàm mới nhìn rõ ràng, nguy hiểm là từ một con mãng xà thật lớn.
Cự mãng này dài hơn một trượng, phía trước đầu là hai lỗ mũi to lớn, bộ da ngoài là một màu đen bóng lấp lánh hàn quang dưới ánh mặt trời, trên đầu có một khối thịt màu đỏ, trông thập phần quái dị. Trên mắt trái đang chảy máu của nó là thanh chủy thủ mà Nhạc Phàm vừa phóng ra, mắt phải còn lại căm thù nhìn Nhạc Phàm.
Loại mãng xà to lớn này Nhạc Phàm đã thấy qua trong Y kinh, tên là hắc khuê, toàn thân là vảy cứng cáp, đầu có một cái sừng đỏ. Loại này chẳng những kì độc, hung ác, hơn nữa còn khỏe mạnh vô cùng, thích siết con mồi cho đến chết rồi mới nuốt lấy.
"Thật lớn quá, có khi nó sống cả trăm năm rồi! Không nghĩ là vừa lên đây lại gặp quái vật, thật là không may mà!" Lúc này Nhạc Phàm thấy thật bất đắc dĩ. Nếu là lúc bình thường đi săn quái vật như vầy phải chuẩn bị thật là cẩn thận, nhưng hiện tại hắn chẳng chuẩn bị gì cả. Tâm lý Nhạc Phàm lúc này có chút nặng nề. Thấy bốn phía đều là vách núi, không có chỗ nào chạy cả, nên hắn lấy lại tinh thần, chuẩn bị chiến đấu.
Mỗi khi Nhạc Phàm quyết định chiến đấu, hắn tuyệt không do dự. Tiên hạ thủ vi cường, đó chính là yếu quyết chiến đấu của hắn. Do đó vừa nhấc chân, hắn liền nhanh chóng phóng tới.
Cự mãng hắc khuê thấy địch nhân vọt tới, nó cũng không lùi lại, miệng hé mở để lộ răng nanh nhọn hoắt. "U..." một tiếng quái lạ, toàn thân nó bắn tới chỗ Nhạc Phàm. Do mắt bị thương, máu chảy xuống một bên đầu, trông nó thập phần dữ tợn.
Thấy tốc độ của cự mãng nhanh như thế, Nhạc Phàm có chút kinh hãi, nhanh chóng xoay người tránh được công kích nguy hiểm. Nhưng cự mãng không chịu dừng lại, tiếp tục nhắm hướng Nhạc Phàm mà phóng tới...