Thương Thiên

Chương 21: Q.9 - Chương 21: Tha bỉ hung thú canh mãnh






Trước "Quỷ động", mãnh thú "Cùng Kỳ" đang đùa giỡn với Đồ Lôi, một người một thú vờn qua vờn lại.

Không biết nguyên nhân có phải do là thợ săn hay không, trải qua một trận phát tiết, Đồ Lôi rốt cục đã hồi phục lại sự tỉnh táo. Đối mặt với kẻ địch cường đại, chỉ có liều mạng làm cho bản thân tỉnh táo mới có hy vọng được, chứ không phải là phẫn nộ.

Kẻ địch cường đại như thế, sức lực dám chắc không tệ! Nhược điểm? Ngay cả đối phương là quái vật gì cũng không biết, còn nói cái gì nhược điểm. Duy chỉ có thể không ngừng vận động để tìm kiếm cơ hội. Đương nhiên Đồ Lôi biết được đối phương đang chơi đùa với mình, hắn ngược lại cũng không vội, vì vậy lựa chọn tiếp tục chờ đợi.

Con mắt? Đúng! Động vật gì thì con mắt cũng đều không được bảo vệ tốt, trừ phi nó nhắm mắt lại. Nghĩ thông suốt điểm này, Đồ Lôi trong lòng bắt đầu chuẩn bị, đợi thời cơ ra tay.

Khổ sở! Bất đắc dĩ! Không cam lòng! Tâm tình của Đồ Lôi bây giờ có thể diễn tả như vậy. Cho dù biết đối phương có thể có nhược điểm thì sao? Đối mặt với quái thú cường đại gấp mấy lần so với mình, bản thân có cơ hội chăng? Đối phương sẽ cho mình cơ hội sao?

Không bao lâu, "Cùng Kỳ" tựa hồ chơi đã chán, tru lên hai tiếng sau đó hướng về phía Đồ Lôi đi tới…

Cha mẹ đã chết, muội muội cũng đã chết, Đồ Lôi trong tuyệt vọng sinh ra ý nghĩ liều chết đâm một nhát.

Chủy thủ nắm chặt trong tay, ngay lúc "Cùng kỳ" đụng vào người Đồ Lôi, chủy thủ phóng mạnh ra, trực tiếp bắn về phía mắt trái của "Cùng Kỳ"…

"Bùng…"

Một lực đánh thật lớn đánh bay Đồ Lôi đi, máu phun đầy đất, tiếng xương gãy vang lên! Bất quá, Đồ Lôi lại cười, vẻ mặt thống khổ cũng không che dấu được khóe miệng hắn lộ ra nét thản nhiên tươi cười. Không biết bởi vì chết là giải thoát, hay là bởi vì một đòn đắc thủ mà nhắm mắt.

Dưới nỗ lực thật lớn, chủy thủ rốt cục đã bắn trúng mắt trái của "Cùng Kỳ", kết quả sau đó lại làm cho lòng người lạnh đi!

Nếu là dã thú bình thường, một chủy thủ này tuyệt đối có thể làm cho một mắt mù đi. Nhưng Đồ Lôi hôm nay lại gặp chính là thượng cổ mãnh thú, là loại thần thú tồn tại trong truyền thuyết Mặc dù nó còn đang trưởng thành,nhưng nó sao có thể bị một một mũi chủy thủ nho nhỏ gây thương tích?

Ngoài dự định, theo lý… chủy thủ bắn trúng "Cùng Kỳ", có thể làm cho nó đau đớn khác thường, nhưng lại không có tạo nên một chút thương tổn nào. Ngược lại, còn làm cho bản chất hung hãn của "Cùng Kỳ" trỗi dậy!

"Ngao…" "Cùng kỳ" đau đớn lại đuổi theo, lộ ra ánh mắt hung ác, rõ ràng muốn xé xác người đã làm cho mình đau đớn.

"Nghiệt súc!"

Trên đỉnh đầu huyền quang màu tím thoáng hiện, một cổ khí thế to lớn mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, áp thẳng xuống đầu "Cùng Kỳ". Mãnh thú lập tức không dám chậm trễ, bỏ qua ý định xé xác Đồ Lôi, vội vàng lùi lại. Gầm lên hai tiếng thị uy, tức thì vung trảo lên nghênh tiếp người đang đánh tới.

Trong núi rừng ánh sáng tím tỏa ra bốn phía, đánh xuống cả ngàn kích, bóng ảnh trầm trọng, phảng phất như thiên địa cũng bị che mờ.

Trần Hương cầm trong tay "Tử trúc trượng", bước đạp Phinh Đình Chi Vũ, người như tiên ảnh mờ ảo, cùng "Cùng Kỳ" tại nơi núi rừng giao tranh.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Trần Hương xuất đạo tới nay sử dụng binh khí, nàng rất hiểu uy lực của "Tử trúc trượng" to lớn như thế nào.

"Tử trúc trượng" chẳng những tượng trưng cho "Thiên môn" Cung chủ, càng là đệ nhất kỳ bảo của "Thiên môn", nếu là toàn lực vận dụng, có thể dẫn động thế lực của thiên địa. Như vậy một khi vũ khí công kích, có thể gây thương tổn nghiêm trọng cho kẻ địch, lâu nay Trần Hương vẫn giữ cẩn thận. Không nghĩ tới lần đầu tiên sử dụng lại là thi triển trên người thượng cổ mãnh thú này.

Trần Hương chiến đấu kịch liệt, mà bên ngoài "Quỷ động" này, cũng khó mà quan tâm đến tính mạng.

Tiểu Nhu tiến lên nâng Đồ Lôi dậy, thương thế của hắn nghiêm trọng phi thường sớm đã chết ngất đi, trong miệng máu chảy không ngừng, xương trước ngực bị gãy nghiêm trọng, nếu mà xử lý không tốt, Đồ Lôi khó mà cứu sống được! Mà bây giờ mãnh thú trước mặt, làm sao có thời gian cứu người? Suy nghĩ một lúc Tiểu Nhu cắn răng, từ trong người lấy ra một viên thuốc màu ngọc bích đưa cho Đồ Lôi uống vào… Đồ Lôi huyết sắc dần dần khôi phục, trông bộ dáng, đây quả là linh đan diệu dược.

Đem người đặt sang một bên, Tiểu Nhu từ bọc nhỏ bên hông lấy ra một ngọc phiến khắc đầy phù chú, lập tức hướng về phía Trần Hương mà chạy đến.

Tại khe núi, Trương Tam không bị ai coi ngó. cẩn thận nhìn quanh, Trương Tam vui mừng! Thừa dịp không ai chú ý, hắn cố nén đau đớn mà liều mạng bỏ chạy uqa phía bên kia núi.

"Oành…"

Một gốc cây đại thụ hai người ôm bị "Cùng Kỳ" nhổ lên, Trần Hương phiêu nhiên tránh ra, lập tức một côn tung ra đánh vào lưng của "Cùng Kỳ".

"Bùng…"

Trực tiếp nhận một côn, "Cùng Kỳ" cũng không bị thương tổn gì, ngược lại lực đàn hồi cực lớn chấn lại là hai tay của Trần Hương tê dại, đồng thời mặt lộ vẻ kinh ngạc!

Kỳ thật "Cùng kỳ" cũng cảm thấy không tốt, mặc dù không bị thương tổn, nhưng bị "Côn tử" kỳ quái đó đánh ở trên người quả thật rất đau đớn!

"Ngao ngao…"

"Cùng Kỳ" lại vung trảo, Trần Hương vẫn nhẹ nhàng tránh ra… Một người một thú tại núi rừng qua lại, cứ như vậy, cây cối chung quanh bị "Kỳ Cùng" tàn phá không còn một cây nào.

Dây dưa một hồi, Trần Hương đã hiểu rõ thực lực của "Cùng Kỳ". Tốc độ chạy trốn cực nhanh, động tác nhanh nhẹn, thân thể mềm dẻo cứng rắn vô cùng, móng và răng sắc bén có thể so với tuyệt thế thần binh, bất kể lực lượng hay tốc độ có thể nói là kết hợp hoàn mỹ! Nếu là trực tiếp đối đầu, cuối cùng sẽ là lưỡng bại câu thương! Cũng may Trần Hương khinh công rất cao, nhất là thân pháp Mị ảnh, làm cho "Cùng Kỳ" thúc thủ.

Vốn là, có lợi thế về vũ khí và thân pháp, Trần Hương tự tin có thể đánh chết "Cùng Kỳ". Chỉ là nàng trong lòng nhân nghĩa, cũng không có nỡ hạ sát thủ. Dù sao cũng là thượng cổ sinh linh, cứ như vậy mà giết đi thì có chút không đành lòng, nhưng nếu thả nó, khó tránh khỏi làm hại một phương… Nữ tử đôi khi cũng như thế, lẽ phải cùng lý trí rất khó cân bằng. Trong lòng do dự, vì vậy cục diện giằng co không xong.

"Tỷ tỷ để cho ta tới! Mãnh thú xem chiêu…"

Một tiếng hô nhẹ, Tiểu Nhu đột nhiên xuất hiện, ngọc phù trong tay bổ mạnh về phía "Cùng Kỳ".

"Bùng… oành…"

"Ầm ầm!"

Một tiếng nổ thật lớn vang vọng khắp núi rừng! Cành gãy lá rụngbay đầy trời, "Cùng Kỳ" bị bao phủ trong đó…

"Cho ngươi nếm thử lợi hại của ta!"Một chiêu đắc thủ, Tiểu Nhu hoan hỉ vung nắm tay.

Trần Hương xuất hiện bên cạnh nàng ta, thở dài nói: "Muội đã thực sự hạ thủ".

"Đối phó với loại mãnh thú này không thể nương tay, nếu không nó sẽ lại hại người".

"Ta cũng biết, nhưng… Tránh mau…" Trần Hương còn chưa dứt lời, một huyết ảnh thật lớn từ trong bụi mù thoát ra, bắn thẳng đến.

Sự việc đột nhiên, căn bản không kịp phản ứng! Trần Hương đẩy Tiểu Nhu ra, đưa "Tử mộc trượng" dựng lên trước mặt, chuẩn bị cùng "Cùng Kỳ" trực tiếp va chạm.

"Bùng…"

Trần Hương bay ra mấy trượng, huyết khí trong cơ thể bốc lên khó dằn xuống.

"Ngao… ngao…"

Bị ngọc phù oanh tạc, "Cùng Kỳ" thân thể trong nháy mắt lớn lên gấp đôi, lực lượng tăng vọt, hung khí hoàn toàn được kích phát!

Nó dường như biết không làm gì được Trần Hương, vì vậy bỏ đối phương, chuyển hướng về phía khác, mục tiêu chính là Tiểu Nhu!

"Tiểu Nhu!" Trần Hương gấp rút hô lên, bất chấp chân khí chảy ngược rất nguy hiểm, đề khí xông tới.

Nhưng đã muộn… Trần Hương cách quá xa, cho dù toàn lực cũng không kịp. "Cùng Kỳ" đã vọt đến trước mặt Tiểu Nhu, trảo phải vung ra.

Đồng tử nhanh chóng co rút lại, Tiểu Nhu ngơ ngác nhìn móng vuốt lóe hàn quang ở phía trên. Không ai hoài nghi một trảo này nếu bổ xuống, Tiểu Nhu sẽ bị xẻ thành nhiều đoạn.

Ta phải chết? Tiểu Nhu không phải không có nghĩ tới có một ngày sẽ chết, nhưng khi nàng đối mặt với sự uy hiếp của tử vong, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, nhất là cứ như vậy mà chết đi, bảo nàng cam tâm sao được?

Sự tuyệt vọng hiện lên trong ánh mắt, Tiểu Nhu quyết định xuất ra chiêu tối hậu… cùng với "Cùng Kỳ" đồng quy vu tận!

Đưa bàn tay vào trong bọc nhỏ, đang lúc nàng muốn ra tay, đột nhiên cảm thấy một trận gió nhẹ che trước mặt. Rất nhẹ, rất êm ái, rất thoải mái…

"Bùng…"

Một bóng người hiện ra, Tiểu Nhu còn chưa kịp phản ứng gì, vật không lồ trước mắt, đã bị người mới đến một quyền đánh bay ra ngoài!

Trước mặt là một bóng lưng cao lớn, cao ngất, cô độc, có chút gầy gò nhưng vẫn rất cao lớn, phảng phất như tháp trời cũng không thể làm hắn cúi đầu.

Nhìn thấy Tiểu Nhu vô sự, Trần Hương mừng rỡ như phát cuồng, cũng không xem người mới đến là ai, vội vàng đến bên cạnh Tiểu Nhu, quan tâm hỏi: "Tiểu Nhu, muội ra sao rồi? Có bị thương hay không?" Vừa nói vừa kiểm tra trên người Tiểu Nhu.

"Muội, muội không sao…" Tiểu Nhu lấy lại tinh thần, nghe thấy tỷ tỷ quan tâm, trong lòng thấy ấm áp, sự lanh lẽo vừa rồi cũng dần dần tản đi.

"Cám ơn vị tiên sinh này đã cứu giúp" Trần Hương hết lo lắng, lập tức quay về người mới đến cảm kích thi lễ.

"Ta có việc hỏi các người" Nam tử chậm rãi xoay người, hai người nữ hét lên kinh hãi! Người trước mắt, rõ ràng chính là gã nam tử hôm qua hai lần thấy được.

"…" Trần Hương chỉ nhìn không nói gì, trong mắt chỉ nghi hoặc? Chính là cái loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này.

Hắn sao lại gặp ở chỗ này? Tại sao trùng hợp như vậy?

Tiểu Nhu vẻ mặt ngây ngốc, mở miệng nhưng lại nói không nên lời! Nàng rất muốn nói cái gì đó, nhưng nàng biết là không thể, bởi vì nàng có nỗi khổ.

Nhạc Phàm cũng không có động tác gì, lẳng lặng nhìn nữ tử áo trắng trước mặt. mặc dù nàng mang khăn che mặt, nhưng trên người lộ ra loại cảm giác quen thuộc. Chỉ là, vì sao nhìn ánh mắt của nàng, hết lần này tới lần khác cảm thấy xa lạ như vậy?

"Ngao ngao… ngao…"

Nhạc Phàm đang muốn nói chuyện, phía sau "Cùng Kỳ" nổi điên lên đánh tới, tốc độ cực nhanh…

"Cẩn thận! Đây là thượng cổ mãnh thú Cùng Kỳ!"

Trần Hương và Tiểu Nhu hô lên nhắc nhở, đang muốn liên thủ đối địch, ai ngờ Nhạc Phàm ra tay không hề do dự, một thân một mình xông ra ngoài!

Hắn muốn làm gì? Chẳng lẻ hắn muốn trực tiếp đánh với "Cùng Kỳ" sao? Hai người Trần Hương không thể hiểu được! Sao lại có người dám đánh tay đôi với mãnh thú "Cùng Kỳ" này.

Vốn tự nhiên đã có linh thức, "Cùng Kỳ" hiểu được lực lượng của bản thân không người nào có thể địch lại, mặc dù thân thể chưa hoàn toàn phát triển, nhưng nó đối với lực lượng của bản thân tuyệt đối tự tin.

Như vậy mà vừa rồi, một người trong mắt nó rất "nhỏ bé", lại một quyền đánh bay nó ra ngoài! Lần đầu tiên, lần đầu tiên cảm thấy nhục nhã, lần đầu tiên lòng tin bị đả kích mà phẫn nộ! Bảo "Cùng Kỳ" phải như thế nào? Trong mắt nó lửa giận thiêu đốt đủ để nói rõ hết tất cả!

Nhạc Phàm không có lý do để thối lui, nhất là khi câu hỏi mấu chốt lại bị "nó" cắt ngang, hắn làm sao không tức giận cho được. Lửa giận phải được phát tiết, "Cùng Kỳ" tự nhiên chính là đối tượng mà Nhạc Phàm lựa chọn.

Dưới ánh trăng, hai thân ảnh đồng thời xông tới, một người một thú tại núi rừng không ngừng chiến đấu, một bên dữ tợn, một bên điên cuồng, chỉ dùng lực lượng chân chính mà chiến đấu.

"Ngao…"

Trảo của "Cùng Kỳ" vung lên, Nhạc Phàm đưa cánh tay trái lên đỡ! Một luồng sức mạnh thuần túy đánh văng cánh tay ra, tuy không bị thương, nhưng làm cho hắn đau đớn…

"Bùng…"

Nhạc Phàm lại nắm tay thành quyền, trực tiếp nện vào cổ của "Cùng Kỳ".

Không có kỹ thuật gì, không có kỹ xảo gì, cứ như vậy ngươi một trảo, ta một quyền mà đánh nhau!

"Bùng… bùng… bùng…"

Nhạc Phàm cùng với "Cùng Kỳ" đánh nhau mãnh liệt, cứ một quyền rồi lại một quyền nện ở trên cổ nó.

"Hống…"

Một tiếng gầm giận dữ, Nhạc Phàm lại tăng thêm lực lượng lên người "Cùng Kỳ", nó cũng không thể cầm cự hơn được nữa, "Oành" một tiếng ngã lăn trên mặt đất, suy yếu thở hổn hển, trong đôi mắt lần đầu lộ ra sợ hãi!

Im lặng, sự yên tĩnh chết chóc!

Trần Hương ánh mắt phức tạp nhìn Nhạc Phàm dưới ánh trăng, Tiểu Nhu càng mở rộng cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc đến mức đưa tay đánh mình một cái.

Bọn họ chưa từng thấy qua người nào mạnh mẽ như Nhạc Phàm, không cần kỷ xảo, cũng không né tránh, chỉ dựa vào đôi tay trần, dám đánh cho thượng cổ mãnh thú không lực hoàn thủ! Cái này, cái này không phải làm cho người ta cảm thấy quá sức sợ hãi sao?!

"Hắn rất lợi hại!" Trần Hương mặc dù đối với bản thân rất tự tin, nhưng nàng cũng biết, bản thân có thể giết chết "Cùng Kỳ", những cũng không thể đánh thắng nó. Trong lòng nàng. Giết và chiến thắng hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Người phía trước kia, quả thực so với mãnh thú còn mạnh hơn! Hắn rất nguy hiểm!

Lúc này Trần Hương và Tiểu Nhu đối với Nhạc Phàm có ấn tượng rất sâu sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.