Thương Thiên

Chương 16: Q.6 - Chương 16: Thanh vân






Từng giọt lệ buồn rơi xuống! Không biết là do nước mưa hay là do người khóc.

Vạn Nhã Nhi lặng lẽ khẽ gật đầu, nhặt lá bùa cầu phúc ở dưới chân lên, tiếp tục tung lên cao ....

Đám người trú mưa dưới mái hiên đều nhìn thấy hành vi quái dị của Vạn Nhã Nhi, bắt đầu chỉ trỏ sôi nổi.

- Cô nương đó đang làm cái gì vậy?

- Đúng vậy! Trời mưa mà không lánh đi, không phải là kẻ ngốc sao?

- Ha ha! Ta thấy nàng ấy nhất định là bị điên rồi ...

- Nhìn tiếp kìa ...

- ...

Một phen nhốn nháo qua đi, mọi người bỗng cảm thụ được một loại bi thương sâu sắc, tiếng bàn tán cũng dần lắng xuống. Cuối cùng, bọn họ đều nghiêm túc dõi theo bóng dáng nhỏ gầy trong mưa ấy, vì thiếu nữ cố chấp kia mà âm thầm cầu chúc trong lòng.

Giờ này khắc này, không khí dưới mái hiên yên tĩnh nghiêm trang. Nếu có người còn dám cười nhạo Vạn Nhã Nhi trong mưa, chắc chắn sẽ nhận được ánh mắt khinh bỉ bạc bẽo của mọi người ...

Không biết là có phải lão Thiên có ý đối nghịch với Vạn Nhã Nhi không? Nhiều lần nàng tung lá bùa cầu phúc lên cao, sắp mắc được vào cành cây rồi, cũng không phải là bị gió thổi rớt mà chính là bị nước mưa xối vào nên lại rơi xuống.

............

Thời gian lặng lẽ trôi qua từng chút, trận mưa lớn này đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ một lát sau cơn mưa đã ngừng lại. Mây mù dần dần tản đi, vầng thái dương lại chiếu rọi trên thiên không, còn dưới đại địa là một khoảng trong lành tươi sáng. Nếu không phải ở trên mặt đất đọng lại mấy vũng nước nhỏ, sợ rằng chẳng có ai có thể chứng minh là vừa rồi thực sự có mưa.

"Phụp!"

Một tiếng vang nhỏ, sợi tơ hồng gắn trên lá bùa cầu phúc quấn chặt vào đầu một nhành cây của cây cầu nguyện.

"Ồ!....Ồ!..."

Một trận huyên náo xôn xao, đám người dưới mái hiên đều lộ vẻ vui mừng, đó chính là sự chúc mừng và vui sướng phát ra từ nội tâm.

"Ta thành công rồi .... Rốt cục ta đã thành công rồi ... Ca ca, huynh nhất định sẽ bình an vô sự."

Nhìn lá bùa cầu phúc đang phấp phới lay động trên đầu cành cây, Vạn Nhã Nhi run run thân thể, trong lòng hò hét không ngừng.

"Nha đầu ngốc này thực sự đã thành công rồi!"

Nhan Nguyệt Thi sửng sốt đứng ở bên cạnh, ẩn sâu trong lòng không chỉ là cảm động, mà cũng giống như mọi người còn có một phần chúc mừng chân thành nhất. Giờ phút này, nàng lại có một phát hiện mới từ vị muội muội này. Có đôi khi, người trầm lặng thì nội tâm của họ có lẽ càng cố chấp, cũng càng thêm kiên cường một chút.

"Có lẽ mình thực sự không hiểu muội ấy!" Trong lòng thầm thương cảm một trận, Nhan Nguyệt Thi ôm lấy Vạn Nhã Nhi, nói:

- Muội muội, chúc mừng muội! Tin rằng trời cao có thể cảm thấy được sự cố chấp của muội mà phù hộ cho ca ca của muội được bình an vô sự!

Không có tiếng khóc mà nước mắt tuôn rơi, vạn phần tư vị đè trong lòng. Vạn Nhã Nhi rúc trong lòng Nhan Nguyệt Thi, không ngừng gật đầu, nước mắt xúc động không đừng được cứ chảy xuống.

- Hì hì! Đi, chúng ta trước hết hãy đi sấy khô bộ quần áo ướt sũng này đã, nếu không sẽ bị ốm đó.

Nhan Nguyệt Thi vừa cười nói vừa kéo Vạn Nhã Nhi đi vào trong nội đường.

......

Bên ngoài Đông Nguyệt am, sư thái Niệm Tâm đích thân ra đưa tiễn hai người.

- Sư thái, chúng con có chuyện trọng yếu khác cần phải đi, lần sau có cơ hội chúng con sẽ trở lại vấn an người.

Nhan Nguyệt Thi chắp tay thi lễ nói.

Sư thái Niệm Tâm cũng đáp lễ, cười nói:

- Nếu đã là Nhan thí chủ có chuyện quan trọng thì bần ni cũng không cố giữ nữa. Hy vọng làm xong việc, các ngươi có thể siêng tới nghe giảng kinh phật một chút.

Nhan Nguyệt Thi toát mồ hôi, cười lấp liếm nói:

- A ... được ... được .... Khi nào xong việc, chúng con nhất định sẽ trở lại mà .... ha ha ....

Sư thái Niệm Tâm mỉm cười gật đầu, sau đó quay sang nói với Vạn Nhã Nhi:

- Đến lúc đó tiểu thí chủ cũng nhất định phải tới nhé.

Vạn Nhã Nhi hơi sửng sốt, lập tức khẽ gật đầu.

- Được rồi muội muội, chúng ta đi thôi, lão Phó còn đang chờ đấy!

Từ biệt sư thái xong, Nhan Nguyệt Thi vội vàng kéo Vạn Nhã Nhi rời khỏi, dường như chỉ sợ bị giữ lại.

......

Trên đường, Vạn Nhã Nhi hiếu kỳ khua tay ra dấu ý hỏi:

"Tỷ tỷ, ngươi và Phó đại ca sao lại sợ sư thái như thế? Người rất hòa nhã dễ gần mà!"

- Ặc!

Nhan Nguyệt Thi ngẩn ra, bất đắc dĩ nói:

- Nếu như muội nghe qua sư thái Niệm Tâm giảng kinh, sợ rằng sẽ không nghĩ như vậy đâu!

"Thật sao?" Trong mắt Vạn Nhã Nhi chứa đầy nghi hoặc.

Nhan Nguyệt Thi nghiêm trang nói:

- Nghìn vạn lần không nên hoài nghi lời nói của ta, nếu không tin thì đợi lát nữa muội hãy hỏi lão Phó đi.

Dừng một chút, Nhan Nguyệt Thi nói tiếp:

- Ta thấy sư thái Niệm Tâm đã chú ý tới muội rồi đó, không ngờ còn mời muội đi nghe giảng kinh Phật!

"Phải không vậy?" Vạn Nhã Nhi khẽ lắc đầu, không để ý lắm.

...........

--------------------------------------

Sau khi thấy hai người Vạn Nhã Nhi đã đi khuất, sắc mặt sư thái Niệm Tâm chợt biến đổi, bước nhanh trở về nội viện của Đông Nguyệt am.

Trong phòng, sư thái Niệm Tâm cầm bút viết một phong thư .... Tiếp theo cất vào trong người rồi đi ra ngoài ....

Bà lặng lẽ ra cửa sau nội viện, nhìn quanh bốn phía một chút, sau khi cảm thấy an toàn, liền vươn mình nhảy lên nóc nhà, vọt đi hối hả giữa không trung, tốc độ cực nhanh, chẳng hề giống người thường chút nào. Cho dù so với tiên thiên cao thủ trên giang hồ, chỉ sợ thân thủ cũng không được như bà.

Ở một chỗ vắng lặng không bóng người bên ngoài thành, sư thái Niệm Tâm vẫy tay trái một cái, một con bồ câu đưa thư từ trên trời đáp xuống ... Bà buộc thư vào chân chim bồ câu rồi thả cho nó bay đi, sau đó nhanh chóng xoay người rời khỏi.

......

Bồ câu bay xa khoảng ngoài ngàn dặm, thẳng về phía đỉnh một tòa sơn phong nguy nga. Nơi đó mây mù bao phủ, nhìn không rõ hư thực, chim bồ câu bay vào rồi đột nhiên biến mất ở giữa không trung, thực là kỳ dị!

........

-------------------------------------

Phía nam thành Lâm An, có bốn gã nam tử vận kình trang màu xanh, hai trước hai sau đi lại nghênh ngang trên đường cái. Trong miệng bọn họ tràn đầy ô ngôn uế ngữ, hỉ hả bàn luận những chuyện bất nhã, hoàn không để ý tới ánh mắt chán ghét cùng ngạc nhiên của mọi người xung quanh.

......

- Con mẹ nó chứ! Nhị thiếu gia đuổi chúng ta đi, nhưng bản thân lưu lại mà phong lưu khoái hoạt. Thực con mẹ nó chứ không có ý tứ! Không phải là hắn muốn "nhất long hí cửu phụng" đấy chứ?

Gã nam tử gầy gò đi phía trước căm tức nói.

- Sấu Tam, ngươi ngứa mồm à mà dám nói xấu nhị thiếu gia ....

Một gã nam tử cao kều ở phía sau tiến lên, vỗ vai Sấu Tam, phụ họa nói:

- Có điều.... lời ngươi nói là chính xác .... Hắc hắc! Ta cũng thấy nhị thiếu gia bảo chúng ta đi ra trước, hắn sẽ tự tìm chúng ta, nhưng mà chúng ta đi dạo lâu như vậy rồi, mà hắn còn chưa có ra, khẳng định là đang nằm bẹp dí trên giường không dậy nổi nữa rồi!

Dừng một chút, gã cao kều lại cười rất đểu cáng, nói tiếp:

- Có điều nói đi cũng phải nói lại, các cô nàng của Phượng MInh các, cô nào cô nấy đều tươi ngon mọng nước..... Nếu như lão tử được ngủ cùng một đêm, đó mới gọi là sung sướng chứ! Hắc hắc ...

- Đúng vậy đúng vậy! Luôn ru rú trong thành, lão tử đã chán ngấy cái đám xấu xí kia rồi. Lần này ra ngoài có việc lớn, chứ lần sau mà có cơ hội ra ngoài nữa, lão tử không thể không tới đó vui chơi một trận thống khoái. Ha ha ....

Sấu Tam bắt đầu say sưa nói liên miên không dứt.

Gã mập lùn bên cạnh chợt ngắt lời:

- Được rồi, các ngươi đều đừng nói nữa.... Người khách mà nhị thiếu gia hẹn gặp lần này vô cùng quan trọng. Nếu mọi chuyện thành công thì tự nhiên phần tốt cho chúng ta cũng không ít đâu! Hắc hắc ...

Những người còn lại nghe thấy vậy đều cảm thấy hưng phấn một trận.

.......

- Ơ!

Đột nhiên, gã nam tử to lớn đi đầu tiên chợt dừng bước, ngăn lại mấy người phía sau, tự rước lấy một trận chửi bới.

- Mẹ ôi! Lão Thiết ....Ngươi làm gì mà đang đi tự dưng dừng lại vậy? Muốn lấy mạng à?

Gã mập lùn phía sau vừa xoa mũi vừa bực tức gào lên.

Bị người khác chửi, nhưng lão Thiến không hề để ý, mà lại nhìn chằm chằm thẳng về phía trước không xa, kinh ngạc nói:

- Các ngươi mau đến nhìn xem .... Mau nhìn xem đứa con gái phía trước kia kìa! Không phải là con nhỏ câm làm tạp dịch ở hậu viện chúng ta sao?

Mọi người ngẩn ra, nhìn theo hướng ngón tay của lão Thiết đang chỉ.

Gã mập lùn nghi hoặc nói:

- Không phải Đại tiểu thư nói rằng con nhỏ câm đó tự bỏ đi rồi à? Sao nó lại xuất hiện ở đây nhỉ?

Gã cao kều vừa ngóng vừa nói xen vào:

- Đúng vậy! Sao có thể là con bé đó được .... Ngươi xem đứa con gái kia thân hình phát triển, khuôn mặt thanh tú, ăn mặc cũng xinh đẹp, giống con nhỏ câm làm tạp dịch bẩn thỉu ở hậu viện chỗ nào chứ? Hơn nữa bên cạnh nàng còn có một tiểu mỹ nhân khác....

- Không đúng, không đúng!

Sấu Tam lên tiếng phản đối:

- Ta thấy đích xác là có điểm giống nhau mà, các ngươi nhìn kỹ tướng mạo và dáng vẻ kia đi.... À! Có biện pháp rồi! Đi, dù sao cũng là đang nhàn rỗi, bọn ta tới trêu đùa hai con bé đó một chút .... Nha đầu đó nếu không câm thì nhất định sẽ nói chuyện, còn nếu nàng bị câm..... vậy thì còn không phải tùy ý chúng ta sao?.... Hắc hắc....

Cười vang tục tĩu, Sấu Tam liền tiến lên dẫn đầu đi về phía trước.

-----*-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.