Thương Thiên

Chương 12: Q.7 - Chương 12: Tập kích ban đêm






Không biết có phải vì đêm tối hay không mà trong thành Hàng Châu tuy đèn đuốc vẫn sáng trưng nhưng trên đường cái lại rất vắng vẻ, ngoại trừ những người giang hồ vẫn đang qua lại bên ngoài thì đã không còn bao nhiêu người bán hàng rong nữa. Khắp nơi, cửa sổ nhà nào cũng khép chặt lại, giống như nơi đây đang bị bao phủ một tầng âm lãnh.

Ngoại ô Kính Hồ.

Con trăng in bóng lên mặt hồ, gió đêm thổi lặng lẽ.....

Ánh trăng thắp sáng mặt nước phẳng lặng, phản chiếu một bóng hình xinh đẹp lay động nhẹ nhàng .... Tóc đen mềm mại, hai bên tóc mai khẽ tung bay, từng con gió nhỏ chầm chậm vén lên một vẻ thanh tịnh và u buồn.

Đứng trước Kính Hồ chính là Vạn Nhã Nhi. Nhiều ngày nay, nàng nghe được những tin tức liên quan tới Nhạc Phàm, cho dù trong lòng kiên cường nhưng vẫn không kiềm được nỗi lo lắng, cho nên tạm thời chia tay hai người Phó Soái, đi ra ngoài cho khuây khỏa ...

Nàng bấm trúc địch, tấu lên một khúc nhạc du dương ....... Là nhớ nhung ... là bối rối .... là kiên trì .... là hy vọng ... là duy nhất ...

Khúc đầu diễn tả đời người có trăm ngàn thăng trầm. Khúc thứ hai lại suy tưởng ái tình cớ sao ngắn ngủi.

......

- Tiếng địch của tiểu muội muội thật là cảm động. Hi hi hi...

Khúc tấu chưa xong, lại có người tới.

Một tràng cười khanh khách như chuông ngân vang lên, một bóng người bước ra từ sau gốc cây xa xa.

"Ồ!" Tiếng địch chợt ngừng lại, Vạn Nhã Nhi xoay lại nhìn, chỉ thấy người tới vóc dáng nhỏ gầy, tay phải giấu trong ống tay, tay trái hơi vén lên, áo trong lộ ra, nửa kín nửa hở, đúng là một nữ tử diêm dúa lẳng lơ.

"Ngươi là ai?" Vạn Nhã Nhi cảnh giác trong lòng, khua tay ra hiệu hỏi.

- Tiểu muội muội không phải khẩn trương như thế, tỷ tỷ tuy gọi là "Độc nương tử" nhưng tâm địa rất tốt, sẽ không làm hại ngươi đâu. Hí hí hí ...

Người tới chính là Độc nương tử, cho dù tay phải đã bị phế nhưng không ảnh hưởng gì đến vẻ xinh đẹp lẳng lơ và vóc người mềm mại động nhân của ả.

"Ả chính là Độc nương tử!" Vạn Nhã Nhi chợt giật mình, thầm nghĩ: "Sao ả lại tìm tới ta chứ? Lẽ nào ả đã biết quan hệ giữa ta và đại ca, cho nên tới để báo thù?"

Suy nghĩ trong thoáng chốc, Vạn Nhã Nhi đương nhiên không tin những lời mật ngọt hiền lành của Độc nương tử, tức thì khua tay ra dấu hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Độc nương tử mặc dù không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng ả cũng có thể đoán ra đại ý, ả bèn cười duyên nói: "Tiểu muội muội chớ sợ, tỷ tỷ chỉ muốn mời ngươi tới nhà tỷ ngồi chơi nói chuyện tâm sự thôi mà. Đợi khi nào Lý Nhạc Phàm tới thì ta sẽ nhường cho các ngươi đoàn tụ, thế nào? Nếu muội không đi thì tên tiểu tử Lý Nhạc Phàm đó làm sao có thể ngoan ngoãn tới tận cửa chứ? Tỷ tỷ nói đúng chứ tiểu muội muội? Hí hí hí ....

"Quả nhiên!" Vạn Nhã Nhi cả kinh, vội vàng vận khí chuẩn bị chống địch.

- Hừm! Tiểu muội muội còn muốn phản kháng hay sao? Nếu tỷ tỷ lỡ làm ngươi bị thương thì không hay lắm đâu! Hay là ngươi cứ ngoan ngoãn đi theo tỷ tỷ đi! Hí hí hí ...

Vừa nói ả vừa cười sằng sặc.

"Hừ!"

Cái gì là sỉ nhục? Đó chính là sự coi thường trong lời nói.

Vạn Nhã Nhi mặc dù không nói được, nhưng ánh mắt ngạo nghễ cùng hành vi xem thường của nàng đã diễn đạt rất sinh động một từ "sỉ nhục".

Sắc mặt Độc nương tử tím ngắt, lạnh lùng nói:

- Con nhãi đáng ghét, đây là ngươi tự chuốc lấy đấy nhé, không ngờ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Lão nương sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!

- Quỳ hoa kình ...!

Độc nương tử vận chuyển chân khí, hội tụ hàn quang trên bàn tay trái, mạnh mẽ đánh về phía Vạn Nhã Nhi.

Vạn Nhã Nhi đã sớm có chuẩn bị, dùng địch thay kiếm, chân khí rót đầy vào hai chân ... như con sẻ nhỏ nhẹ nhàng vút lên cao.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!...

Quỳ hoa kình bắn vào trong hồ, làm cuộn lên một cột sóng cao một trượng, đủ thấy lực lượng đáng sợ của nó.

- Chạy đi đâu!

Độc nương tử hét lớn một tiếng rồi nhảy vọt lên, bóng chưởng khua lên cực nhanh ép thẳng vào Vạn Nhã Nhi...

....

Bên bờ Kính Hồ, kình khí chấn động, hai thân ảnh ngươi tới ta lui đan xen vào nhau nhằng nhịt.

Đây là lần thứ hai Vạn Nhã Nhi hiển lộ công phu bản thân trước mặt người ngoài, hiện nay nàng đã là nhất lưu cao thủ chu thiên kỳ. Chỉ thấy nàng như lăng ba tiên tử, chiêu thức mềm mại tinh tế, thu phóng tự nhiên, hoàn toàn có khí thế của một bậc thầy võ học, chứ không hề có vẻ gì là loại chim non mới ra ràng. Còn Độc nương tử mặc dù nội lực thâm hậu, nhưng chỉ còn một tay khó thể gắng gượng .... Bên này tiêu hao thì bên kia mạnh lên, Vạn Nhã Nhi dần dần chiếm thế thượng phong.

Được như thế này, mặc dù một phần là do thiên phú bản thân nhưng Vạn Nhã Nhi cũng không thể không cảm tạ Nhan Nguyệt Thi và Phó Soái. Hai người họ biết rằng giang hồ hiểm ác, cho nên cứ có thời gian rảnh là lại đối chiêu luyện thức với nàng, chính do tiếp thu sự chỉ điểm của hai cao thủ ấy thì hôm nay Vạn Nhã Nhi mới có năng lực đánh một trận thế này.

Bóng địch vun vút rợp trời, tay múa như ngàn cánh tay ...

Chiêu thức của Vạn Nhã Nhi cùng Độc nương tử qua lại rực rỡ, biến hóa đa dạng, hầu như là cùng xuất ra cùng biến chiêu, đấu với nhau đã một lúc lâu mà vẫn chưa phân thắng bại.

Độc nương tử càng đánh càng nôn nóng, vô số ý nghĩ lóe lên: "Không ngờ con nhãi đáng ghét này lại có công phu cao như vậy, vì sao trên giang hồ chưa từng nghe nói đến nó ... Cứ tiếp tục như thế này cũng không phải biện pháp tốt, ngay cả một con nhãi non nớt cũng không đối phó được ..."

"Non nớt!?" Trong đầu Độc nương tử lóe lên một ý, bỗng nảy ra một kế, thầm cười đắc ý trong lòng. Ả tung một chưởng rất nặng đẩy lùi Vạn Nhã Nhi ... Tiếp theo thò tay vào trong lòng lấy ra một vật rồi ném về phía đối phương ...

Vạn Nhã Nhi thấy một vật bay tới, tưởng là loại ám khí gì đó liền định chặn lại. Nhưng ngay lúc tiếp cận thì ....

Uỳnh!

Vật đó nổ tung, lập tức bung ra bột phấn đầy trời...

"Không ổn!" Vạn Nhã Nhi trong lòng trầm xuống, muốn né tránh nhưng đáng tiếc đã không kịp nữa ...

Phịch!

Vạn Nhã Nhi té ngã xuống đất đất, giãy dụa đau đớn, nhưng lại không thể nói nên lời.

Độc nương tử tính kế đơn giản như vậy, cũng chỉ có thể đối phó với loại kinh nghiệm nông cạn như Vạn Nhã Nhi. Nếu như đổi là người từng trải, ắt sẽ đánh ra một chưởng phong thổi phấn độc ngược lại, vậy thì nhất định ả phải chịu thiệt rồi.

....

- Hí hí! Trúng phải "Hàn tâm tán" của lão nương, xem con nhãi nhà ngươi cựa quậy thế nào.

Giọng điệu như vậy, hiển nhiên Độc nương tử vô cùng tin tưởng vào độc dược của bản thân, nhưng nàng lại đã quên rằng chính bởi vì lòng tin của bản thân mà đã khiến nàng bị mất một tay. Mà lần này ...

Độc nương tử chậm rãi tiến tới, ngạo nghễ nhìn Vạn Nhã Nhi trên mặt đất rồi nói:

- Ngươi yên tâm, lão nương sẽ hết sức yêu thương ngươi, hắc hắc ...

Nói đoạn ả vươn tay ra định túm lấy Vạn Nhã Nhi.

Độc nương tử đã quên một việc, có lẽ là ả cũng không biết, gia gia của Vạn Nhã Nhi chính là giang hồ thánh thủ - hiệp y Vạn Liễu Hoài trước kia ...

Uỳnh!

Một chưởng hằn lên đan điền Độc nương tử, cả người ả bay ngược ra sau mấy trượng.

- Ụa ...

Độc nương tử té trên mặt đất, nôn ra máu tươi.

.....

Gượng đứng dậy, Độc nương tử nhìn chằm chằm Vạn Nhã Nhi đang đứng đằng trước, thất thần nói:

- Không có khả năng.... không có khả năng..... Sao ngươi lại không trúng "Hàn tâm tán"? ... Không thể ... Ha ha ha! Được! Được! Được! Không ngờ cả hai lần lão nương đều thua bởi độc dược của chính mình, hơn nữa lại là hai huynh muội các ngươi....

Phụt!...

Độc nương tử lại phun ra một chùm máu tươi.

- Ta hận! Ta hận... Ta tuyệt đối sẽ không để yên cho các ngươi đâu ...

Độc nương tử gào lên cuồng loạn, ném ra một quả lôi hỏa đạn, nổ tung khiến cát bụi tung bay mù mịt.

........

Bụi mù tản ra, chỉ còn lại mỗi mình Vạn Nhã Nhi cầm địch đứng im, vẻ mặt nghiêm nghị, chẳng còn thấy bóng dáng Độc nương tử đâu cả.

Phụt!..

Vạn Nhã Nhi há miệng thổ ra một búng máu tươi, lập tức quỵ xuống đất, vô cùng mệt mỏi uể oải. Nàng vội điểm lên mấy huyệt Kiên Tỉnh, Thái Uyên ... các nơi trên thân thể, tiếp theo móc ra một viên "Cửu hoa ngọc lộ hoàn" cho vào miệng, vận chuyển chân khí tới khắp nơi điều trị ...

Thì ra mới vừa rồi Vạn Nhã Nhi nhìn như không việc gì, nhưng thực ra đã trúng "hàn tâm tán" của Độc nương tử, nàng biết rõ tính chất của các loại thảo dược, cho nên căn cứ theo phương pháp trong "y kinh" mà tạm thời khống chế được độc tính mà thôi. Bằng không, vừa rồi một chưởng đánh vào đan điền Độc nương tử sẽ không đơn giản khiến ả trọng thương mà chạy như vậy.

.....

Đang ngồi vận khí, chợt Vạn Nhã Nhi cảm thấy bên tai thoáng động, nghe được có người tới gần, nàng đành bất đắc dĩ thu công đứng lên. Cũng may độc tính trong cơ thể nàng đã được khống chế, chỉ là nguyên khí vẫn chưa khôi phục mà thôi.

Một bóng người từ trong rừng nhảy ra, chậm rãi nói:

- Nhỏ câm kia, bản lĩnh khá thật, không ngờ có thể khiến ác phụ Độc nương tử phải kinh sợ thối lui .... Có điều, bản cô nương lại muốn xem xem, lần này ngươi có thể thoát khỏi tay ta như thế nào?

Câu cuối ẩn chứa nội kình, vang vọng bốn phía không ngừng, khiến cho cành lá rung động xào xạc.

Vạn Nhã Nhi thấy thế thì khẽ chấn động trong lòng, người tới võ công rất cao, thêm nữa bản thân vẫn chưa khôi phục nguyên khí, lần này sợ là dữ nhiều lành ít.

Rơi vào hiểm cảnh, Vạn Nhã Nhi ngược lại rất tỉnh táo, nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy một thiếu nữ tươi trẻ y phục rực rỡ đang chậm rãi lại gần. Dáng vẻ nàng xinh tươi, so với Độc nương tử thì hơn vài phần ngây thơ.

Vạn Nhã Nhi lập tức khua tay ra hiệu hỏi: "Ngươi là ai? Muốn làm gì?"

Dễ dàng nhận ra ý nghĩa của những động tác đó, người tới âm trầm đáp:

- Bản cô nương tên là Quan Tâm, chính là người của Thiên Tà tông, lần này tới thăm chính là vì ngươi đó!

Người tới chính là Quan Tâm....

----------oOo----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.