Cảm nhận được bầu không khí bi thương, Tiểu Hỏa không tự giác được gào lên một tiếng.
Thích Minh Hữu vẫy vẫy tay nói:
- Tiểu Hỏa, ngươi tới đây.
Hống!
Tiểu Hỏa chậm rãi đi tới, cọ cọ thân vào Thích Minh Hữu, rồi sau đó chuyển hướng về phía Nhạc Phàm, dùng thái dương mình nhẹ nhàng cọ vào đối phương.
- Ha ha, ngươi cũng đến đây sao?
Nhạc Phàm duỗi tay, vuốt ve bộ lông sáng bóng của Tiểu Hỏa, không khỏi hồi tưởng lại cảnh lần đầu tiên một người một thú gặp nhau, cũng là lần đầu tiên hắn và Trần Hương lạ lẫm gặp nhau.
Thời gian giống như sợi chỉ xuyên qua khe hở, không chú ý thì nó có thể sói mòn bất cứ lúc nào.
Chỉ chớp mắt một cái là mười năm qua đi, từng hình ảnh trong trí nhớ hắn, chỉ có thể hồi tưởng lại mà thôi.
Tiểu Hỏa híp hai mắt lại, đi tới đi lui bên cạnh người Nhạc Phàm, bộ dạng vô cùng hưởng thụ. Nó hồn nhiên quên lúc trước đối phương trấn áp bản thân mình, dùng chính cái tay này nện một quyền trên người nó.
Một mãnh thú vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, hiện tại không ngờ lại nhu thuận ghé vào dưới chân người khác, quả thực là tương phản, khiến cho người khác không được tự nhiên.
- Tiểu Xà, sau này ngươi phải thay ta bảo hộ nó cho thật tốt, biết không? Nó là hài tử của ta, nó là hài tử duy nhất của ta.
Xuy.
Linh trí của Tiểu Hoàng Xà đã được mở, đương nhiên hiểu được tâm ý của Nhạc Phàm. Có lẽ bởi vì trong cơ thể Tiểu Băng nhi có chảy dòng máu của Nhạc Phàm, cho nên đối với hơi thở của Tiểu Băng nhi nó cũng không bài xích, theo cánh tay của Nhạc Phàm chậm rãi bay tới người Tiểu Băng Nhi, cuối cùng ẩn mình vào cánh tay tiểu cô nương.
Tiểu Băng nhi còn đang hôn mê, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng khiến cho người đối diện không nhịn được xúc động muốn cắn một cái.
Nhạc Phàm đương nhiên vô cùng luyến tiếc, hắn ôm chặt Tiểu Băng nhi, một đạo bạch quang yếu ớt từ trán hắn chợt lóe lên, rồi biến mất trong mi tâm của Tiểu Băng nhi.
- Hài tử, ta cho tới tận bây giờ không có gì cho con, đây chính là lễ vật ta tặng cho con, cũng là thứ duy nhất mà ta có năng lực làm. Ta chỉ hy vọng con sống tốt, sống vui vẻ, nhất định phải hạnh phúc.
Làm xong mọi việc, Nhạc Phàm rút cuộc cố không được, khép hờ hai mắt lại. Từ trong sâu thẳm tâm khảm hắn, hiện ra những khuôn mặt quen thuộc, phụ thân, Trần Hương, Vạn gia gia, Lệ Vân, Tô gia gia, Quý lão, Vân Phương, Long Tuấn, Đình Nghị, Thích Minh Hữu, Trương Phong Nghị, Lăng Thông, Thư Lam, Địch Thu Nhiên, Thiết Huyết, Hoàng Chấn Phong, Từ Kiệt, Tạ Tiểu Thanh, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi, Tư Mã Quân Hành, Thiết Nam, Bạch Tố Vân, còn có Tiểu Băng Nhi, Tiểu Võ, Nữu Nữu, một người mà trong thân thể chảy dòng máu của hắn.
Cảnh vật trước mắt ngày càng mơ hồ, Nhạc Phàm tựa hồ chứng kiến linh hồn mình chậm rãi tiêu tán, hắn có cảm giác bản thân mình rất nhanh sẽ phải rời khỏi thế giới này.
Giờ phút này, hắn đột nhiên vô cùng luyến tiếc, không muốn rời khỏi thế giới này, không muốn chết đi. Lúc này, hắn mới phát hiện ra, thì ra bản thân hắn vẫn còn nhiều vướng bận như vậy.
- Nhạc Phàm đại ca, ngươi điên rồi sao? Ngươi…
Thích Minh Hữu bị hành động của Nhạc Phàm dọa cho sợ hãi, không kịp ngăn cản, chỉ sững sờ đứng tại chỗ.
- Sư phụ!
Long Tuấn thấy thế cực kỳ hoảng sợ, Đình Nghị vội vàng nắm lấy vai Thích Minh Hữu hỏi:
- Minh Hữu huynh đệ, sư phụ đây là làm sao vậy? Tại sao ta cảm giác như hơi thở của sư phụ ngày càng yếu? Ngươi không phải nói là tạm thời tính mạng người không gặp nguy hiểm gì sao? Tại sao hiện tại lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy, nhanh, ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi.
- Nghịch thiên cải mệnh, hồi phục sinh cơ, há có thể muốn là làm được.
Mặc cho Đình Nghị kéo như thế nào, Thích Minh Hữu vẫn thờ ơ như cũ, bộ dạng thất thần nói:
- Nhạc Phàm đại ca nhất định biết bản thân mình sẽ không qua được, cho nên hắn làm theo ý mình, mang ý niệm bản thân mình truyền cho Tiểu Băng nhi, mà chính bản thân đại ca đã hao hết một tia sinh cơ cuối cùng.
- Tại sao lại có thể như vậy? Sư phụ hắn…
Đình Nghị thân mình mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
Long Tuấn thất thần, ánh mắt dại ra nhìn về phía trước.
Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, Nhạc Phàm vì Tiểu Băng nhi lại không tiếc tia sinh mạng cuối cùng của mình.
- Đại thúc! Đại thúc! Ngươi không được bỏ lại chúng ta, không nên bỏ lại chúng ta a.
Tiểu Võ cùng Nữu Nữu tiến lên ôm lấy Nhạc Phàm, vô cùng thương tâm, không ngừng rơi lệ.
Hai người đang còn là tiểu hài tử, lại một lần nữa trải qua cảm giác thống khổ mất đi người thân, bọn người Khấu Phỉ cùng Vương Sung nhìn nhau, chua xót không thôi.
Trong nội tâm Thích Minh Hữu thống khổ, hắn nắm chặt tay Long Tuấn hỏi:
- Nói cho ta, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Nhạc Phàm đại ca lại biến thành như vậy?
Long Tuấn quệt nước mắt, lẩm bẩm nói:
- Sư phụ vì Tiểu Băng nhi, Tiểu Băng nhi là hài tử của người.
- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Thích Minh Hữu nội tâm chấn động, chợt suy nghĩ cái gì đó. Hắn đang định hỏi tiếp, nhưng từ lồng ngực Tiểu Băng nhi một đạo hồng quang lóe lên.
- Thiếu chủ mau nhìn kìa, đó là cái gì?
Bên người hắn, Thiên Sinh quát to, mọi người tức khắc bừng tỉnh, chỉ thấy “Đan tâm thạch” trên cổ Tiểu Băng nhi tỏa sáng, thẩm thấu vào trong cơ thể Nhạc Phàm.
- Chuyện gì đang xảy ra?
Đình Nghị đang muốn lên tìm hiểu sự việc, Long Tuấn giữ tay hắn nói:
- Không nên hành động thiếu suy nghĩ, đó chính là “Đan tâm thạch” của sư phụ.
- “Đan tâm thạch?”
Thích Minh Hữu vừa nghe tới đó, thần thức quét qua thân thể Nhạc Phàm, chỉ thấy “Đan tâm thạch” bên trong cơ thể Nhạc Phàm không ngừng tỏa sáng, làm dịu kinh mạch đã vỡ tan cùng thân thể Nhạc Phàm, lập tức hồi phục sinh cơ khô kiệt của hắn.
Sự việc thần kỳ này chỉ duy trì trong giây lát, mọi người vẫn đang đắm chìm trong thứ ánh sáng thần kỳ đó.
Tim Nhạc Phàm đã đập trở lại trở lại bình thường, hô hấp trong nháy mắt có vẻ khác thường, ngoại trừ mái tóc trắng bạch, cùng sinh mệnh lực suy yếu, những cái khác hết thảy đều bình thường, chỉ có điều hắn vẫn hôn mê bất tỉnh.
- Sư phụ sống! Sư phụ sống lại! Tốt! Thật sự tốt quá! Ha ha ha…
Chứng kiến biến hóa của Nhạc Phàm, Long Tuấn cùng Đình Nghị mừng rỡ như điên, làm gì còn để ý tới cái gì gọi là thất thố.
- Đồ đệ ngoan, ngươi mau đi nhìn xem tình huống hiện tại của Lý tiểu tử một chút.
Nghe thấy Khấu Phỉ nói như vậy, Thích Minh Hữu từ trong vui sướng tỉnh táo lại, hắn dùng thần thức đảo qua một lượt, cũng không phát hiện bất cứ điều dị thường nào trong cơ thể Nhạc Phàm.
Thích Minh Hữu nhẹ nhàng thở ra nói:
- Mọi người yên tâm, Nhạc Phàm đại ca tuy rằng sinh cơ trong cơ thể trống rỗng, bất quá lại bảo vệ được sinh mệnh nguyên khí, chỉ cần sinh mệnh nguyên khí này không tiêu tan, Nhạc Phàm đại ca tạm thời có thể bảo trụ tính mạng, chúng ta phải mau chóng tìm biện pháp trị liệu cho Nhạc Phàm đại ca, hắn mới có thể khôi phục lại.
Mọi người nghe không hiểu Thích Minh Hữu nói sinh mệnh nguyên khí là cái gì, nhưng hắn lại từ đối phương biết được cái quan trọng nhất là Lý Nhạc Phàm đã qua thời khắc nguy hiểm, kết quả như vậy quả thực đáng ăn mừng.
Kinh hỉ luôn tới một cách đột nhiên như thế, từ bi thương tới vui mừng, khiến cho tâm linh mọi người trải qua một lần tôi luyện.
Khấu Phỉ cùng bọn người Vương Sung vui mừng cười, trong lòng có chút cảm khái.
Quả thực trên thế gian này không thiếu kỳ tích.
Hơn trăm cao thủ Thiên đạo đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, bọn họ không biết tại sao mình lại có cảm xúc này, có lẽ là bị Lý Nhạc Phàm cảm động, lại có lẽ bởi vì vừa rồi hắn cứu mọi người một mạng, vãn hồi đại cục, tránh cho mọi người một hồi hạo kiếp, tinh phong huyết vũ sao.
Ở một phương khác, Thiết Huyết thấy tình hình như vậy, tảng đá lớn trong lòng cũng tiêu tan, vì thế hắn quay sang Chu Khang Cảnh nói:
- Chắn hẳn Chu huynh hiểu được, triều đình có luật pháp của triều đình, giang hồ có quy tắc giang hồ, hôm nay vốn là đại hội võ lâm của thiên hạ, triều đình các ngươi lại vô duyên vô cớ nhúng tay vào, còn bắt đi chưởng môn chín phái, nếu không cho mọi người một cái công đạo, chỉ sợ hôm nay các ngươi khó lòng rời khỏi đây.
- Ồ!
Chu Khang Cảnh nhíu mày, giễu cợt nói:
- Vậy theo ý của Thiết Huyết minh chủ, ta nên làm như thế nào? Ngươi muốn cùng ta đấu một trận, hay là các ngươi cùng tiến lên?
Thiết Huyết buồn cười nói:
- Chu huynh cần gì phải ép buộc Thiết mỗ, chúng ta không phải tiểu hài tử ba tuổi, chẳng lẽ sẽ vì nông nổi nhất thời mà đánh nhau sao? Hôm nay ngươi cùng người của Ma môn cấu kết, dẫn hơn mười vạn đại quân tới đây, cũng không phải tỏ rõ uy phong với chúng ta sao? Hiện tại, thị phi đã không còn quan trọng, điều quan trọng là, trận chiến ngày hôm nay các ngươi đã thua. Nếu các ngươi còn muốn cậy mạnh, các ngươi sẽ chỉ càng thảm hại hơn mà thôi.
- Hừ!
Thái Thúc Nguyên lạnh lùng nói:
- Thắng bại còn chưa rõ ràng, Thiết Huyết minh chủ có phải là đang cao hứng quá sớm không?
Thiết Huyết thản nhiên nói:
- Vậy các hạ cảm thấy như thế nào thì mới rõ ràng?
Không đợi Thái Thúc Nguyên nói, Chu Khanh Cảnh khoát tay nói:
- Từ xưa đến nay cường giả vi tôn, Thiết Huyết ngươi là võ lâm minh chủ, còn ta lại là người đứng đầu Đại Minh, chúng ta sao không đánh một trận mà phân định thắng thua, xem giang hồ các ngươi tự chủ hay là triều đình ta cường thế?
- Ha ha ha…
Một tiếng cười to vang lên, Thiết Huyết sừng sững đứng đó:
- Hay, hay, hay! Xem ra Chu huynh đối với tu vi bản thân mình chắc chắc đã có tính toán trước. Một khi đã như vậy, ân oán giữa chúng ta cũng có thể chấm dứt.
Vào lúc hai người đối thoại, trong thành Lạc Dương có vài người bay tới.
Vù vù vù.
Tiếng gió xẹt qua, bốn người từ từ hạ xuống, ngoài Đồng Tường và Ninh Uyển Can, còn có một lão già đầu hói, cùng một thiếu phụ thân mặc tố y. Thấy lão già cùng thiếu phụ đã đến, Thiết Huyết cảm thấy yên tâm không ít.
- Lê trưởng lão, Phượng trưởng lão…
Thiết Huyết tiến lên chào, lại tiến lên tiếp đón Đồng Tường, Ninh Uyển Can.
Hai người kia chính là Lê trưởng lão cùng Phượng trưởng lão, đồng thời cũng là một trong chín trưởng lão có địa vị tối cao nhất.
Đồng Tường dò xét tình hình xung quanh một lần, rồi sau đó chắp tay nói:
- Báo cáo Minh chủ, người của triều đình trong thành Lạc Dương bố trí “Thi độc trận”, thật sự là hành động thương thiên hại lý, may mắn là có tiểu huynh đệ Thích Minh Hữu đúng lúc phát hiện ngăn lại, mới khiến cho âm mưu của bọn chúng không thực hiện được.
Thiết Huyết nhíu mày, sát khí trong lòng không ngừng tràn ra.
Thi độc là loại độc chí âm chí tà trong thiên hạ, người trúng độc sẽ giống như một cái xác không hồn, căn bản không có thuốc nào có thể giải được, cũng không thể chữa trị. Loại độc này thông qua sự tiếp xúc thân thể, chẳng những cực kỳ tàn nhẫn, hơn nữa hậu họa vô cùng. Thiết Huyết không nghĩ tới Chu Khang Cảnh vì đối phó với hắn mà dùng thủ đoạn ngoan độc như vậy.
- Tình hình hiện tại trong thành như thế nào?
Nghe thấy Thiết Huyết hỏi, Đồng Tường hồi đáp:
- Minh chủ yên tâm, độc hiện tại trong thành Lạc Dương đã được thu dọn sạch sẽ. Ta mang thập phương Kim Cương trấn thủ trong thành, lần này nhất định sẽ không có tình trạng hỗn loạn nữa.
Thập phương Kim Cương chính là cao thủ Thiên đạo do Cửu Lê nhất tộc bí mật bồi dưỡng nhiều năm, thành Lạc Dương có bọn họ trấn thủ, Thiết Huyết tự nhiên yên tâm hơn nhiều.
Ở phía đối diện, Chu Khang Cảnh đối với sự xuất hiện của mấy người cũng không có cảm giác bất ngờ, ngược lại cười nói:
- Thiết Huyết, vốn ta muốn xem ngươi chật vật như thế nào, cũng không quá để tâm đến người, nhưng cuối cùng quả thực ta đã xem nhẹ ngươi rồi.
Nói xong, ánh mắt Chu Khang Cảnh dừng trên người Lê trưởng lão cùng Phượng trưởng lão:
- Nhị vị chắc hẳn chính là trưởng lão Cửu Lê nhất tộc sao? Vừa rồi vội vàng giao thủ, cảnh giới của nhị vị cũng thật bất phàm a.
Phượng trưởng lão không mở miệng, khuôn mặt lạnh lẽo đánh giá đối phương.
Lê trưởng lão giọng khàn khàn nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi cũng là hạng người kiêu hùng, đáng tiếc ở trong thế gian này, ngay cả sinh mạng bản thân mình cũng không nắm chắc được trong tay thì làm sao nắm được đại cục của ván cờ này? Ngươi cho dù cường đại hơn nữa, cũng chỉ là một quân cờ trong tay kẻ khác mà thôi.
Người nói vô ý, kẻ nghe có tư tâm, Chu Khang Cảnh nghe vậy sắc mặt đại biến, sau đó lập tức khôi phục lại như cũ nói:
- Bất ngờ đánh vào tâm lý, quả thực là một kế vô cùng tốt, Cửu Lê trưởng lão quả nhiên cao minh.
Lê trưởng lão mỉm cười nói:
- Người trẻ tuổi, nếu bản thân của ngươi kiến cường, cớ vì sao lại chịu ngoại lực khống chế, ngay cả bản thân mình cũng không tin tưởng, không cần kẻ khác tới đánh, chính ngươi đã thua rồi.
- Có lẽ ngươi nói rất đúng!
Lúc này, Chu Khang Cảnh đã không còn bị ngôn ngữ của đối phương ảnh hưởng nữa, ngược lại vẻ mặt lại trở về vẻ lạnh nhạt như cũ.
Bởi vì, phía chân trời xa xa lóe sáng, chính là Ly Hận dẫn thập nhị tinh túc dưới trướng hắn tới.
- Ly Hận tới chậm, mong rằng Hoàng Thượng thứ tội.
Nửa mặt bên trái Ly Hận đeo mặt nạ, một vết sẹo thật sâu kéo dài từ mặt tới cổ, trông vô cùng dữ tợn.
- Thuộc hạ tham kiến Hoàng Thượng.
Tai tinh thái tuế, Thiên cẩu thực nhật, Hỉ tinh hồng oanh, Sát tinh bạch hổ, Cát tinh tử vi, Uy tinh thiên đức, Dạ tinh nguyệt đức, Loạn tinh ngũ quỷ, Họa tinh tang môn, Hung tinh đại hao, Thái âm thái dương, Thái cực đại đạo.
Thập nhị tinh túc, mỗi người diện mạo đều quái dị, xấu đẹp không đồng nhất, nhưng bọn hắn có một điểm chung là rất cường đại, hơn nữa toàn thân còn tản ra hơi thở thần bí, làm cho kẻ khác kiêng kị ba phần.
Chứng kiến mười ba người hạ xuống này, bầu không khí trên đài tức thì ngưng trọng.
Vừa rồi bon người Chu Khang Cảnh còn đang ở trong tình cảnh không thuận lợi, hiện tại tựa hồ lại đang hòa nhau.
- Muốn đánh thì lên đi.. Ha ha ha…
Một tiếng cười như tiếng chuông phá vỡ sự trầm tĩnh trên đài, chỉ thấy một nữ tử y phục rực rỡ từ trên trời đáp xuống, ánh sáng tỏa quanh người, chân không chạm đất, phảng phất như tiên tử, nhẹ nhàng đứng đó, không nhiễm bụi trần.
- Lại là đại hội võ lâm a! Lần này so với hai lần trước náo nhiệt hơn, xem ra chúng ta bỏ lỡ không ít trò hay.
Nữ tử y phục rực rỡ vừa đáp xuống, lại có ba nam một nữ đạp không mà đến.
- A Di Đà Phật, môn đồ Thanh Thiên Phật Tông từng gặp qua chư vị.
- Đệ tử Thánh Vực Mễ Triết, chư vị có lễ.
- Đệ tử Thánh Vực, Thạch Kiền.
- Đệ tử Thánh Vực, Tuyền Thanh.
Bốn người sau khi tự mình giới thiệu, nữ tử y phục rực rỡ lúc trước chạy nhanh đến tiếp lời:
- Còn có ta – Cầm Thiến, truyền nhân của Vô Ưu Đảo.
Mấy người vừa rồi đến, lại khiến cho thế cục xảy ra biến hóa vi diệu.
Bọn người Thiết Huyết cảm thấy bất ngờ, còn số người còn lại không hiểu ra sao, không rõ tình hình hiện tại.
Đây vốn là đại hội võ lâm, nhưng sự tình phát triển đến bây giờ, càng ngày càng có nhiều Thiên đạo cao thủ tham sự vào, mà thế lực của giang hồ và triều đình dần dần bị gạt ra khỏi tầm mắt của mọi người, đại hội võ lâm hiện tại lại biến thành Thiên đạo chi tranh.
Lúc này, Chu Khang Cảnh sắc mặt âm trầm, lần này đến đây hắn đã tính toán kỹ, có thể nói là được ăn cả ngã về không.
Không nghĩ tới lại phát sinh ra nhiều biến số đến như vậy, bảo hắn làm sao có thể can tâm?
- Như thế nào? Các vị cũng muốn nhúng tay vào chuyện này?
Chu Khanh Cảnh nhàn nhạt đảo qua bọn họ, không hề có dự định động thủ.
Thạch Kiền trừng mắt, cao giọng nói:
- Chúng ta không có hứng thú quản chuyện này, chúng ta lần này đến đây là tìm bọn Thiên Tiệm tính sổ, mau bảo hắn lăn ra đây.
Mễ Triết hiểu ý phụ họa nói:
- Đúng vật, chúng ta đến tìm người của Ma môn tính sổ.
- Đúng rồi! Bọn chúng đâu?
Nhìn chung quanh, Thạch Kiền không phát hiện thấy tăm hơi người của Ma môn, chẳng nhẽ người của Ma môn đổi tính đổi nết rồi sao?
Lúc này, một giọng nói yếu nhược truyền đến:
- Các ngươi, lũ các ngươi thật biết sắp đặt a, hình như ta lâm vào trong kế của ngươi rồi.
Bọn người Thạch Kiền nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy giữa trung quân, Thiên Tiệm cùng Cửu Huyền bị trọng thương chưa tỉnh, được quân đội triều đình bảo hộ, bộ dạng vô cùng chật vật.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, bọn người Thạch Kiền vô cùng kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn thất thần.
- Sao, sao lại có thể như vậy?
Thấy bộ dạng chật vật của Thiên Tiệm cùng Cửu Huyền, bọn người Thạch Kiền dường như không hề có cảm giác thống khoái, ngược lại có chút không tin vào mắt mình.
Đường đường là môn đồ Đại tôn, không ngờ bị người ta đánh thành cái dạng này, vậy thì thể diện của Cực Kiếm Đại tôn vứt đi chỗ nào?
Việc này không thể coi thường, mấy người bọn họ hiểu quan hệ lợi hại trong đó.
Thanh Thiên quay sang hỏi Thiết Huyết:
- Thiết Huyết Minh chủ, xin hỏi chuyện này do kẻ nào gây nên?
Thiết Huyết nhìn về phía góc “Tụ võ thai”, đáp án không cần nói cũng biết. Ở trong góc đó, ngoại trừ Lý Nhạc Phàm ra, căn bản không còn ai.
Không ngờ hắn có thể đánh tan tác môn đồ Đại tôn, hơn nữa còn đánh gần chết.
- A! Là Lý đại ca…
Cầm Thiến cùng bọn người Thanh Thiên đầu tiên là rùng mình, sau đó bước nhanh tới, mà bọn người Khấu Phỉ cũng không ngăn cản.
- Lý đại ca, hắn làm sao vậy?
Thấy vẻ mặt mấy người lo lắng, Thích Minh Hữu tóm tắt nói:
- Nhạc Phàm đại ca cạn kiệt sinh mệnh lực, hiện giờ sinh cơ trong cơ thể đã không còn, chỉ một một tia sinh mệnh nguyên khí bảo trụ tính mạng.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Mấy người Thanh Thiên nao nao, ánh mắt không dấu nổi sự lo lắng.
Tuyền Thanh nhìn chăm chú thật lâu, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi nói:
- Tình huống hiện tại của Lý đại ca rất nguy cấp, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp chữa trị.
Thích Minh Hữu hai mắt sáng lên nói:
- Cô nương có biện pháp?
Tuyền Thanh lắc đầu nói:
- Ta không có cách nào, bất quá sư phụ ta có thể, việc này không nên chậm trễ, chúng ta hiện tại phải đi ngay.
- Sư phụ ngươi?
Thích Minh Hữu chần chừ không quyết, hiển nhiên đối với mấy người này không có bao nhiêu tin tưởng.
Phó Suất ngắt lời nói:
- Tiểu huynh đệ Minh hữu, Tuyền Thanh cô nương nói không sai, sư phụ nàng chính là y đạo cao nhân, ta tin rằng nàng nhất định có biện pháp.
- Tốt! Hiện tại chúng ta xuất phát.
Trong lòng đã có quyết định, Thích Minh hữu liền không do dự nữa. Hắn xoay người nói với Liễu Thiên cùng A Đồ vào câu, cả đám người thay nhau rời đi.
Mọi người rời đi vội vàng, khiến cho cục diện giữa Thiết Huyết cùng Chu Khang Cảnh trở lại vị trí giằng co ban đầu.
Mọi người ở đây vốn cho rằng đã tới thời điểm đại chiến, nhưng bất ngờ tai Chu Khang Cảnh run lên, vẻ mặt đại biến.
- Kinh đô có biến, chúng ta đi.
Chu Khang Cảnh ra lệnh một tiếng, biến mất tại chỗ.
Thái Thúc Nguyên, Ưng Quan, Ly Hận nhìn nhau đều mang đại quân cùng thập nhị tinh túc rời đi, cũng không nói một tiếng nào.
Thấy Hoàng Thượng đã rời đi, Mạnh Hồn cùng Hồ Bất Quy không người nào dám lưu lại, lòng bàn chân khẽ nhún một cái, tức thì chạy thật xa.
Đại quân triều đình vội vã rời đi, chưởng môn chín phái chính đạo đều để lại.
Bọn người Thiết Huyết thấy vậy, mặc kệ đối phương rời đi, không có dự định xuất thủ ngăn cản, chỉ nhìn lên ngọn núi phía xa, khóe miệng khẽ nhếch lên như đang cười nhạo một người nào đó.