Thương Thiên

Chương 168: Q.14 - Chương 168: thiên địa đồng quy






Hồng Mông chi nguyên là cái gì thì không ai biết. nhưng nhìn vào sự kích động muốn chạy trốn của Mộ Dung Ngạo Hàn, thì mọi người đều sinh ra một cảm giác bất an. Có thể để một tà ma điên cuồng như vậy thì thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết là quan trọng tới cỡ nào

Một tên Mộ Dung Ngạo Hàn đã khó nhai rồi, nếu mà đối phương còn tìm được lợi ích gì đó từ cái được gọi là Hồng Mông chi nguyên, chỉ sợ không tưởng tượng nổi!

-Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?

Mọi người còn đang king ngạc nhìn vào ánh sáng màu tím trung ương tinh vực, trong đầu các vị đại tôn suy nghĩ không biết nên làm cái gì cho phải

-Lê trưởng lão hay là nói bọn họ dừng lại?

Thiết Huyết đi tới bên Lê trưởng lão, thấp giọng hỏi:

Lê trưởng lão cau mày, trên mặt nếp nhăn co lại càng nhiều, nói một câu:

-Người trẻ tuổi kia bị người khác gieo hạt linh thuật, câm thuật một khi thi triển, không có khả năng dừng lại, trừ phi…

Lê trưởng lão còn chưa có nói xong, chỉ thấy lại thấy bắt đầu cuộc tranh đâu!

-Vù Vù Vù!

Mộ Dung Ngạo Hàn vừa đi, năm vị đại tôn không còn bị kiềm chế nữa, thực lực hồi phục như ban đầu, lực lượng và khí thế tăng vọt mấy lần, đột ngột đánh ra.

-Àm Àm…….

-Phốc!

Vương Sung từ trong hư không ngã xuống, toàn thân da tróc thịt bong, máu chảy không ngừng.

Nhưng mà bị thương nặng như vậy Vương Sung không hề ngã xuống, ngược lại càng thêm điên cuồng.

-Nhân quả Luân hồi, sinh tử chuyển diệt, tàn hồn linh chủng, thiên địa đồng quy…

Linh hư đại tôn truyền đến ý chí, lộ ra ý muốn tự sát, ai cũng nghe được, ý đối phương muốn đồng quy vu tận!

- Không tốt!

Thiên Khung đại tôn hét lên một tiếng, các đại tôn khác mặt đều biến sắc.

Bọn họ đang muốn ly khai khỏi phạm vi công kích của Linh Hư đại tôn, không ngờ chỉ mới kịp nghĩ, thì đã bị một cỗ lực lượng vô hình không chế trói buộc chặt chẽ, không ai có thể thoát ra được

Tan biến! Hết thảy đều tan biến!

Tuyệt vọng! Thật sự tuyệt vọng

Hơi thở tử vong buông xuống, một cỗ Hư Vô Chí Lực huyền diệu đem năm vị đại tôn bọc trong đó, làm bọn hắn không thể động đậy được…Thiên địa tích nguyên, vạn vật về hư, linh hoạt kỳ ảo, vô sinh vô diệt, đây chính là thế giới của Linh Hư đại tôn, Không Linh Giới!

Năm đó chỉ vì một chuyện mà toàn bộ một thế hệ đại tôn đều xảy ra ân oán, giờ phút này cũng như thế

Đây là vận mệnh, vận mệnh rất huyền diệu, không thể nào đoán được,không có đức hạnh, bất luận là lực lượng hay vận mệnh nhỏ bé nào đều không thể chịu nối!

Linh hư đại tôn hư ảnh tiêu tán, hóa thành nhiều cột ánh sáng, dung nhập trong cơ thể của Vương Sung!

-Giết giết giết!

Vương Sung rống to lên, đến lần thứ ba thì đánh về năm vị đại tôn.

Trường thương phá diệt, thế giới sụp đổ, tất cả nhân quả, ân oán, lực lượng, đều ngưng tụ trở thành Kinh Thiên Nhất Kích

Dưới một kích, thiên địa đồng quy, vạn linh tịch diệt!

Thấy tình hình như vậy, Hiêu Viên đại tôn thầm than thở, việc này tuy không có liên quan tới hắn, nhưng Thiên Khung đại tôn lại có ân với hắn, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi nơi đây hung hiểm, lại còn có tà ma xuất thế, nếu để thành lưỡng bại câu thương, những người khác chỉ sợ cũng vĩnh viễn nằm lại chỗ này.

Ý niệm nhanh như một tia chớp, Hiên Viên đại tôn lập tức vận thế giới lực, cùng với vài vị đại tôn chung sức kháng một kích của Hư Linh đại tôn.

-Rầm Rầm Rầm!

Khí lãng chấn động, nổ vang như sấm

Lực Lượng cường đại đem hư không xé rách, mở ra một đạo liệt ngân, cuồng bạo nguyên khí tập hợp lại trở thành lốc xoáy, xâm nhập mà đến, so với vừa rồi càng thêm mãnh liệt!

-Chạy! Chạy mau!

Hét lớn một tiếng, mọi người vội vàng thối lui thật xa, sợ không cẩn thận bị cuốn vào bên trong phong bạo

Khi mọi người quay đầu lại, sớm đã không còn thấy Vương Sung và các vị đại tôn

-Người đâu ? Bọn họ đâu rồi

-Không biết

-Không phải là bị nguyên khí của phong bạo cuốn vào không gian liệt phùng chứ ?

- Cái này… hiện tại phải làm sao bây giờ?

Mọi người hai mắt nhìn nhau, sững sờ, nhất là môn hạ của đại tôn và đệ tử môn nhân, trong lòng bất ổn, nếu đại gặp tai nạn , bọn họ những người này cũng không biết phải làm gì?

Mọi người ở đây đều thay đổi suy nghĩ, nguyên khí trong gió lốc thất thải quang mang thấu xạ, một nhân ảnh trong cơn lốc bắn ra!

Thiết Huyết liếc mắt thấy thế, liền phi thân lên, đem đạo nhân ảnh kia đỡ lấy.

Mọi người nhìn kỹ, thì ra người mà Thiết Huyết đỡ chính là Vương Sung! Chỉ có điều cả người Vương Sung toàn là máu, trong trạng thái hôn mê, không còn có cái khí thế hiên ngang dũng mãnh như vừa rồi nữa.

-Vương tiểu tử thế nào rồi?

Khẩu Phí tiến tới, lo lắng cho trạng thái hôn mê bất tỉnh của Vương Sung

Thiết Huyết định trả lời, nguyên khí phong đột nhiên bạo nổ tung, một luồng khí cực đại lan tỏa sang bốn phía, đánh sâu xuống dưới khiến thân hình mọi người lay động nghiêng ngả về phía sau, thẳng cho đến lúc ly khai thì thoát khỏi phạm vi.

Lập tức, vài vị đại tôn cũng từ trong nguyên khí của cơn lốc vọt ra, cầm đầu chính là minh huyễn đại tôn



Trải qua một hồi sinh tử nguy hiểm, Thiên Khung đại tôn kinh sợ rất nhiều , trong mắt còn có một tia sợ hãi, Mà Nguyên Hoang đại tôn và Kiếm Cực lại ra vể âm trầm, hiển nhiên là trận chiến vừa rồi bọn họ cũng chịu thiệt không nhỏ, thậm chí là xém chết.

Khác với ở dưới, Hiên Viên đại tôn cũng không có nhiều cảm xúc, chỉ có thể hiện cảm xúc mệt mỏi trên mặt.

Còn như Minh Huyễn đại tôn và Thánh Ngôn đại tôn một mặt bị lưu quang bảy màu che phủ, một mặt bị hàn vụ bao phủ, cũng không thấy được dung mạo.

-Đa tạ Minh Huyễn đạo hữu

Thiên Khung đại tôn cảm tạ Minh Huyễn đại tôn, trong lòng một phen cảm khái

Cái đại tôn khác cũng hướng về Minh Huyễn đại tôn cung kính, cảm tạ.

Thì ra trong lúc chỉ mành treo chuông, Minh Huyễn đại tôn thể hiện thực lực chân chính, chẳng những chân chính tiếp được một kích của Vương Sung liều mạng, hắn còn đem vài vị đại tôn thoát ra khỏi phong bạo, có thể nói là ân cứu mạng. Tuy vài vị đại tôn tỏ ra không có gì, nhưng ai cũng thầm ghi nhớ đại ân này.

Đợi mọi người hồi phục tâm tình, Nguyên Hoang đại tôn trực tiếp đi tới trước mặt Thiết Huyết nói

-Tiểu tử, ngươi đúng là tai họa, nếu không trừ ngươi, tu hành giới khó mà yên ổn, ngươi mau giao gắn ra đây, miễn cho bị vạ lây.

Nguyên Hoang đại tôn ngữ khí hổ báo, chỉ thẳng tay vào Vương Sung trên tay Thiết Huyết, hận không thể ngay lập tức đem đối phương băm thành tỉ mảnh

Vương Sung tuy cùng một thế hệ với các vị đại tôn, nhưng Vương Sung lại không phải là đại tôn, cũng không có tư cách làm đại tôn.

Vương Sung còn đang hôn mê, Thiết Huyết đem Vương Sung giao cho Khẩu Phỉ. Trực tiếp nói Nguyên Hoang đại tôn:

-Xin tôn giả thứ lỗi, Vương Sung là người của Thiên đạo liên minh, thứ lỗi cho Thiết mỗ không thể đáp ứng yêu cầu của ông, ít nhất khi Thiết mỗ tôi còn sống thì không cho phép ai động tới hắn.

-Ngươi….

Nguyên Hoang đại tôn bị Thiết Huyết nói không ra lời, oán khí trong lòng đang muốn phát tác, ai ngờ Lê trưởng lão che trước mặt cho Thiết Huyết, ngăn cách cả hai.

-Lê trưởng lão, ngươi có ý gì đây?

Thiên Khung trưởng lão bước lại, tùy thời có thể chuẩn bị xuất thủ

Thấy tình hình như vậy Lê trưởng lão không hề nhượng bộ

-Chư vị đại tôn bớt nóng, người thanh niên này bị một đạo tàn hồn loại linh, cũng không phải là ý muốn, mong mọi người giơ cao đánh khẽ, cho hắn một con đường sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.